Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 41

Bùi Yên Nhiên hơi ngẩn ra, sắc mặt cũng biến đổi lúc xanh lúc trắng, không cười mà nói: “Ngươi chưa từng yêu ai, làm sao biết được loại cảm giác không chiếm được này.”

“Không chiếm được thì phải giết hắn sao? Trên đời này có rất nhiều thứ không phải ngươi nói muốn có là có thể có được, đặc biệt là tình cảm con người. Tình yêu là không thể miễn cưỡng, thay vì chỉ quan tâm đến một mình hắn, tại sao ngươi không thử nhìn xem, ở ngoài kia còn rất nhiều nam nhân tốt, hay bên cạnh ngươi còn có người yêu ngươi sâu đậm. Chỉ là ngươi không nhận ra mà thôi.”

Cung Tuyết Thiến một mạch nói hết, tuy rằng những điều này đều là xem được từ trong sách, nhưng chỉ cần hữu dụng là được, có điều không biết có hữu dụng hay không?

Không gian trở nên thật im ắng, không có lấy một chút tiếng động, ngay cả tiểu nhị bưng đồ ăn lên cũng yên lặng đặt ở trên bàn, sau đó nhanh chóng lui xuống.

Tinh Hồn hứng thú nhìn nữ tử che mặt sau mái tóc dài. Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt dưới mái tóc, nhưng nhất định là một nữ tử rất thông minh, càng không thể ngờ được, tuổi nàng còn nhỏ lại có thể nói ra những lời sâu sắc như vậy.

Bùi Yên Nhiên nghe những lời nàng nói lập tức ngây người, người bên mình? trước mắt chợt hiện lên khuôn mặt của một nam nhân, “Sư huynh” Cho tới nay hắn đều âm thầm chờ đợi ở bên nàng, chỉ cần là những việc nàng muốn, hắn sẽ không nói hai lời liền đi làm ngay, cũng không hỏi vì sao? Có một lần nàng thật sự nhịn không được hỏi sư huynh vì sao đối với nàng tốt như vậy? Sư huynh chỉ khẽ mỉm cười: Muội vui là tốt rồi. Thật ra, nàng biết sư huynh thích mình nhưng chính mình lại cứ cố chấp, thích Tinh Hồn. Từ đó về sau, trên khuôn mặt của sư huynh cũng không còn nụ cười nữa, tuy rằng đối với nàng vẫn là muốn gì được nấy. Nàng cũng đã từng tự trách mình thật nhiều.

“Yên Nhiên, muội sao rồi?” Một giọng nói lo lắng của nam nhân từ dưới lầu truyền lên, theo sau là một nam tử thân hình cao lớn, tướng mạo đàng hoàng, sắc mặt lo lắng xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Sư huynh, sao huynh lại đến đây?” Bùi Yên Nhiên sửng sốt.

“May mắn còn tới kịp, muội không sao là tốt rồi.” Nam tử nhìn thấy nàng không hề hấn gì, mới thả lỏng, trách nhẹ: ”Yên Nhiên, sao muội lại ngốc như vậy, dùng mạng mình đổi lấy mạng hắn, không đáng. Hôm nay, huynh thay muội giết hắn.”

Kiếm ở trong tay đã muốn tuốt ra khỏi vỏ.

“Đừng, sư huynh, huynh đánh không lại hắn.” Bùi Yên Nhiên lo lắng hô lên. Nàng sao có thể để sư huynh đi chịu chết được.

“Không sao, cho dù đánh không lại, ta cũng phải thử. Yên Nhiên, hứa với ta phải sống tốt, chết vì một kẻ không biết quý trọng muội, không đáng đâu.”Nam tử tựa như đang để lại di ngôn, kiếm trong tay đã muốn xuất chiêu.

Bùi Yên Nhiên cắn môi, nhìn hai người đang giao chiến cùng nhau, tâm tình có chút phức tạp.

“Này, ngươi còn đang do dự cái gì?” Cung Tuyết Thiến không thể đứng không nhìn được: “Có một người yêu ngươi như vậy, tại sao ngươi còn không biết thỏa mãn. Con người vĩnh viễn đều là cái gì chiếm không được mới thấy trân quý, có được dễ như trở bàn tay lại không biết quý trọng, đợi đến khi mất đi rồi mới thấy hối hận.”

Mất đi rồi mới thấy hối hận?Taycủa Bùi Yên Nhiên không tự giác buông ra nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía hai người đang giao chiến quyết liệt. Nàng thật sự không biết giờ phút này nàng đang lo lắng cho Tinh Hồn hay sư huynh.

Khách trong tửu lâu đều trốn hết sang một bên, nhìn bàn ghế chén bát đổ vỡ ngả nghiêng khắp nơi, chỉ có âm thanh của đao kiếm giao nhau.

“Cơ Tinh Hồn, ngươi đáng chết.” Kiếm trong tay nam tử đột nhiên lạnh lùng đâm tới.

“Đây chính là ngươi tự chuốc lấy, không thể trách ta.” Ánh mắt của Tinh Hồn lạnh lùng, liền bắn ám khí ở trong tay ra.

“Đừng, Cơ Tinh Hồn, ngươi dừng tay cho ta.” Sắc mặt của Bùi Yên Nhiên cực kỳ hoảng sợ, lo lắng hô lên, thân mình chớp mắt đã đứng chặn ở phía trước sư huynh.
Bình Luận (0)
Comment