Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 65

Nam nhân hẹp hòi! Trong lòng nàng hung hăng chửi rủa. Hôm nay bận rộn như vậy, thế mà hắn lại rãnh rỗi ở chỗ này quấn quýt lấy chuyện này.

"Thế nào, Vũ Nhi không nguyện ý sao?" Lý Thư nhìn chằm chằm nàng, ngón tay cái cùng ngón trỏ nắm cằm của nàng, làm nàng không thể động đậy.

"Nếu không thì bổn vương lấy ra để cho tất cả mọi người xem một chút, đến tột cùng bức tranh này là ý gì?"

A a a a ~ Yến Vũ Nhi phát điên. Rất muốn một chưởng đánh bay hắn, tiếc rằng rõ ràng là hắn cao hơn bản thân mình rất nhiều, không thể làm gì khác hơn là cam bái hạ phong.

"Vương gia, ngài buông ta ra trước, ta chỉ là một tiểu nữ tử yếu đuối, còn có thể chạy trốn được sao?"

Lúc này Lý Thư mới thu tay lại, ba một tiếng, mở quạt giấy ra phe phẩy. Yến Vũ Nhi oán hận liếc mắt nhìn hắn một cái, lại khoe khoang!

Bất luận nàng kháng cự như thế nào, vẫn phải là ngoan ngoãn đi theo sau Lý Thư. Lúc nãy nàng lén lút chuồn ra ngoài, Lộng Ngọc cũng không đuổi theo. Chẳng qua, cho dù là nàng ấy đuổi theo cũng không có tác dụng gì nhiều, suy cho cùng nàng ấy cũng là người của Dụ Vương, cũng sẽ không nghe theo nàng. Ai, vẫn là Liễu Nhứ tốt!

"Vương gia, chuyện ngài đáp ứng ta lo liệu thế nào rồi?" Yến Vũ Nhi đuổi theo Lý Thư đang đi nhanh hơn nàng nửa bước, hiện tại phải hỏi rõ ràng.

Lý Thư cũng không quay đầu lại, "Hôm nay vẽ tốt bức tranh đó, bổn vương cam đoan trong vòng ba ngày ngươi có thể nhìn thấy nàng ấy; thế nhưng vẽ không tốt, vậy thì thật xin lỗi!"

Hắn giống như bất đắc dĩ nói, Yến Vũ Nhi làm gì còn chỗ nào không hiểu. Người này mang thù đó, để cho mình vẽ lại lần nữa, còn lấy Liễu Nhứ tới uy hiếp nàng, ấu trĩ!

Lý Thư không mang nàng trở về viện Phi Vân, cũng không đi viện Lục Vu, mà là qua cổng trong, đi tới thư phòng ở bên ngoài viện.

Thư phòng rất lớn, trên các kệ thành hàng bày biện rất nhiều bộ sách, tranh chữ cùng với đồ cổ. Trên bức tường bên trái là một bức tranh Mãnh Hổ Hạ Sơn, con Đông Bắc Hổ kia nâng chân trước lên bổ nhào về phía trước, há miệng to như cái chậu máu, dáng vẻ vô cùng hung ác.

Yến Vũ Nhi kinh hãi, bức tranh này trông rất sống động, nếu không phải đang treo trên tường, nhìn lướt qua thật sự rất giống.

"Sợ sao?" Lý Thư hỏi, trong mắt thoáng qua chút thất vọng.

"Không có!" Yến Vũ Nhi không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, "Chỉ là có chút tò mò, người bình thường sẽ không treo bức tranh con hổ ở trong phòng!"

"Đúng đó, không có Tùng Hạc Diên Niên, thọ sánh Nam Sơn, mà là một con hổ, xác thực là rất quái dị." Lý Thư lầm bầm lầu bầu, "Chẳng qua, ngươi không cảm thấy bức tranh vẽ rất đẹp sao?"

Yến Vũ Nhi không muốn thảo luận vấn đề con hổ với hắn, vì vậy nhìn chung quanh một vòng nói: "Đây là thư phòng của Vương gia đó sao? Thật không tệ!"

Lý Thư từ chối cho ý kiến, chỉ chỉ một cái giá: "Văn Phòng Tứ Bảo." Ý là để cho Yến Vũ Nhi tự mình đi qua lấy.

Yến Vũ Nhi hiểu rõ, hắn không phải là kêu mình tới vẽ bức tranh cho hắn, mà là tới hành hạ, mặc dù không muốn, lại chỉ phải nhắm mắt đi qua lấy giấy và bút mực, mình mài qua mài lại. Một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng mài mực tốt rồi, Yến Vũ Nhi lắc lắc cánh tay đau nhức, mời Lý Thư ngồi vào trên một cái ghế.

Nhưng Lý Thư giống như là cố ý đối nghịch với nàng, lúc thì nâng chung trà trên bàn lên uống, lúc thì đứng lên đi tới kệ cầm sách.

"Ai, ngươi đừng nhích tới nhích lui, ta không thấy rõ." Yến Vũ Nhi la lên.

Lý Thư để quyển sách trên tay xuống đi về phía nàng, Yến Vũ Nhi đang chuyên chú vẽ tranh, cũng không chú ý tới.

"Không thấy rõ, thế này thì sao?"

Lý Thư chợt lấn đến gần nàng, Yến Vũ Nhi cả kinh, bút vẽ trong tay rơi xuống, ngơ ngác nhìn nam nhân đến gần.

Gương mặt của hai người chạm vào nhau, mắt đối mắt, thở ra hơi nóng phun trên gương mặt nàng, có một chút tê tê ngứa ngứa.

Trái tim của Yến Vũ Nhi đang đập loạn thình thịch. Gương mặt người và thần đều phẫn nộ này, cũng không phải là bán nhan sắc, người này có cần gần như vậy hay không? !
Bình Luận (0)
Comment