Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 123


Chia tay Lý Trân, Triệu Đại Vĩ đi tìm Triệu Huệ Lan.

Mấy ngày nay, Triệu Huệ Lan đều nấu ăn cho đám người Lương Thu Võ, hơn nữa còn làm cho cả đội công trình của Hàn Vũ Chân.

Nhưng bởi vì không phải lúc nào cũng có thể học nấu ăn cùng Triệu Đại Vĩ nên tài nấu nướng của cô ta vẫn còn khá kém so với những gì Triệu Đại Vĩ mong đợi.

Mà lúc này, nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, Triệu Huệ Lan cũng hơi kích động: "Triệu tổng!"
Triệu Đại Vĩ gật đầu: "Hôm nay tôi dạy chị làm món thịt kho."
...!
Một hôm khác, dựa theo lời hứa với chị dâu Lý Trân, Triệu Đại Vĩ phải giúp cửa hàng bán lẻ của bà ấy nhập hàng.

Khoảng chín giờ sáng, Triệu Đại Vĩ ngồi tàu chở hàng để đi ra ngoài cùng với Vương Đại Trụ.

Vương Đại Trụ nói: "Anh Triệu, nghe nói hôm qua anh lại đưa một cô gái xinh đẹp về thôn?"
"Ừm, có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ muốn hỏi xem anh thích Khương Tử Nhiếp hay là thích cô gái xinh đẹp kia hơn."
“Anh nghĩ nhiều quá rồi đó.” Triệu Đại Vĩ nói: “Lo mà học lái xe, đừng suy nghĩ mấy thứ linh tinh nữa.”
"Được rồi."
Không thể tám chuyện, trong lòng Vương Đại Trụ cảm thấy rất tiếc nuối.

Đến bờ, Triệu Đại Vĩ và Vương Đại Trụ tách ra.


Vương Đại Trụ đến khách sạn Trường Ca Thái Vi để giao hàng, còn Triệu Đại Vĩ thì vào thành phố mua một ít đèn màu và tìm nguồn nhập hàng giúp chị dâu Lý Trân nữa.

Trước tiên, Triệu Đại Vĩ đi vào một trung tâm hàng hóa nhỏ để mua ít đèn màu.

Khi đến một cửa hàng bán đèn, Triệu Đại Vĩ tỏ ý muốn mua hai dây đèn màu dài hơn một kilomet.

"Bao nhiêu?"
Chủ cửa hàng hoàn toàn sững sờ!
Anh mua hẳn hai dây đèn màu dài hơn một kilomet, người bình thường sẽ không đặt nhiều vậy.

"Hai dây đèn màu, tốt nhất là có loại dài một kilomet, hơn nữa hai dây đều phải dài như vậy."
Chủ cửa hàng lập tức nhoẻn miệng cười, sau đó vội vàng nói: "Có, cậu xem cậu cần loại đèn màu gì hay là loại nhiều màu."
Kỳ thực Triệu Đại Vĩ tưởng tượng tới hiệu ứng của những ngọn đèn nhiều màu treo trên cây thông Noel nhưng đây không phải là thứ anh muốn.

Xác nhận lại những suy nghĩ trong đầu, anh nói: "Tôi cần một vài chiếc đèn màu trông đẳng cấp một chút, hơn nữa chỉ có một màu.

Ừm… màu xanh dương hoặc màu tím cũng được."
“Tôi hiểu rồi, cậu muốn loại đèn chất lượng tốt một chút đúng không?” Ông chủ suy nghĩ một lúc rồi giới thiệu cho Triệu Đại Vĩ mấy loại đèn.

"Loại đèn màu này được sử dụng nhiều ở các trung tâm thương mại hoặc là quảng trường, chất lượng rất tốt, trông cũng rất hoành tráng.

Tuy nhiên, giá thành lại đắt hơn so với đèn màu loại thường."
"Nếu cậu muốn mua hai dây đèn một kilomet này, tôi có thể giảm giá một chút cho cậu."
Triệu Đại Vĩ nghe vậy thì mỉm cười: "Nói giá đi, để tôi xem có hợp lí không."
“Được.” Ông chủ chỉ vào đèn màu màu tím: “Mỗi mét của loại đèn này có khoảng mười cái đèn nhỏ, một trăm mét là một ngàn đèn.

Giá ban đầu là ba mươi tệ mười mét.

Cậu lấy một kilomet là hết ba ngàn tệ, hai dây là sáu ngàn tệ."
"Có điều tôi có thể lấy rẻ hơn cho cậu, lấy của cậu năm ngàn sáu trăm tệ thôi."
"Cũng được, tôi lấy hai dây đèn màu này, giúp tôi gửi đến vị trí này, đến lúc đó sẽ có người nhận hàng." Triệu Đại Vĩ cho ông chủ địa điểm rồi cho số của Tiêu Mậu Toàn.

Đèn là thứ dễ vỡ, Triệu Đại Vĩ không dám để lên tàu chở hàng.

Ngoài ra bởi vì giá tiền thật sự không nhiều nên anh cũng không mặc cả với ông chủ.

Mua đèn xong, Triệu Đại Vĩ lại chạy đến chỗ bán bia đá, đặt mua hai tấm bia.


Bia đá hơi nhỏ hơn dùng làm cột mốc ranh giới, trên đó có ghi dòng chữ Núi Đảng Khấu, bia đá lớn khác thì viết bia kỷ niệm anh hùng kháng chiến ở trên, Triệu Đại Vĩ cũng chọn loại đá cẩm thạch tốt nhất.

Bởi vì bia đá do Triệu Đại Vĩ làm tương đối lớn, cho nên đã tiêu tốn hết mười vạn tệ!
Nhưng anh cảm thấy rất đáng!
Bia kỷ niệm anh hùng không phải là thứ cần đắn đo khi sử dụng tiền.

Chỉ là tìm đá và điêu khắc tốn rất nhiều thời gian nên tạm thời Triệu Đại Vĩ vẫn chưa thể lấy được.

Triệu Đại Vĩ nghĩ mấy loại đá này nên được vận chuyển bằng đường cái sẽ tiện hơn.

Vì vậy anh hẹn chủ quán mười ngày sau sẽ đến lấy.

Cuối cùng, Triệu Đại Vĩ bắt đầu giúp chị dâu của Lý Trân tìm nơi bán buôn hàng hóa.

Đương nhiên hàng bán buôn phải đến mấy chợ đầu mối để tìm mua.

Triệu Đại Vĩ chọn một siêu thị bán buôn khá lớn, anh mua rất nhiều hàng hóa.

Đúng lúc chuẩn bị về nên Triệu Đại Vĩ đã ngồi xe chở hàng của siêu thị để đi đến tỉnh lộ.

Tài xế hoài nghi hỏi: "Ông chủ Triệu, anh muốn tôi gửi hàng đến đâu, không phải đến thôn Đại Long à? Sao lại đi đường này?"
Tài xế này hiểu sâu biết rộng, cũng từng đến thôn Đại Long.

Trong ấn tượng của ông ta, đây vốn dĩ không phải là đường đến đó.

Triệu Đại Vĩ mỉm cười: "Gần đây thôn chúng tôi phát hiện một con đường mới, con đường này rất dễ đi."

"Đường mới? Không phải chứ?" Tài xế từng đến thôn Đại Long, cho nên mới cho rằng nơi đó hoàn toàn không thể có đường khác được.

"Có đường mới, hơn nữa còn là đường thủy, băng qua sông Thanh Thủy, cũng không xa lắm."
"Sông Thanh Thủy?" Tài xế than thở: “Lẽ nào là xuyên qua núi? Nếu không thì thôn Đại Long cách sông Thanh Thủy rất xa!”
“Đúng vậy!” Triệu Đại Vĩ gật đầu.

Tài xế sững sờ, lập tức giơ ngón tay ra lên với Triệu Đại Vĩ: "Người dân thôn các anh đúng là có nghị lực, vậy mà lại mở được một quả núi! Tôi cảm thấy có được sức mạnh này, thôn Đại Long các anh sẽ nhanh chóng thoát nghèo và làm giàu được thôi!"
"Cảm ơn lời tốt lành của ông!"
Trên tỉnh lộ, Triệu Đại Vĩ lên du thuyền với tài xế giao hàng.

Đúng lúc bên phía cửa hàng bán đèn vẫn chưa gửi hàng tới nên Triệu Đại Vĩ bảo Tiêu Mậu Toàn chạy một chuyến để mang số hàng hóa này về thôn trước.

Vốn dĩ Triệu Đại Vĩ muốn dùng tàu chở hàng nhưng suy nghĩ lại, thấy trên tàu chở hàng không sạch sẽ lắm, bên trên còn có nước nên đành thôi.

Tài xế kinh ngạc thốt lên: "Chiếc thuyền này ở đâu ra vậy? Không phải là thuyền do ông chủ Triệu mua đó chứ?"
"Ừm, đây là thuyền tôi mua!"
“Trời ạ, vừa nhìn đã biết cậu là ông chủ lớn, không thì sao mua nổi chiếc thuyền như này!” Tài xế nói: “Tôi nghĩ đoán sau khi có chiếc thuyền này, thôn các anh chắc chắn sẽ nhanh chóng phát triển!”
Tài xế không ngốc, nhìn thấy chiếc du thuyền này, ông ta cũng biết Triệu Đại Vĩ muốn phát triển du lịch.

Triệu Đại Vĩ chỉ cười..

Bình Luận (0)
Comment