Tiểu Thịt Tươi Của Nữ Vương

Chương 77


Edit : Michellevn
Quách Trí quả thật tức đến ngất luôn, vũ trụ nhỏ xém chút thì nổ tung.
" Thật là lớn mặt mà ! Sao cái này mà cũng mở miệng ra được !" Mẹ Quách oán hận kéo quần áo trong tay," Nhà của con gái tao tự kiếm được, trước giờ tao còn chưa hề nghĩ tới.

Vậy mà họ đã muốn có rồi ! Lúc ấy tao giận đến tăng huyết áp luôn ! Lúc ấy trên điện thoại tao tuyệt giao với Phương Phương luôn!"
Quách Trí vốn bực bội muốn chết, mà thấy mẹ già nhà cô càng nói càng tức giận, còn có vẻ muốn tăng huyết áp đến nơi.

Cô sợ tới mức không dám bực nữa, vội vàng vuốt giận cho mẹ cô.
" Không tức nữa, không giận nữa nha.

Chúng ta đừng vì họ mà không vui.

Cắt đứt thì cắt đứt luôn, chẳng có gì là to tát cả, bạn của mẹ nhiều thế cơ mà.

Vốn con cũng có thích bà ấy đâu, mỗi lần gặp con bà ấy nói chuyện đến là phiền phức." Quách Trí nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mẹ cô, trấn an bà.
Mẹ Quách hừ một tiếng :" Ngày trước ấy, tao nghĩ cô ta là người lớn, cũng là quan tâm mi.

Chỉ là lắm mồm chút thôi, lời nói ra không dễ nghe lắm.

Tao đâu có biết, trong thâm tâm cô ta xem mi là mòn hàng phải bù thêm tiền ! Nếu cô ta quan tâm mi thật lòng, xem mi là con cháu, thì phải thẳng thừng mà quật lại người ta.

Đàng này, cô ta vậy mà ngon, nói với tao chuyện tồi này, lại còn rất chi là vui sướng nữa chứ.

Cái kiểu y như là Ôi chao, cuối cùng cũng có thể gả được Quách Trí đi rồi,may mà có tôi đấy!.

Tao nhổ vào !"
Mẹ Quách nói xong, lại không kìm được tiếng thở dài :" Nhưng sau đó, tao nghĩ.....!Con người Phương Phương ngốc nghếch, nghĩ gì thì hiện ra hết.

Vậy người khác thì thế nào ? Người ta không nói, không phải trong lòng cũng nhìn mi như vậy sao ? Lòng của tao liền lạnh lẽo."
" Ngày nào tao cũng sầu.

Tính tính của mi ấy, thì có thế làm được gì chứ ? Giới thiệu bao nhiêu người mi đều không để vào mắt.

Mà tuổi mi thì ngày một lớn, tương lai lại càng không dễ tìm.

Sau này có thể làm gì chứ ? Chẳng lẽ thật sự làm gái già một đời sao ?"
" Ờ, tao thì âu sầu như vậy, mi ngược lại ngon lành .......Duang ! Mi biến ra cho tao một Liêu Viễn luôn !"
Quách Trí:".........." Duang là cái quỷ gì ?
"Mi nói coi , mi có Tiểu Liêu rồi, sao mi không nói sớm ! Mi để tao lo vớ vẩn! Huyết áp tao cũng tăng vọt lên rồi !" Mẹ Quách nói bằng giọng oán hận.
" Con sai ! Con sai rồi ! Con nên khai báo từ sớm hưởng khoan hồng !Mẹ đừng giận mà, hôm nay mẹ đã uống thuốc cao huyết áp chưa vậy ?"

"Hừ ! May mà dáng dấp thằng bé Liêu Viễn này được, tao nhìn nó mà huyết áp cũng được hạ xuống .....
Quách Trí:"........" Này được à, hóa ra Liêu Viễn còn có khả năng hạ huyết áp.
Mẹ Quách nói xong lại thở dài :" Tao và ba mi lo lắng chính là tuổi tác nó nhỏ quá.

Chưa chín chắn đó, sau này ............thay đổi nhiều lắm .....!"
Nhớ tới những lời ba Quách nói với Liêu Viễn đêm đó khi say rượu, trong lòng Quách Trí chua xót.

Vào lúc cô không hay biết, vì cô mà cha mẹ cô bị ức hiếp, vì cô mà âu lo.

Cô thật là .....
Aizz, chắc là bị túi khóc nhỏ lây sang rồi !
" Chuyện tương lai, ai mà biết được." Cô ôm lấy bờ vai mẹ mình," Dù cho bây giờ con kiếm được một người ba lăm ba sáu tuổi, nói không chừng mai kia hắn ta cũng nuôi tiểu tam thì thế nào, cũng vậy cả thôi."
" Cũng phải ...." Mẹ Quách trầm tư giây lát.
Bà ngước mắt nhìn nhìn ra cửa.
Cửa chưa đóng chặt, vẫn còn một khe hở cỡ bàn tay.

Mẹ Quách đưa mắt nhìn, xác định ngoài cửa không có ai liền vặn người lại, gác một chân lên giường.
" Tao nói mi này nhé !" Bà hạ giọng và trở nên nghiêm túc," Cuộc sống của hai đứa ấy, chuyện nhỏ thì có thể mù mờ không sao.

Hiện giờ nền tảng của Liêu Viễn không bằng mi, hai mi ở bên nhau, tiền nhỏ nhặt thì không cần tính toán.

Nhưng mà !"
Giọng nói của bà hạ xuống thấp hơn :" Nhà của mi, tiền tiết kiệm, hai khoản lớn này, mi đưa tao giữ ! Nắm chắc trong tay mình ! Dù sao cũng không được nhầm lẫn ! Mi là phụ nữ, mi sống yên phận, cũng dựa vào những cái này .....
" Mi có tất cả rồi, thì dù có thiếu đàn ông, mi vẫn có thể sống tốt."
........
Hai mẹ con thì thầm một lúc, nói đến cuối cùng,Quách Trí cũng có chút không đành lòng mà đi.
" Hay là, con ở thêm hai ngày nữa nhé ?" Quách Trí nhõng nhẽo.
Mẹ Quách đang cất đống quần áo vào trong tủ, nghe vậy thì châm chọc :" Yo ...........Không nóng vội trở về thế giới hai người nữa à ?"
Quách Trí:"..........."
Quả nhiên mẹ là người từng trải nha !
****
Có nằm mơ Lâm Bác cũng không ngờ, chẳng qua chỉ là qua một Trung Thu và kỳ nghỉ Quốc Khánh thôi, vậy mà Quách Tiểu Trí đã đưa nhóc kia đi gặp phụ huynh rồi, cho đi con đường công khai luôn rồi !
What the fuck ?
Xém chút thì anh ta văng ra câu này.

Rõ ràng anh ta đã nói là chờ anh ta về nói chuyện lại với cô.

Trong thời gian công ty chuyển đổi loại hình, anh ta quá bận rộn nên tạm thời không để ý tới mà thôi.
Kìm lại cục tức, anh ta cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh :" Được, vậy ngày mai đi."
"Ngày mai không được đâu, chiều tụi em mới về, chắc cũng phải tối mới tới nhà.


Ngày mốt được không ?"
" Đang ở đâu thế ?"
" Suối nước nóng Cố An."
Lâm Bác vừa định nói thoải mái quá nhỉ, thì chợt nghe Quách Trí nói trong điện thoại :" Alex, đi mua cho em ly nước ép trai cây."
Lâm Bác:"........"
Bực bội không thể tả !
Cuối cùng thời gian gặp nhau vẫn được ấn định vào ngày mốt.
Cúp điện thoại rồi, Lâm Bác đắng lòng cả nửa ngày chưa hết.

Trước đây, khi Quách Trí đề cập chuyện này với anh ta, cô và nhóc thịt tươi kia dưới con mắt của anh ta rõ ràng là mối quan hệ thể xác thuần túy, thế méo nào mà quan hệ lại đột nhiên tăng vọt lên rồi ? Gặp luôn cả phụ huynh nữa chứ ?
Quách Trí không phải bị gia đình ép gả đến hết cách nên kéo cậu ta ghép vào cho đủ chứ ?
Nhưng nghĩ lại thì cũng không đúng.

Nếu muốn lừa phụ huynh thì kiểu gì cũng phải tìm một người trông phù hợp chứ ? Anh ta nhớ trên lý lịch nhóc kia mới mười chín tuổi mà, cha mẹ Quách Trí cũng đồng ý sao ? Điều này cũng quá vô trách nhiệm !
Anh ta bực bội trong lòng một hồi, đột nhiên nghĩ tới, Quách Trí như này không phải là giao bạn trai hiện tại cho bạn trai cũ sao ?
........
Quách Tiểu Trí, lòng em bao la thật đấy !
******
Quách Trí đặt điện thoại di động được bọc màng nhựa lên tảng đá trên bể bơi, trượt cơ thể xuống, để cả cổ cũng chìm luôn dưới làn nước ấm áp .
Suối nước nóng này đã có từ rất lâu, bể lộ thiên cùng với cây cối xanh mướt um tùm, để giữa các bể hoàn toàn cách biệt nhau.
Cô và Liêu Viễn lúc rời nhà cũng không về Đế Đô ngay mà đến sơn trang suối nước nóng ở Cố An để hưởng thụ thế giới hai người.

Kiểu tuần lễ vàng nghỉ nhiều ngày thế này, có ý định đến chỗ này thì đặt phòng vốn dĩ rất khó.

May mà sơn trang suối nước nóng này trước đây là khách hàng của nhà K, là hạng mục của Quách Trí.Không chỉ hiệu quả hậu kỳ làm khách hàng vô cùng hài lòng, mà Quách Trí còn kết thân với phó tổng chỗ này, một chị đại trên ba mươi tuổi.
Nói về điều này, con người tương đối dễ dàng kết bạn với những người cùng chí khí.

Nữ giới có thể thật sự chơi thân với Quách Trí, cơ bản đều là những phụ nữ coi trọng sự nghiệp.
Quách Trí nảy ra ý định liền gọi điện thoại cho chị đại, chị đại tức thì nhanh chóng có phòng trống cho cô.
Chẳng mấy chốc, Liêu Viễn bưng nước ép trai cây xuống bể.
Quách Trí trườn lên, ghé vào lòng anh, hai người dính lấy nhau.

Dù sao thì trong bể cũng chẳng có ai, sợ gì chứ.
Nhắc tới chuyện này, lúc hai người họ tới, trong bể này có khá nhiều người.

Rồi Liêu Viễn cởi áo choàng tắm bước xuống bể thì bức tranh phong cách liền có gì đó sai sai.

Cho đến sau khi thoát ra khỏi nụ hôn ướt át của Liêu Viễn cô mới phát hiện, người trong bể đã giống như bốc hơi mà biến mất .

" Mọi người đâu rồi ?" Vẻ mặt cô hẵng còn mờ mịt.
Liêu Viễn cắn vành tai cô rì rầm :" Họ mắc cỡ nên đi hết rồi ....."
Quách Trí cắn môi cười đến rung cả người.

Hèn chi anh vừa xuống bể cái là dính lấy cô ngay ! Thật hư hỏng mà ! Mấy người vừa rồi, độ tuổi đều là cô dì chú bác, còn có một cậu nhóc choai choai khoảng mười sáu mười bảy tuổi, chắc là cũng bị phụ huynh xách đi cùng luôn rồi.
Nhóc hư hỏng này, cố tình ép người ta đi mà ! Xấu hết chỗ nói luôn !
Quách Trí cũng chỉ có hơi áy náy tí xíu rồi vui vẻ chiếm lấy cả cái bể.

Bể này không lớn, mà vị trí lại hơi lệch, cho nên không có nhiều người lắm.

Vừa nãy lúc họ đi tìm bể, trông thấy rất nhiều bể lớn mà bể nào bể này cũng chật kín người, quả thật là tuần lễ vàng mà .
Trong tình trạng như vậy mà vẫn có thể độc chiếm được một bể nhỏ vào buổi chiều tà trời thu mát mẻ như này, thật giống như thần tiên ý nha.
Quách Trí nhấp một ngụm nước ép trái cây mát lạnh, đặt cái ly lên tảng đá trên bể, lại ngả người vào trong lòng Liêu Viễn.
" Tìm được cho anh người đại diện tốt rồi ." Cô nói, " Hẹn anh ấy ngày mốt ăn bữa cơm trước rồi nói chuyện ."
" Ò," Liêu Viễn có chút căng thẳng," Giống như là phỏng vấn anh trước ấy hả ?"
" Cũng có thể xem như vậy đi.

Anh ấy muốn nhìn người thật coi thế nào.

Không sao đâu mà, không cần căng thẳng." Quách Trí trở tay vuốt ve gương mặt người đàn ông trẻ tuổi," Chắc chắn là anh không có vấn đề gì cả."
".........!Dựa vào nhận diện gương mặt hả ?" Liêu Viễn hỏi bằng giọng u sầu.
" Phụt !" Quách Trí phì cười, nhéo lỗ tai anh.

" Anh phải tin tưởng con mắt của em, và cả .........." Quách Trí nghẹo đầu nhìn anh," Có chút lòng tin với chính mình ."
"Anh có biết cảm gíac của em thế nào khi lần đầu làm việc với anh ở hạng mục Tam Tần không ?" Ngón tay phác họa đường nét khuôn mặt anh, Quách Trí lại nhớ tới cảm giác lần đầu tiên chính thức gặp anh.
" Kinh diễm nha ..............Thật đó.Ánh nhìn đầu tiên là như vậy, sau đó em bắt đầu lo nghĩ, nhóc này đẹp trai quá, chút nữa chiếm hết spotlight thì làm sao ?"
(*)Kinh diễm惊艳: Kinh là kinh ngạc; diễm là ái mộ, hâm mộ
" Em không hề dự liệu sai chút nào, anh vừa lên hình cái là chiếm hết spotlight luôn ."
" Hạng mục đó là ai chụp nhỉ ? Ờ, lão Tiêu.

Lão Tiêu chụp được hai kiểu liền ngoắc tay gọi em qua.

Em qua nhìn, anh đang đứng ở hàng sau, nhưng bố cục của cả bức ảnh đều cảm thấy mất cân đối.

Vừa nhìn một cái thì sẽ chú ý ngay đến anh."
" Hey, tỏa sáng lấp lánh luôn."
" Vậy giờ sao ta.

Lão Tiêu nói, hay là bỏ cậu ta ra đi, cảnh nền ít đi một người cũng không sao.

Em nghĩ như vậy không được, chụp hay không em cũng phải trả tiền cho anh, cái mặt thỏa đáng như vậy em có mà lại không dùng, còn phải trả tiền cho anh nữa, em lỗ thế nào chứ ."
Quách Trí tựa vào lòng Liêu Viễn, khe khẽ cười.
Liêu Viễn chỉ mặc quần bơi, cảm giác ấm áp khi da thịt kề nhau, vô cùng đẹp đẽ trong đêm thu.
" Cho nên em liền đưa anh lên ? Chỉ vì không muốn lãng phí chi phí ?"
" Đúng vậy, không thì anh cho là gì ?"
" Anh cho là lúc đấy em coi trọng anh rồi đấy." Liêu Viễn nghiêm túc nói.
" Tự tin quá rồi đó nha !" Quách Trí cười nhéo tai anh.

Liêu Viễn siết chặt lấy cô:" Có phải lúc đó em đã coi trọng anh rồi hay không ? Nói !"
Quách Trí mạnh miệng :" Đừng nói vớ vẩn.

Không được nghi ngờ tính chuyên nghiệp của em."
" Vậy, về sau lúc chụp cảnh đêm, sao anh cứ cảm thấy ánh mắt em nhìn anh sai sai là thế nào nhỉ ?"
" Nói mò !"
" Thật mà ! Lúc đó anh cứ thắc mắc, ánh mắt này của biên tập Quách .....!sao có vẻ thèm thuồng thế nhỉ ? Anh còn nghĩ biên tập Quách có phải đang đói không, ăn cơm hộp vẫn chưa no sao ? Ai da ! Ai da ai da !"
" Anh mới thèm thuồng ! Anh mới thèm thuồng !" Ngón tay Quách Trí chọc mạn sườn anh.
Liêu Viễn cười né tránh, cuồi cùng túm lấy hai tay Quách Trí, vòng hai cánh tay giam cô vào trong lòng mình.
"Quách Trí, anh hỏi em, ....." Anh dán vào tai cô hỏi," Nếu anh không chủ động thả thính em, thì em sẽ không ở bên anh có phải không ?"
" Ờm.....có lẽ vậy ........." Quách Trí ngửa đầu dựa lên bờ vai anh, nhìn những vì sao đang dần xuất hiện, trầm tư giây lát." Nói sao thì anh cũng quá nhỏ, em có chút không nỡ bỏ vô miệng ."
Liêu Viễn cười "xuy", cọ mặt cô :" Thế nên..............vẫn cứ thèm thuồng anh chứ gì ?"
Quách Trí:"..............Chậc !"
Liêu Viễn mỉm cười, ôm cô vào lòng, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Nụ hôn không sâu, rề rà nhè nhẹ, tỉ mỉ cọ sát.
Đầu lưỡi tỉnh thoảng liếm môi cô, để cô buông lỏng khớp hàm thì anh lại lui ra.

Cô tức đến cắn anh.
Cười nhẹ, lồng ngực rung lên, mặt nước liền nổi lăn tăn những gợn sóng tròn tròn.
Đêm tối, ở trong nước, càng thêm dịu dàng, Làm cho Quách Trí đắm chìm .......
" Khụ khụ !"
"Hey, đi chỗ khác thôi."
" Đi đi đi, bên kia cũng có bể kìa, nhiều lắm đó !"
Tiếng bước chân xa dần .
Người đi rồi, Quách Trí mới nhấc đầu ra khỏi hõm cổ Liêu Viễn.

Ai da, thật sự có chút ngượng đến hoảng mà .
Mới rồi không phải nói về chuyện người đại diện sao, nói thế méo nào lại dính lấy nhau luôn rồi ? Quách Trí phát hiện, mình rất dễ bị Liêu Viễn lôi kéo làm chuyện không đứng đắn.

Trước giờ cô vẫn luôn tự hào về sự chuyên tâm của mình, nhưng gặp phải Liêu Viễn thì lại rất dễ dàng tiêu tan.
Thật là sắc đẹp hại người mà !
" Dù sao thì, em nói anh nè ....." Quách Trí ngồi dậy, ôm anh," Em cảm thấy điều kiện anh thực sự rất tốt, phát triển trong nghề này hẳn là không có vấn đề gì."
" Quách Trí, em có cảm giác được sau này anh thành công thật sao ?" Liêu Viễn nhìn vào mắt cô, đặt câu hỏi mang theo phần nào mong đợi.
Quách Trí nghiêm túc đáp:" Có thể thành công hay không, không phải là em cảm giác được hay không.

Điều này nhiều yếu tố lắm.

Em nghĩ anh có tiềm năng, nhưng anh vẫn phải có tố chất chuyên môn vững vàng, và cả đội ngũ phát triển tốt nữa.

Cần thiết nhất, là cơ hội.

Về chuyện này .......thì bắt đầu bằng cách thay đổi người đại diện trước !"
" Người mà em tìm cho anh rất đáng tin cậy.

Em vô cùng tin tưởng anh ấy." Quách Trí nói," Giao anh cho anh ấy, em yên tâm.".

Bình Luận (0)
Comment