Tiểu Thiếp Của Cha Ta Là Nam Sao?

Chương 8

Ta theo bản năng định bỏ chạy, nhưng ngay lập tức, cổ áo ta bị ai đó túm lấy, sau đó ta bị kéo vào một vòng ôm ấm áp.

Lý Cảnh gác cằm lên vai ta, giọng khàn đặc, mang theo ham muốn nồng đậm: "Phải làm sao đây, bị nàng phát hiện rồi."

Hơi thở ta rối loạn, tim đập như trống.

Làm sao bây giờ... ta đã phát hiện ra bí mật của Lý Cảnh, không biết có bị hắn g.i.ế.c c.h.ế.t không!

Sống mũi ta cay xè, nước mắt rơi xuống, giọng đầy nức nở: "Cảnh... Cảnh di nương, ta sai rồi, đừng g.i.ế.c ta, ta sẽ không nói với cha ta đâu, cầu xin ngươi đừng g.i.ế.c ta..."

Lý Cảnh không nói gì, hắn ôm ta từ phía sau, những nụ hôn vụn vặt rơi xuống cổ ta. Toàn thân ta cứng đờ, theo bản năng muốn trốn chạy, nhưng bị hắn vòng tay qua eo kéo lại.

Lý Cảnh bế ta lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường, không biết lấy từ đâu ra một sợi xích bạc, khóa cổ tay ta lại, đầu kia buộc vào cột giường.

Trong mắt hắn chứa đựng tình yêu bệnh hoạn và dục vọng chiếm hữu, cảm xúc trào dâng, giọng khàn đặc, ngón tay dài khẽ vuốt ve má ta: "Gia Vũ, làm sao ta nỡ g.i.ế.c nàng... Ngay cả trong mơ ta cũng chỉ muốn có được nàng, chiếm hữu nàng, giam cầm nàng bên cạnh ta, khiến nàng khóc lóc van xin ta."

Ta khóc lóc van xin hắn tha cho ta.

Nhưng Lý Cảnh càng trở nên phóng túng hơn, áp sát người, hôn mạnh lên môi ta, bá đạo lại mãnh liệt.

"Hu hu... tha cho ta, cầu xin ngươi... ta sẽ không chống đối ngươi nữa, sẽ không mắng ngươi nữa..."

Đang lúc ta nghĩ đêm nay sẽ thất thân ở đây thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

"Cảnh di nương, đã nghỉ ngơi chưa?"

Là cha ta đến.

Lý Cảnh dừng tay lại, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu.

"Gia Vũ, nếu không phải gần đây ta có việc cần làm, đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì... thật khó mà nói trước."

Nói xong, hắn dùng chìa khóa mở khóa xích trên tay ta, sau đó chỉnh trang lại dung nhan cho ta.

"Đêm đã khuya, nàng nên về nghỉ đi, Gia Vũ."

Khi mở cửa gặp cha ta, ta vẫn còn cảm giác hoảng hốt không chân thật.

Ta có dám mách với cha không? Ta không dám.

Với thân thủ lấy một địch mười của Lý Cảnh, ta dám mách, hắn sẽ g.i.ế.c ta ngay, sau đó bỏ đi một cách nhẹ nhàng không tốn chút sức lực.

Ta quá sợ hãi, sau này phải tránh xa hắn, bên cạnh lúc nào cũng phải có vài thị vệ đi theo.

13

Đêm đó, ta sốt cao. Ta mê man thiếp đi, mơ hồ nghe thấy cha ta, Lý Cảnh và Tiểu Điệp đều đang canh bên giường.

Đại phu nói: "Có vẻ Quận chúa đã bị hoảng sợ quá độ nên mới phát sốt, sẽ nhanh khỏi thôi."

Ta lại nghe thấy cha hỏi Lý Cảnh: "Khi nào khởi hành?"

Lý Cảnh: "Gia Vũ đang ốm, đợi nàng ấy khỏe lại rồi hãy đi."

Nghe thấy vậy, ta cảm thấy cơn sốt cũng nhẹ đi phần nào, bởi vì Lý Cảnh sắp đi rồi!

Sáng hôm sau vừa mở mắt, ta đã thấy Lý Cảnh ngồi bên giường ta, gương mặt tuấn tú tinh xảo, dưới mắt có quầng thâm.

Thấy ta tỉnh dậy, môi hắn cong lên: "Tỉnh rồi?"

Ta tức giận quay mặt đi, xị mặt xuống, bĩu môi, không muốn nói với hắn câu nào.

Có lẽ hành động này đã chọc giận Lý Cảnh, hắn nắm cằm ta, bắt ta nhìn hắn, sau đó ngang ngược cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi ta.

"Gia Vũ, từ đêm qua ta dùng xích khóa nàng lại, nàng đã là người của ta rồi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó."

Trong mắt hắn toát ra dục vọng chiếm hữu đáng sợ.

"Đừng khóc, ta sẽ không làm gì nàng đâu, đợi sau khi nàng khỏe lại, ta sẽ đi vắng một thời gian. Chờ mọi việc xong xuôi, ta sẽ đón nàng đến bên cạnh ta, dùng thân phận chính đáng nhất, ngày ngày ở bên nàng."

Vừa nghe hắn nói sẽ đi, ta cảm thấy bệnh cũng đỡ được ba phần, tinh thần lại phấn chấn, tự động bỏ qua bàn tay to của Lý Cảnh đang lộng hành trên mặt ta.

Thấy vậy, ánh mắt Lý Cảnh càng thêm sâu thẳm: "Gia Vũ, sao nàng ngốc thế?"

Bình Luận (0)
Comment