Khâm Thiên Giám định ngày thành hôn của ta và Tạ Thừa Cảnh vào mùa xuân năm sau.
Tạ Thừa Cảnh tan triều, lập tức vòng tay ôm ta vào lòng, thích thú xem ta thêu khăn hỉ đội đầu tân nương.
"Gia Vũ biết thêu thùa may vá sao?"
Ta lười nhìn hắn, ậm ừ đáp: "Phải, nữ hài tử nhà ai cũng biết nữ công."
"Vậy sao không để tú nương làm? Lỡ như đ.â.m phải tay thì sao?"
Ta liếc hắn một cái, có chút chê bai: "Hoàng thượng thật ngốc, đương nhiên phải tự thêu khăn hỉ chứ."
Tạ Thừa Cảnh khẽ cười, hôn lên dái tai ta: "Được, cẩn thận một chút, đừng đ.â.m vào tay."
Thời gian này, ta đã hiểu ra nhiều điều.
Tuy rằng Tạ Thừa Cảnh hắn... luôn bắt nạt ta, nhưng đối với ta vẫn tốt nhất.
Lúc đó hắn giấu thân phận, cũng là bất đắc dĩ.
Nhưng ta cứ nghĩ đến việc hắn ẩn danh đổi họ đến Nhiễm phủ, hết lần này đến lần khác nghe ta thổ lộ tình cảm với "Tạ Thừa Cảnh", nụ cười trêu chọc đó...
Ta thật muốn xấu hổ đến chết!
"Sao lại đỏ mặt nữa rồi, Gia Vũ."
Tạ Thừa Cảnh xoay người ta lại, đáy mắt chứa đầy tình yêu và sủng nịnh, khẽ búng mũi ta.
"Suốt ngày đỏ mặt, nàng đang ngượng cái gì?"
Hắn lại thế này, lại dùng ánh mắt đó nhìn ta...
Ta cúi đầu, mặt đỏ như muốn nhỏ máu: "Không nói cho chàng biết..."
Tạ Thừa Cảnh khẽ cười, ôm ta vào lòng, đôi bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc ta.
"Nàng không nói, trẫm cũng đoán được. Có phải Gia Vũ lại nghĩ đến chuyện ngày ấy ở Nhiễm phủ, trước tượng Phật..."
Ta tức giận đ.ấ.m lưng hắn, trong giọng nói mang theo chút điên cuồng.
"Ah ah ah, không được nói nữa! Nói nữa ta không thành thân với chàng nữa!"
Bàn tay vuốt tóc ta của Tạ Thừa Cảnh khựng lại.
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Chỉ thấy sắc mặt hắn đột nhiên lạnh đi, trong đôi mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, trừng trừng nhìn ta: "Tiểu Gia Vũ, những lời không nên nói đừng nói bừa, trẫm sẽ coi là thật đấy."
Ta tủi thân chu môi, vùi đầu sâu vào lòng hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ: "Chỉ trêu chàng thôi, sao chàng hung dữ thế... hung dữ nữa ta sẽ đi thật đấy."
Nào ngờ, Tạ Thừa Cảnh đột nhiên nâng mặt ta lên, ấn ta xuống bàn, hôn ta một cách hung bạo bá đạo: "Không hung dữ với nàng nữa, nàng không được rời xa trẫm."
21
Ngày đại điển phong hậu, Hoàng đế ban lệnh đại xá thiên hạ, bách tính đồng thanh hoan hô, lũ lượt ra phố chờ xem nghi thức đại điển.
Ngày đó trời chưa sáng, ta đã bị một đám cung nữ lôi dậy khỏi giường để trang điểm.
Họ mặc cho ta lớp lớp triều phục của Hoàng hậu, đội cho ta mũ miện nặng cả cân, trên mặt trang điểm đậm.
Cổ ta bị đè đau nhức, chưa kịp ăn uống đã được người đỡ lên kiệu, vào cung nhận lễ bái của bách quan.
Tạ Thừa Cảnh ngồi sát bên ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đôi mắt lộ rõ vẻ vui mừng, môi mỏng cong lên, khẽ nói: "Gia Vũ, trẫm cuối cùng cũng có được nàng rồi."
Đêm đó, sau khi ta và Tạ Thừa Cảnh uống rượu giao bôi, cung nữ giúp ta cởi mũ miện nặng nề, tháo bỏ phượng bào dày nặng, tắm rửa cho ta.
Ta mặc một bộ tẩm y màu kim nhạt, đỏ mặt cùng Tạ Thừa Cảnh ngồi trên giường.
"Ngượng rồi sao?"
Hắn ôm ta vào lòng, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười, khẽ hôn lên gò má ta.
Ta đột nhiên lên tiếng hỏi: "Hoàng thượng... Chàng thích ta không?"
Tạ Thừa Cảnh khẽ cong môi, đè ta xuống sập, những nụ hôn dày đặc rơi xuống.
"Ta yêu nàng, Gia Vũ, đã yêu nàng mười năm rồi."
Ngoại truyện Tạ Thừa Cảnh
Lần đầu gặp Nhiễm Gia Vũ là vào năm ta mười hai tuổi.
Trong yến tiệc ăn mừng của Nhiễm Tướng quân, Nhiễm Gia Vũ nhỏ nhắn một người ngồi giữa đám nữ quyến, có vẻ căng thẳng lúng túng.
Nàng liên tục nhìn về phía ta. Khi ta nhìn lại, nàng lại như con chuột nhỏ bị bắt quả tang ăn vụng, lập tức rụt người về.
Vừa ngốc vừa đáng yêu.
Ta khẽ cười, đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc nàng.
Nhưng ngày mai nàng phải theo Nhiễm tướng quân về đất phong rồi.
Vì thế, ta âm thầm phái thám tử theo dõi nahát cử nhất động của Nhiễm Gia Vũ.
Mười năm qua, nàng thích ăn gì, thích làm gì, ta đều rõ như lòng bàn tay.
Nàng nói nàng yêu ta.
Nhưng có lẽ nàng không biết, ta mới là người yêu nàng nhiều hơn.
Hết
- -------------------------------------------------