Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 51

Yến Vũ Nhi biết rằng phải lập tức dời đi tầm mắt, nhưng thân thể cùng đại não rõ ràng đã phân chia ra, không bị khống chế chút nào, từ đầu đến cuối không xê dịch chút nào, cứ nhìn chằm chằm như vậy.

"Hài lòng không?" Hắn đột nhiên hỏi.

"Hả? Cái gì?!" Nàng cứng nhắc hỏi ngược lại, mặt đờ ra.

"Những chỗ ngươi đã thấy, có hài lòng không?" Hắn hảo tâm bổ sung, khóe môi hơi cong lên.

Oanh! Yến Vũ Nhi chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu vang lên một tiếng tạc nổ, trong nháy mắt máu xông lên đầu, trên mặt hồng đến rỉ máu.

Tại sao nàng có thể nhìn chằm chằm nam nhân một cách chuyên tâm vậy chứ? Nhất là một nam nhân không mặc y phục, vẫn còn đang trên giường! Ngay cả ý nghĩ muốn chết nàng cũng nghĩ đến rồi!

Nàng đây là đến tột cùng muốn chết đó? Còn là muốn chết đấy, vẫn là muốn chết đấy?

Nói nhảm, tại sao Yến Vũ Nhi nàng có thể yếu ớt như vậy chứ?

Kiếp trước ngay cả AV cũng len lén xem qua một chút, hắn mới lộ ra có chút như vậy, thật sự không nên có phản ứng lớn như vậy, nói thế để thuyết phục bản thân mình, nàng hít thở mấy hơi thật sâu, rốt cục miễn cưỡng để cho mình trấn định lại, mặc dù chỗ trái tim vẫn giống như là có người cầm một thanh đại chùy đang đánh trống thùng thùng như cũ vậy, trên mặt cuối cùng là sa sầm.

"Vương gia nói đùa, ngực bị quấn giống như cái bánh bao, nào xem được cái gì?" Nàng mặt không đỏ hơi thở không gấp, còn biểu lộ chán ghét bĩu môi.

Vốn là muốn nhìn Yến Vũ Nhi bêu xấu, kết quả mình bị người xem thường sỉ nhục, vẻ mặt của người nào đó trong nháy mắt đen như đáy nồi, bao nhiêu người muốn nhìn còn chưa được nhìn đâu, thế mà nàng…

Đây là loại nữ nhân gì hả?

Yến Vũ Nhi có việc cầu người, không dám quá mức đắc tội hắn, liền cố gắng coi nhẹ tấm hình AV chân heo cùng lồng ngực chọc người của nam nhân này, chuyển tầm mắt lên trên mặt hắn.

"Chuyện Liễu Nhứ liền nhờ cậy ngươi?!" Nàng chân chó lấy lòng, vội vàng nhanh chóng xoay người xuống giường, đối mặt với một từ trường cực lớn, nàng vẫn là chuồn đi sớm một chút thì tương đối an toàn.

"Bổn vương còn chưa dùng đồ ăn sáng!" Một câu nói để cho Yến Vũ Nhi dừng lại ngay cửa.

Thiệt là, chuyện nhỏ bực này cũng muốn nàng làm? Bản cô nương cũng chưa dùng đó, hóa ra hắn là muốn cho mình làm nha hoàn đây mà!

"Bổn vương muốn ăn sủi cảo thạch anh phú quý, đường chưng tô lạc, như ý cao, vân đậu cao, nem rán, đồ ướp lạnh, đường ngân nhĩ chưng huyết yến, bích canh dục…"

Yến Vũ Nhi bẻ đầu ngón tay đếm, chợt xoay người nói: "Nhiều như vậy, Vương gia ngài ăn hết được sao?"

Nàng thật hoài nghi, nếu để hắn nói tiếp, nàng phải mời mấy người mang lên.

Lý Thư suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Trước tiên làm mấy món ăn này đã, không đủ nói sau."

Yến Vũ Nhi sợ ngây người, như vậy còn chưa đủ? Thôi, vương phủ là của hắn, người lại bị thương, theo hắn thôi.

Khóe mắt nàng co rút, đi xuống phân phó.

Nha hoàn nói ra hết tên món trong hộp đựng thức ăn thật to, bày ra từng dĩa từng dĩa thức ăn một ở trên bàn, cho dù Yến Vũ Nhi đã chuẩn bị tâm lý, vẫn là cả kinh trợn to hai mắt.

Lúc trước lệ hành của Thủy Nguyệt Quốc là phải tiết kiệm, lúc nàng còn làm công chúa, một bữa chẳng qua cũng chỉ mấy món ăn. Hôm nay một bàn lớn đồ ăn này, hắn dự định nuốt hết bọn chúng xuống bụng như thế nào đây?

Lãng phí là đáng hổ thẹn! Nàng khinh bỉ hắn.

"Vương gia mời dùng!" Yến Vũ Nhi hơi có chút hả hê nhìn về phía Lý Thư đang nghiêng người trên giường, xa xỉ như vậy, xem hắn làm thế nào?

Lý Thư chậm rãi giơ tay lên, lại vô lực buông xuống, ủy khuất nhìn Yến Vũ Nhi. Lộng Nguyệt đứng thẳng bên cạnh thấy thế, liền vội vàng tiến lên muốn hầu hạ hắn, lại bị hàn mâu của hắn đảo qua, vội vàng lui về phía sau hai bước.

Yến Vũ Nhi không có cách nào, phải, đây là hắn cố ý làm khó dễ mình. Mới vừa rồi thật sự không nên có ý định xem màn kịch hay, báo ứng tới thật mau.

Nàng cầm một cái bát nhỏ lên, gắp một đũa của mỗi món ăn trên bàn, bưng đến mép giường, ánh mắt Lý Thư sáng lên, lập tức há to miệng.

Nàng cứng nhắc từng muỗng từng muỗng đút vào trong miệng hắn, trái ngược với nàng không vui, người nào đó lại là một bộ dáng hưởng thụ, nàng căm tức đến mức phải nghiến răng.
Bình Luận (0)
Comment