Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 191


Ting ting ting!
Buổi chiều, chuông điện thoại của Triệu Đại Vĩ reo lên, là một số điện thoại lạ.

“A lô.” Triệu Đại Vĩ nói.

Đối phương hơi dè dặt, nghe giọng nói không mấy tự tin: “Xin hỏi là Triệu tổng ạ? Tôi là Dư Hà, bạn của Di Vân.

Bây giờ tôi đã đến bên động Kỳ Hợp, nhưng sau đó thì phải đi thế nào?”
Triệu Đại Vĩ nghe đã hiểu rồi.

Đối phương đi bằng đường thủy.

Mà nếu đi đường thủy thì chắc chắn đối phương cũng đã nhìn kỹ được hết quang cảnh của thôn Đại Long!
Rất tốt!
Triệu Đại Vĩ nói: “Chị Hà, vậy chị đợi tôi ở đó, tôi đến đấy ngay.”
Tắt điện thoại xong, anh lập tức đi đến sau núi.

Chỉ mất mấy phút anh đã lên đến núi.

Giữa đoàn người, Triệu Đại Vĩ nhìn thấy bên cạnh sơn động có một cô gái mặc áo sơ mi xanh da trời, đội chiếc mũ che nắng màu trắng, duyên dáng yêu kiều, tựa như một cảnh đẹp trước sơn động.

Triệu Đại Vĩ bước đến hỏi: “Xin hỏi là chị Hà ư?”
“Cậu là Triệu tổng?” Dư Hà cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ.

Trước khi đến cô ấy đã nghe Di Vân nói Triệu Đại Vĩ tuổi trẻ tài cao, bây giờ nhìn quả đúng như vậy.

Triệu Đại Vĩ cũng nhìn đánh giá Dư Hà một chút.

Dư Hà người cũng như tên, tựa như một phong cảnh đẹp, diện mạo rất đoan trang xinh đẹp, có điều so sánh với người đẹp như Di Vân thì vẫn còn một khoảng cách nhất định.

Cô ấy cũng rất gầy, không thể nhìn ra có bao nhiêu kinh nghiệm trong việc đồng áng.

Nhưng Triệu Đại Vĩ không dám xem thường.


Đây là người Di Vân giới thiệu, có lẽ thực lực không hề tồi.

Triệu Đại Vĩ nói: “Chị Hà, đến nhà tôi ngồi nghỉ đi, tiện thể chúng ta nói chuyện một chút về việc chị hướng dẫn việc gieo trồng dâu tây trong thôn.”
“Ngoài ra, tôi thật lòng muốn giữ chị Hà ở lại hướng dẫn toàn bộ quá trình.

Về tiền công hoặc yêu cầu khác, tôi cũng cố gắng hết sức để đáp ứng.”
“Vậy được.” Dư Hà có ý muốn ở lại, nhưng vẫn hơi băn khoăn.

Vừa chuẩn bị xuống núi.

Đinh Nhu cười nói: “Triệu tổng, anh lại dẫn người đẹp đến thôi.

Nói thật đi người này là gì của anh?”
Triệu Đại Vĩ làm bộ không vui nói: “Cô bốc thăm đọc quẻ cho người ta đi.

Còn nữa, đừng có ăn nói tùy tiện, đây là chuyên gia tôi mời đến đấy.”
“Há? Hóa ra là chuyên gia à?” Đinh Nhu yên tâm hơn nhiều.

Triệu Đại Vĩ nhìn Đinh Nhu tạm thời không có chuyện gì, bèn hỏi: “Cô không buôn bán gì à? Gần đây không kiếm được tiền sao?”
Dư Hà ở bên cạnh vểnh tai lên nghe.

Đinh Nhu xua xua tay: “Kinh doanh vẫn ổn, thời tiết bây giờ nóng quá nên hơi ít người đến đây.

Đến bốn năm giờ thì sẽ có nhiều người đến hơn một chút.”
“Hơn nữa, tôi vẫn buôn bán tốt, một ngày cũng kiếm được hơn một nghìn tệ.” Trong lòng Đinh Nhu vô cùng đắc chí.

Theo lời Triệu Đại Vĩ nói, giúp viết chữ thì Triệu Đại Vĩ trả lương cho cô ta, còn về việc kinh doanh đọc quẻ, cô ta kiếm được bao nhiêu giữ bấy nhiêu, đó là tiền riêng của cô ta.

Bởi cô ta cũng rất gắng sức để đọc quẻ, thêm cả ngoại hình xinh đẹp nên rất nhiều người tình nguyện đến chỗ cô ta xin đọc quẻ.

Vì thế, về cơ bản, thu nhập theo tháng của cô ta bây giờ cũng khoảng bốn vạn tệ, có thể nói là nhiều hơn đại bộ phận người dân toàn quốc, đứng top đầu về thu nhập của thế hệ thanh niên.


Dư Hà kinh ngạc!
Đinh Nhu quá trẻ!
Trẻ hơn cô ấy nhiều!
Mà ở thôn Đại Long, Đinh Nhu có thu nhập mỗi ngày hơn một nghìn tệ?
Dư Hà sốc.

Công việc trước đây của cô ấy cũng chỉ vài nghìn tệ một tháng, sau đó tích lũy kinh nghiệm cũng mới lên được hơn vạn tệ một tháng.

Hôm nay, thu nhập của Đinh Nhu khiến cô ấy hơi chịu đả kích.

Triệu Đại Vĩ cười nói với Đinh Nhu: “Xem ra cuộc sống của cô rất dư dả, tôi không phải lo lắng nữa rồi.

Vậy cô làm cho tốt, về sau này, du khách của thôn Đại Long sẽ càng đến nhiều hơn, tin tôi đi, thu nhập một ngày hơn một nghìn tệ sẽ không phải là mức thu nhập cao nhất của cô đâu.”
“Hi hi, cảm ơn lời nói tốt đẹp của Triệu tổng!” Đinh Nhu vô cùng mừng rỡ.

“Chị Hà, chúng ta đi thôi.” Triệu Đại Vĩ tiếp tục dẫn Dư Hà xuống núi.

Dư Hà thật sự khá muốn ở lại trong thôn.

Cô ấy nghĩ, chỉ cần tiền lương cao thì những điều kiện khác có kém một tí cũng không thành vấn đề.

Về chuyện tiền lương cao bao nhiêu khiến cô ấy tình nguyện ở lại, trong lòng cô ấy biết rất rõ.

Điểm mấu chốt là tiền lương một tháng mười lăm nghìn tệ!
Chỉ cần có lương tháng mười lăm nghìn tệ, cô ấy sẽ tình nguyện ở lại.

Đến nhà của Triệu Đại Vĩ.

Dư Hà sững sờ!
“Triệu tổng, đây là nhà cậu?” Trong lòng Dư Hà thầm nghĩ, e là căn nhà tồi tàn này còn kém xa chỗ cô ấy ở hai mươi năm về trước.


Nhưng, bây giờ đã là hai mươi năm sau rồi mà vẫn có người ở trong căn nhà rách nát như này.

Càng khiến người ta bất ngờ hơn là, người ở trong căn nhà rách nát này lại là một phú ông giàu có!
Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi vẫn đang xây nhà mới, trước mắt chỉ có thể ở trong căn nhà cũ kĩ như này thôi.”
“Hóa ra là vậy.” Dư Hà thấy kì lạ.

Đồng thời, cô ấy cũng suy đoán, có lẽ là Triệu Đại Vĩ mới phất lên không lâu, nếu không thì sẽ chẳng có chuyện đến một căn nhà cũng chưa xây xong.

Triệu Đại Vĩ mang ghế ra ngồi.

Dư Hà nhìn thấy mấy người Tiền Mỹ Lâm đang bận rộn ở cửa nhà Triệu Đại Vĩ.

Cô ấy tò mò hỏi: “Đây là chị nhà à?”
Triệu Đại Vĩ ngẩn người.

Tiền Mỹ Lâm cách đó không xa cũng nghe thấy Dư Hà hỏi như vậy, gương mặt xinh đẹp bỗng chốc đỏ bừng.

Triệu Đại Vĩ nói: “Đây là chị dâu của tôi, người bên cạnh là bạn tôi, võ công rất lợi hại, tôi bảo cô ấy đi bảo vệ chị dâu mình.”
Dư Hà gật đầu.

Dư Hà quan sát Tiền Mỹ Lâm một chút, nhận thấy rằng dung mạo của Tiền Mỹ Lâm thật sự khiến người ta lo lắng cho sự an toàn của cô ấy.

“Đẹp quá!” Dư Hà thầm nghĩ.

Trong số những người cô ấy biết, cũng chỉ có Di Vân có thể so bì với Tiền Mỹ Lâm.

Điều khiến Dư Hà ngưỡng mộ hơn chính là vóc dáng cơ thể phồn thực của Tiền Mỹ Lâm.

Chiếc váy trên người đó bó căng ra, vô cùng ấn tượng.

Triệu Đại Vĩ nói: “Chị Hà, chúng ra nói về chuyện ở lại thôn Đại Long đi.”
“Chị Hà, không biết trước khi đến đây chị đã có yêu cầu gì với nơi này chưa.

Như là tiền lương hoặc môi trường xung quanh chẳng hạn.”
Triệu Đại Vĩ đi thẳng vào vấn đề.

Dư Hà lấy lại tinh thần, tỉnh táo trở lại.


Cô ấy hơi ngại ngùng, nhưng tiền lương còn liên quan đến cả chặng đường phía trước của mình, cô ấy đành nói thật: “Mức lương lý tưởng của tôi là khoảng hai vạn tệ một tháng.”
Cô ấy nhanh trí để dành chỗ cho việc kì kèo mặc cả, tránh Triệu Đại Vĩ ép giá quá mức khiến cô ấy rơi vào tình thế khó xử.

“Cái này thì được, mức lương hai vạn tệ một tháng không có gì quá trớn.” Triệu Đại Vĩ nói.

Dư Hà: “...”
Không kì kèo mặc cả?
Bỗng Dư Hà cảm thấy mình nói giá hơi cao, dù sao thì hướng dẫn gieo trồng dâu tây cũng không quá nặng nhọc.

Vả lại, mức lương của cô cao thì chi phí gieo trồng dâu tây của Triệu Đại Vĩ cũng tăng lên rất nhiều.

Triệu Đại Vĩ có thể kiếm lại được số tiền chi phí bỏ ra không?
Dư Hà hơi nghi ngờ.

Có điều, đây không phải chuyện của cô ấy, cùng lắm thì trong lòng cô ấy có chút bất an mà thôi.

“Còn nữa, tôi mong rằng tôi có địa điểm làm việc chuyên biệt, cái này không cần môi trường phải quá tốt nhưng phải đảm bảo người có thể ở lại được.

Còn phải có quạt máy nữa.”
Triệu Đại Vĩ nói: “Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp chỗ chị ở ổn thỏa, điều hòa, chỗ ngủ đầy đủ mọi thứ.

Hơn nữa, chỗ chúng tôi còn bao ăn bao ở, chúng tôi cũng giúp chị về chuyện ăn uống.”
Mặc dù Triệu Đại Vĩ không có sẵn phòng, nhưng dựng tạm một căn nhà bằng ván gỗ không mất nhiều thời gian, lắp đặt điều hòa cũng rất thuận tiện.

Dư Hà kinh ngạc: điều kiện này không tồi đâu!
“Vậy đưa tôi đi xem vườn dâu tây đi, tôi đồng ý ở lại thôn Đại Long này để hướng dẫn!”
“Vậy thì chào mừng chị gia nhập vào đội của chúng tôi!” Triệu Đại Vĩ an tâm hơn nhiều.

Theo như Di Vân giới thiệu, Dư Hà đều thành thạo trong lĩnh vực gieo trồng dâu tây và nho.

Giờ không phải là mùa trồng nho, nhưng có thể trồng dâu tây suốt bốn mùa quanh năm.

Đợi đến lúc có thể trồng nho thì có thể giao cho Dư Hà hướng dẫn công việc này.

Dư Hà cũng hào phóng đưa tay ra nắm lấy tay Triệu Đại Vĩ.

Sau đó, Triệu Đại Vĩ dẫn Dư Hà đến những nơi gieo trồng dâu tây..

Bình Luận (0)
Comment