Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 313


Hứa Thục Quân nói thẳng: “Tôi thấy hiện nay khách sạn của chúng ta dù có các ưu điểm của khách sạn Trường Ca Thái Vi, nhưng vẫn còn thiếu một chút nhân tố địa phương.”
“Doanh thu của chúng ta hôm kia là bốn mươi vạn, hôm qua là ba mươi năm vạn, trái lại còn thụt lùi, tôi cho rằng có lẽ đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó.”
Triệu Đại Vĩ xem xong số liệu cũng cảm thấy quả thực không được như mong đợi.
Hứa Thục Quân tiếp tục nói: “Triệu tổng, chi bằng chúng ta thử nghiệm một vài các yếu tố địa phương xem sao, những thứ người Phong Lâm thích chưa chắc người Khâu Dã đã thích, hay là nói, dù người Khâu Dã thích nhưng nếu không đặc biệt yêu thích thì người ta cũng không mua nó đâu.”
Rất lâu về trước, Hứa Thục Quân đã từng nói vị trí địa lý của khách sạn Long Hồ không đẹp.

Vị trí hơi lệch, điều này làm cho sự phát triển của khách sạn Long Hồ khó khăn hơn so với khách sạn Trường Ca Thái Vi ở Phong Lâm, cộng thêm những gì Hứa Thục Quân vừa nói, người Phong Lâm thích nhưng chưa chắc người Khâu Dã đã thích.
Triệu Đại Vĩ hỏi: “Chị Thục Quân, chị định làm thế nào? Nói như vậy thì chắc trong lòng chị cũng đã có ý tưởng rồi đúng không?”
Hứa Thục Quân cười đáp: “Ý tưởng thì có rồi nhưng trước mắt tôi chưa biết bắt đầu từ đâu.”
“Ý tưởng như nào?”
Thấy Triệu Đại Vĩ đã hỏi như vậy, Hứa Thục Quân liền nói: “Tôi muốn bắt đầu từ phong tục tập quán và thói quen ăn uống của người dân.

Về phong tục tập quán, người Khâu Dã thích xem kịch, mà bây giờ nội thành đa phần là người trung niên và cao tuổi sinh sống, ngược lại không có nhiều người trẻ tuổi, đa số họ đều làm việc ở bên ngoài.

Nên tôi muốn mời một đoàn kịch nổi tiếng đến biểu diễn ở quảng trường phụ cận khách sạn chúng ta, sau đó thêm cả chiêu bài nữa, cũng coi như có thể tăng sự nổi tiếng của khách sạn chúng ta.


Còn về phương diện thói quen ăn uống, người Khâu Dã chúng tôi thích ăn mì thịt hấp và bún thịt.

Đây gần như là món ăn phải gọi trên bàn ăn, cả người già và người trẻ đều thích, nhưng tiếc là trong món chính của chúng ta không có hai món này, với lại bếp trưởng của khách sạn nấu hai món này khá bình thường.”
Hứa Thục Quân nói: “Thực ra tôi có thể hoàn thành chuyện đoàn kịch nhưng vấn đề ăn uống thì tôi không giúp được gì nhiều.

Triệu tổng, cậu là chuyên gia trong lĩnh vực này, cậu biết nấu mì thịt hấp với bún thịt không?”
Triệu Đại Vĩ biết nấu bún thịt, nhưng anh chưa từng học cách nấu mì thịt hấp.
Ngoài ra mỗi một địa phương lại có một thói quen và cách ăn khác nhau.

Nghĩ đến đây, Triệu Đại Vĩ nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi về dưới thôn tìm cảm hứng, xem có thể ăn được hai món này khiến tôi vừa ý không.”
“Chờ tôi học được cách nấu hai món này thì tôi sẽ đưa chúng vào món ăn chính của khách sạn chúng ta.”
Thấy Triệu Đại Vĩ đồng ý, Hứa Thục Quân yên tâm hơn nhiều.
Cô ta cảm thấy làm như vậy ít nhất có thể khiến doanh thu của khách sạn tăng lên đến bốn năm mươi vạn, sau đó chỉ cần đầu tư thêm vào việc tuyên truyền, biết đâu có thể tăng doanh thu lên bảy tám mươi vạn mỗi ngày, thậm chí là một trăm vạn.
Có lẽ vì cảm thấy hơi áy náy về chuyện xảy ra tối hôm qua, Triệu Đại Vĩ cười nói: "Vì là tìm cảm hứng nên hiện tại tôi không có việc gì phải làm, hôm nay tôi có thể đi đâu cũng được, nhưng không hiểu rõ Khâu Dã lắm nên tôi muốn tìm một người đi cùng, chị Thục Quân có thời gian không? Khách sạn Long Hồ không đến mức không hoạt động được nếu không có chị đấy chứ?”
Hôm qua Hứa Thục Quân không cần trấn thủ ở Long Hồ vì cô ta biết rằng có thể sẽ có người đến quấy rối.

Trong tình huống này, người phụ trách bắt buộc phải tự mình trấn thủ, nếu không sẽ dẫn tới rất nhiều rắc rối.

Nhưng hiện tại vấn đề cốt lõi nhất cũng chính là vấn đề của Hà Long Cường và Tô Chấn Nghiệp thì đều đã giải quyết xong, Triệu Đại Vĩ không nghĩ hôm nay sẽ có người dám gây rối ở khách sạn Long Hồ.

Trong tình huống ổn định như vậy, Hứa Thục Quân rời đi một khoảng thời gian có lẽ cũng không có vấn đề gì.
“Cậu muốn tôi làm người dẫn đường à?”
Hứa Thục Quân hơi vui vẻ trong lòng.
Đương nhiên cô ta mừng còn không kịp, có thể đi du ngoạn núi non sông nước, lại còn không cần phải làm việc, đây chính là những tháng ngày trong mơ của nhiều người đó.
“Đúng vậy.” Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Chị là người ở Khâu Dã mà tôi khá quen thân, những người khác không quen bằng.”
Mặt Hứa Thục Quân nhanh chóng đỏ bừng: “Được, vậy tôi làm người dẫn đường cho cậu.”

“Nhưng nếu đã đi tìm cảm hứng thì chi bằng chúng ta đến quán ăn của các hộ nông dân ở dưới thôn xem sao, dù sao mì thịt hấp và bún thịt ở khách sạn cũng có vị giống nhau.”
“Được.”
Nói xong Hứa Thục Quân liền đi chuẩn bị.
“Triệu tổng, quần áo tôi đang mặc bây giờ nghiêm túc quá, tôi muốn về thay bộ đồ thoải mái hơn chút, có thể cho tôi chút thời gian không?”
“Tôi đưa chị về.”
“Vâng.”
Hứa Thục Quân bàn giao công việc cho giám đốc khác của khách sạn, sau đó ngồi xe Triệu Đại Vĩ về nhà.
Trên xe Triệu Đại Vĩ, cô ta nói: “Cảm giác ngồi trên xe của cậu quả nhiên khác biệt, lúc nào cũng có thể nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc, ghen tị và tò mò của người khác.

Chiếc xe này của cậu bắt mắt quá.”
Triệu Đại Vĩ cười đáp: “Tôi cũng muốn điệu thấp nhưng có vẻ thực lực không cho phép.”
“Tới lúc đó lái xe của tôi đi, xe của cậu dễ làm người khác chú ý, mà còn là về vùng nông thôn, nhỡ đâu gặp phải chuyện gì đó như là va chạm, đụng độ.

Xe tôi hỏng tôi không tiếc nhưng xe cậu mà hỏng thì muốn mạng tôi mất.”
“Cũng được.”
Xe của Triệu Đại Vĩ lái ở nội thành còn được chứ ở nông thôn, chưa nói đến việc bị bẩn, chỉ tình hình giao thông trên đường đi thôi cũng khiến người ta lo lắng, đặc biệt là ở nơi không quen thuộc.
Triệu Đại Vĩ đi theo Hứa Thục Quân về nhà.
Nhà của Hứa Thục Quân là một căn đơn nguyên đơn giản nhưng khá lớn, một trăm sáu mươi mét vuông, nội thất trang trí bên trong đạt đến tiêu chuẩn hạng nhất, trông rất xa hoa.
Hứa Thục Quân cười đáp: “Triệu tổng, tôi vào trong thay quần áo.”

Về đến phòng, Hứa Thục Quân cởi áo sơ mi của mình và lấy ra một chiếc áo thoải mái hơn có cổ hoa màu xanh nhạt giản dị, mặc một chiếc quần dài bên dưới, cân nhắc đến việc phải đi bộ nên cô ta không mặc váy.
Đứng trước gương ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của mình, sau đó tán thưởng đường cong tuyệt mỹ của bản thân, nhận ra mình như là tiêu chuẩn của phụ nữ, cô ta nở một nụ cười hài lòng và tự luyến.
Sau khi trang điểm, Hứa Thục Quân ra khỏi phòng.
“Triệu tổng.”
“Gọi Đại Vĩ là được rồi, ở nơi riêng tư không cần phải câu nệ như vậy, hơn nữa chị đã bảo tôi gọi là chị Thục Quân, nhưng chị thì vẫn gọi tôi là Triệu tổng, Triệu tông.”
Hì hì.
Hứa Thục Quân vui vẻ đáp: “Được, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa, gọi cậu là Đại Vĩ.”
“Đại Vĩ, cậu thấy tôi mặc bộ này được không?” Hứa Thục Quân đeo một chiếc túi màu cánh sen, mặc bộ quần áo sa tanh mềm mại ở trước mặt Triệu Đại Vĩ xoay một vòng, thể hiện thân hình hoàn hảo của cô ấy với Triệu Đại Vĩ.
“Chị Thục Quân mặc bộ này rất thanh lịch, rất đẹp.” Triệu Đại Vĩ nói một cách kinh ngạc.
Quả nhiên là người đẹp thì mặc gì cũng đẹp.
Hứa Thục Quân đỏ mặt đáp lời: “Vậy thì mặc bộ này.

Triệu tổng…Đại Vĩ, chúng ta đi thôi.”
Thực ra Hứa Thục Quân muốn nắm tay Triệu Đại Vĩ, nhưng cô ta không dám nên chỉ đành đi trước Triệu Đại Vĩ dẫn đường..

Bình Luận (0)
Comment