Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 186


Triệu Đại Vĩ biết thời tiết nóng, bên này chỉ có quạt điện, cũng không có điều hòa.

Nhìn Triệu Huệ Lan lau tay đi tới, Triệu Đại Vĩ cười nói: “Chị Huệ Lan, tôi đến trả lương cho mọi người.”
“Ngày đầu tiên đã được trả lương sao?” Triệu Huệ Lan rất bất ngờ.

Bình thường ở xưởng của người ta đều là ngày mười mới phát lương.

“Có ít người nên không giống nhà máy lớn cần có tính toán kế toán.” Triệu Đại Vĩ nói: “Chị gọi mọi người lại đây đi.”
Thật ra có rất nhiều người chỉ mới đến đây để làm việc vài ngày.

Nhưng Triệu Đại Vĩ vẫn phát tiền lương cùng lúc.

Triệu Huệ Lan cũng lấy được mấy vạn thu nhập.

Triệu Huệ Lan nói: “Tôi mới làm chưa đầy nửa tháng.

Tổng giám đốc Triệu, sao chú lại cho tôi một tháng lương vậy?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Lúc đầu sẽ hơi vất vả, cho nên chị cứ xem như là cho một khoản phí vất vả đi.

Trước đây, nhà hàng này cũng là do chị tự mình gánh vác.

Với lại trước khi nhà hàng mở cửa, không phải chị còn nấu ăn cho tất cả mọi người sao? Đó cũng được tính vào tiền lương.”
Triệu Huệ Lan cúi đầu, trong lòng rất cảm động.

Toàn bộ thôn tính ra cũng chỉ có Triệu Đại Vĩ đối xử với cô ta tốt nhất.

Trong lòng cô ta thề, chỉ cần Triệu Đại Vĩ bảo cô ta làm cái gì, cho dù có phải rơi vào dầu sôi lửa bỏng cô ta cũng nhất định giúp Triệu Đại Vĩ làm được!


Tiếp theo, Triệu Đại Vĩ lại phát tiền lương cho rất nhiều người, ví dụ như Tiếu Mậu Toàn và vợ của ông ấy, ví dụ như Vương Đại Trụ, ví dụ như Đinh Nhu, còn có đám người Lương Thu Võ.

Mọi người thấy Triệu Đại Vĩ phát lương đúng hạn như vậy, trong lòng đều rất vui vẻ và càng thêm kính trọng Triệu Đại Vũ!
Có thể nói, tuy là tuổi của Triệu Đại Vĩ gần như nhỏ hơn tất cả mọi người, nhưng địa vị của Triệu Đại Vĩ trong lòng mọi người lại là cao nhất!
Triệu Đại Vĩ cuối cùng phát lương cho Lương Thu Tĩnh.

Ban đầu, tiền lương của Lương Thu Tĩnh cũng không cao, bởi vì lúc đó Triệu Đại Vĩ cũng không giàu có.

Cho nên, tiền lương một tháng của Lương Thu Tĩnh cũng chỉ khoảng một vạn, hơn nữa phía sau giúp đỡ bán đậu hũ cũng chỉ có mười ba vạn.

Tuy nhiên, Triệu Đại Vĩ cũng không có ý định tạm thời tăng lương cho Lương Thu Tĩnh.

Anh nghĩ vẫn nên đợi đến khi thưởng cuối năm, trực tiếp cho Lương Thu Tĩnh một phần thưởng tương đối tốt, như thế cũng khá công bằng với tất cả mọi người.

Lương Thu Tĩnh cầm tiền lương trong tay, vui vẻ không thôi!
Tiền lương trước đây của cô ấy không nhiều thế này.

Bởi vì.

Anh hùng thường không có đất dụng võ!
Hiện nay ở xã hội này, cũng không còn mấy nơi cần người luyện võ nữa.

Nếu không thể trở thành một thế hệ của tất cả mọi người, luyện võ cũng không thể kiếm được quá nhiều tiền.

Đương nhiên, những “bậc thầy” lừa gạt có lẽ có thể kiếm được không ít, nhưng Lương Thu Tĩnh cũng không phải loại rác rưởi này, càng không biết làm những loại chuyện rác rưởi đi lừa gạt người khác.

Có đôi khi tâm trạng của Lương Thu Tĩnh sa sút, than thở võ thuật đã không theo kịp thời đại này, thời đại của những người luyện võ đã hoàn toàn trôi qua rồi.


Thế nhưng, nhìn thấy trên tay mười ba ngàn đồng, Lương Thu Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy luyện võ cũng không thiệt thòi.

Có thể bảo vệ bản thân, có thể bảo vệ người khác, còn có thể kiếm tiền, đồng thời cũng là kế thừa lịch sử văn hóa, một hành động làm được nhiều việc!
Triệu Đại Vĩ nói: “Chị Thu Tĩnh, cầm tiền thì chị muốn làm gì?”
Lương Thu Tĩnh nói: “Tôi muốn để dành, đợi sau này tôi lớn tuổi có thể sẽ đi mở một võ quán gì đó.”
“Vậy đến lúc đó tôi tài trợ cho chị!” Triệu Đại Vĩ cười.

Trong lòng Lương Thu Tĩnh khẽ cảm động, gật đầu, không nói nhiều.


Bận rộn cả buổi, đã là giữa trưa.

Triệu Đại Vĩ nói với Tiền Mỹ Lâm: “Chị dâu, tôi không ở nhà ăn cơm đâu.”
“Chú có muốn ra ngoài à?” Tiền Mỹ Lâm bận rộn đến mức cả người nóng nực.

Có rất nhiều người đến ăn cơm buổi trưa.

Triệu Đại Vĩ nói: “Đi tìm chuyên gia Di Vân.


“Với lại buổi chiều tôi còn phải chữa bệnh cho một bệnh nhân, có thể sẽ trở về khá muộn.” Triệu Đại Vĩ giải thích.

“Không sao, Đại Vĩ, chú cứ làm việc của chú đi.”
Tuy là Tiền Mỹ Lâm thích Triệu Đại Vĩ nhưng lại không trói buộc Triệu Đại Vĩ.

Cô ấy cảm thấy chỉ cần Triệu Đại Vĩ thích, cô ấy đều sẵn lòng ủng hộ, cho dù là Triệu Đại Vĩ thích cô gái khác, muốn cưới cô gái khác, chỉ cần Triệu Đại Vĩ muốn thì cô ấy cũng sẽ ủng hộ!

Cô ấy cảm thấy mình cũng không có tư cách đi chiếm hữu Triệu Đại Vĩ, hơn nữa Triệu Đại Vĩ đã cho cô ấy đủ nhiều rồi!
“Ừm!” Triệu Đại Vĩ không biết trong lòng Tiền Mỹ Lâm còn có một ý nghĩ khác, cho nên anh cầm lấy một cái bình lớn đặt ở trên xe máy ba bánh.

Sau đó rời đi.

Lúc sắp đến viện thực vật của Di Vân, Triệu Đại Vĩ dùng Hành Vân Bố Vũ Quyết đổ đầy linh thủy vào trong chiếc bình lớn.

Linh thủy tưới vào bộ rễ có thể làm cho thực vật sinh trưởng nhanh hơn, mà nếu là tưới trên cành lá có thể làm cho cành lá của thực vật càng thêm xanh biếc tươi tốt, có thể làm cho hoa nở càng thêm kiều diễm động lòng người!
Đến viện thực vật của Di Vân.

Triệu Đại Vĩ nói: “Chuyên gia Di Vân, ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.” Tô Vân làm nghiên cứu nên thường xuyên quên ăn cơm.

“Tôi mang theo ít đồ ăn tới đây, bây giờ tôi đi nấu cho cô.”
Bên này của Di Vân có phòng bếp, Triệu Đại Vĩ sẽ không quấy rầy Di Vân làm việc, còn anh đi vào phòng bếp nấu cơm.

Chờ cơm chín, Triệu Đại Vĩ mới foji lên: “Chuyên gia Di Vân, ăn cơm thôi!”
“Hả?”
Di Vân bỗng nhiên nói: “Tổng giám đốc Triệu, có phải tôi quên nói với cậu không, tôi bảo cha tôi mang cơm tới đây rồi!”
Triệu Đại Vĩ: “...”
Được, lòng tốt của mình hiện tại toàn bộ đều thành bia đỡ đạn rồi.

“Nhưng mà, tổng giám đốc Triệu, cơm cậu nấu là ngon nhất, cho nên tôi muốn ăn cơm cậu nấu!” Di Vân cười hì hì chạy đến bàn ăn.

Nhìn những món ngon trên bàn, Di Vân chép miệng.

Rất thèm ăn!
“Vậy cha cô mang cơm tới đây, cô định làm sao...” Tấm lòng của Triệu Đại Vĩ không bị cô ấy phụ, vậy đồng nghĩa với việc tấm lòng của cha Di Vân, sẽ bị cô ấy phụ.

Không thể ăn hết được của hai người, trừ phi Di Vân là vua có dạ dày lớn!
Tô Vân cười nói: “Để lại đến tối ăn không được sao?”
Triệu Đại Vĩ giơ ngón tay cái lên: “Ý tưởng này hay đấy!”

Anh nói: “Ăn đi, sau khi ăn xong, tôi lấy những thứ tôi mang tới cho cô xem.”
Di Vân đã sớm nhìn thấy Triệu Đại Vĩ mang theo một cái bình lớn tới.

Cô ấy cũng không biết bên trong là cái gì, cũng không có hỏi.

Lúc này nhắc tới, trong lòng cô ấy bỗng nhiên sinh ra tò mò hơn.

Di Vân ngoam ngoam bắt đầu ăn tối.

Triệu Đại Vĩ nấu cơm, vẫn ngon như lúc trước!
“Ăn ngon quá.” Di Vân nói đùa: “Tổng giám đốc Triệu, sau này người phụ nữ nào cưới được cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc!”
Triệu Đại Vĩ đỏ mặt: “Có lẽ vậy, nhưng người cưới được chuyên gia Di Vân chắc chắn cũng sẽ rất hạnh phúc là được rồi!”
Lần này, Di Vân cũng đỏ mặt.

Thật trùng hợp, cuộc đối thoại này giữa Triệu Đại Vĩ và Tô Vân bị cha Tô Vân vừa mới đi vào nghe được.

Nhìn thấy con gái mình đã cùng Triệu Đại Vĩ ăn cơm, ông ấy hơi lúng túng nói: “Nếu tôi nói, thằng nhóc nhà cậu, hay là cậu dứt khoát cưới con gái tôi đi, vậy thì hai người đều rất hạnh phúc!”
Xì!
Xấu hổ!
E thẹn!
Một loạt cảm xúc chất đống trên mặt Triệu Đại Vĩ và Di Vân.

Khuôn mặt xinh đẹp của Di Vân đỏ bừng!
Triệu Đại Vĩ chú ý tới, hôm nay Di Vân mặc một chiếc váy trắng, dáng người che chắn vừa phải, trông dáng người cao gầy rất là xinh đẹp.

Di Vân nói: “Cha, cha có thể đừng nói lung tung không?”
“Cha nói cái này đâu gọi là nói lung tung, đây là lương tâm cha đề nghị.

Các con trai tài gái sắc, hơn nữa cảm xúc với nhau cũng rất tốt, không ở bên nhau mới đáng tiếc!” Cha Tô Vân nói.

Thật ra, đây là lần đầu tiên ông ấy thật sự nhìn thấy Di Vân gần gũi với một người đàn ông như vậy, cho nên ông ấy mới có thể nóng lòng tác hợp như thế..

Bình Luận (0)
Comment