Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 59

Sướng Xuân Viên

Hồ Mi Nhi nhận được tin tức, vui mừng đến mức miệng cũng không khép được, Lý Dịch vừa đi, vội vàng sai người lấy hết tất cả xiêm y ra, thử từng cái từng cái một.

"Di nương, người đẹp như vậy, mặc xiêm y nào cũng làm nền cho người!" Nha hoàn Hồng Hạnh ở một bên khen ngợi, cao hứng thay cho chủ tử nhà mình.

Hồ Mi Nhi liếc mắt nhìn nàng một cái: "Ngươi biết cái gì? Ánh mắt của Vương gia há có thể phán xét cùng với người thường chứ?"

"Đúng vậy, vị ở viện Lục Vu kia lớn lên như vậy, Vương gia cũng có thể lấy vào phủ, chẳng qua khi mới mẻ nhiệt tình vừa qua, chưa đủ gây ra e ngại, nếu di nương của chúng ta ăn mặc trang điểm lên, người nào cũng không sánh bằng, Vương gia cũng sẽ quyết một lòng với di nương!"

"Đúng đó, nếu di nương sinh nhi tử cho Vương gia, nói không chừng cũng sẽ nâng lên vị trí phu nhân!" Trần Hồng bừng tỉnh hiểu ra, vỗ tay một cái nói.

"Đi đi, coi như miệng hai ngươi ngọt!" Hồ Mi Nhi cười mắng một tiếng, ngắt nhẹ các nàng một cái, trong mắt cũng phát ra sự vui vẻ nồng đậm.

Lúc trước Vương gia không tới, chỉ cần tối nay tới đây, dựa vào bản lĩnh của Hồ Mi Nhi ta, đây còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Nàng âm thầm cười, chợt bên ngoài truyền đến một tiếng nói kiều mỵ: "Hồ di nương thật là có phúc khí tốt, bản phu nhân cũng muốn tới nơi này dính lấy chút hào quang!"

Ánh mắt Hồ Mi Nhi đông cứng lại, làm sao Liễu Tưởng Dung tới đây rồi? Nàng ta cũng nghe được tin tức sao?

"Sao có thể làm phiền Liễu tỷ tỷ tự hạ thấp địa vị tới chỗ của ta chứ? Tỷ tỷ có gì phân phó, muội muội nhất định đến theo lời gọi!" Nói thật sự rất khách khí, nhưng lại ngồi ở trước bàn trang điểm không nhúc nhích, cứ thế thưởng thức dung nhan mỹ lệ trong gương đồng.

Liễu Tưởng Dung đã cất bước đi vào, trên mặt là nụ cười dịu dàng, tha thướt đi tới bên cạnh Hồ Mi Nhi, "Hôm nay không phải là ta nghe được tin tức tốt sao? Đặc biệt tới chúc mừng muội muội ngài đó!"

Nói xong, nàng vẫy vẫy tay, nha hoàn liền bưng tới một cái khay, trên đó là mấy món đồ trang sức màu vàng lóng lánh, vừa nhìn liền biết giá trị không rẻ.

Hồ Mi Nhi thấy thế mặt mày hớn hở, nhưng trong lòng lại kiềm chế, các nàng luôn luôn không lui tới, nàng ta đây là có ý gì?

Liễu Tưởng Dung ỷ là muội muội nương gia Thái tử phi, luôn luôn mắt cao hơn đầu, ngoài lão phu nhân ra, đều làm như không thấy với tất cả nữ nhân trong phủ, ngay cả chủ mẫu chi thứ hai cũng không để ở trong mắt.

Hôm nay lại lấy lòng như thế, chẳng lẽ là thấy mình trong mắt Vương gia đã không giống lúc trước sao? Thật là phong thủy luân chuyển!

Nghĩ tới đây, Hồ Mi Nhi liền khách khí nói: "Tỷ tỷ, vô công không thụ lộc, thế nào để cho ngài tốn kém chứ?"

"Nhìn xem, lời này của muội muội thật đúng là khách khí, chúng ta cũng không phải là người ngoài, tỷ muội nhà mình, nên chăm sóc lẫn nhau mới phải." Liễu Tưởng Dung quở trách liếc nhìn nàng ta một cái, lại nói: "Đây chính là phần thái tử phi tỷ tỷ ban thưởng, muội cũng không thể đánh vào mặt tỷ tỷ chứ?"

"Đó là đương nhiên!" Hồ Mi Nhi nở nụ cười chân thành, cuối cùng chọn một cây trâm tam vĩ phong màu vàng khảm hồng bảo thạch, hưng phấn lệnh Trần Hồng cài lên.

"Dung mạo muội muội bất phàm, cây trâm này cũng được hào quang theo!" Liễu Tưởng Dung cố gắng dồn hết sức lực tán dương.

Hồ Mi Nhi càng vui vẻ hơn, lại phát hiện ra Liễu Tưởng Dung còn đứng, vội vàng sai người lấy cái ghế tới đây, mắng:

"Là người nào không có mắt, tỷ tỷ tới cũng không biết thông truyền một tiếng? Hại ta vô cùng thất lễ!"

Khóe mắt nàng ta khẽ nâng, giọng điệu nâng cao biểu hiện ra tức giận, lập tức liền có tiểu nha hoàn chạy vào, nghe Hồ Mi Nhi nổi giận, vội vàng quỳ xuống.

Nàng ngoan lệ trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn một cái, "Người tới, vả miệng năm mươi cái, cảnh cáo!"

"Muội muội bớt giận, cũng đừng làm tổn hại tới ngày lành tháng tốt, hôm nay lại là ngày tốt của muội!" Liễu Tưởng Dung cười rất mập mờ, còn cố ý chớp mắt với nàng ta vài cái.

Hồ Mi Nhi vốn chính là làm dáng một chút, thường ngày nàng đối xử khá ôn hòa với hạ nhân, mới vừa rồi mình chỉ muốn lạnh nhạt với Liễu Tưởng Dung, đây không phải là tìm bậc thang để bước xuống thôi hay sao. Nghe nàng ta vừa nói như vậy, ấn tượng với nàng ta liền tốt hơn chút.

Chỉ ngồi một lát, Liễu Tưởng Dung liền rời khỏi Sướng Xuân Viên, ngẩng đầu nhìn màn đêm dần dần buông xuống, lại quay sang liếc nhìn về hướng viện Phi Vân, không thấy một bóng người, trong lòng có chút khổ sở, lại có chút may mắn.

Không có tận mắt nhìn thấy, nàng sẽ dễ chịu hơn một chút đi! Nàng xoay người đi về phía viện của mình.
Bình Luận (0)
Comment