Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 62


Triệu Đại Vĩ lựa chọn nắm chắc mười phần, cũng chính là "thu phục" Khương Tử Nhiếp.

Nhân tiện anh cầm được giấy phép lái xe, như vậy cũng không tồi.

Triệu Đại Vĩ nói rõ về chuyện hồ cá với Triệu Tam Đức, sau đó tự mình đi lên bờ.

Đợi đến buổi trưa, Vương Đại Trụ đi ngang qua nhà anh, Triệu Đại Vĩ gọi anh ta lại: "Đại Trụ, chiều nay anh có bận không? Nếu như không bận thì đi học bằng lái xe với tôi."
"Bằng lái xe?" Vương Đại Trụ thầm nhủ mình cũng không mua nổi xe, học bằng lái xe làm gì.

"Ừm, tôi trả tiền học bằng lái xe." Triệu Đại Vĩ nó: "Dù sao đi xe moto ba bánh cũng không thành vấn đề.

Sau này có lẽ tôi sẽ nhờ anh giúp rất nhiều việc, cho nên anh cần phải học bằng lái xe."
"Vậy được rồi."
Bây giờ Vương Đại Trụ đang đưa nấm, anh ta thường đi một chuyến vào buổi sáng, sau đó có thể chơi cả ngày còn lại.

Nếu như học bằng lái xe, anh ta thật sự có rất nhiều thời gian để học tập.

"Anh quay về nhà ăn cơm trước đi, ăn xong thì chúng ta cùng đi."
"Được."
Nói rồi, ai về nhà nấy ăn cơm.

Sau khi nghỉ trưa, Vương Đại Trụ đi đến chỗ Triệu Đại Vĩ.

"Đi thôi."
Triệu Đại Vĩ lái xe moto ba bánh, đi cùng với Vương Đại Trụ đến trường dạy lái xe Thiên Thành mà Ngụy Tử Phù nói.

Triệu Đại Vĩ nhìn thấy huấn luyện viên của mình, là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trong trời nắng gắt, người đó đội một cái mũ che nắng, nhưng làn da vẫn rất trắng chứ không bị phơi thành than đen.

Huấn luyện viên đó tên là Phan Thanh Thanh.


Bởi vì buổi trưa cũng có một vài người muốn tìm bà ta để tập lái xe, vì vậy bình thường buổi trưa bà ta cũng sẽ ở lại trường dạy lái xe.

"Cậu là Triệu Đại Vĩ?" Phan Thanh Thanh mỉm cười: "Cậu đi theo tôi, tôi dạy cậu cách quẹt thẻ."
Bình thường muốn lấy được bằng lái xe cũng có yêu cầu về thời gian học, sau đó học viên cần phải sử dụng một cái thể để tích lũy thời gian dài.

"Thưa huấn luyện viên, đây là bạn của tôi, cậu ấy cũng đến để học bằng lái xe."
"Ồ?"
Phan Thanh Thanh rất vui vẻ: "Được rồi."
Triệu Đại Vĩ đóng học phí giúp Vương Đại Trụ, sau đó bắt đầu hành trình học bằng lái xe của mình.

"Tôi dạy hộp số cho các cậu trước."
Phan Thanh Thanh nhìn Triệu Đại Vĩ giới thiệu học viên cho cô, lúc này dạy anh một vài nội dung tập lái xe cơ bản.

Về điều này Triệu Đại Vĩ vừa nhìn đã biết, nhưng Vương Đại Trụ thì hơi tụt lại ở phía sau.

Đến hơn hai giờ chiều.

Những học viên khác của Phùng Thanh Thanh cũng lục đục đi đến trường dạy lái xe.

Trong đó có một cô gái trẻ tuổi, hơi cao và gầy, mái tóc dài thẳng đen nhánh dịu dàng rủ xuống bờ vai.

Nhìn thoáng qua rất giống nữ thần giàu có.

Cô ta cũng mang theo cái mũ che nắng, mặc áo chống nắng, làn da rất mềm mại trắng trẻo hơn những cô gái bình thường.

Vương Đại Trụ ngây ngốc nhìn.

Bởi vì Triệu Đại Vĩ đã xem qua ảnh của Khương Tử Nhiếp, cho nên vừa nhìn đã nhận ra cô gái này chính là người mà anh cần tìm.

"Tử Nhiếp, cô đến rồi."
"Này, thẻ trên máy quẹt thẻ này của ai vậy? Mau rút ra đi!"

Một người thanh niên hét toáng lên về phía những người xung quanh.

Bởi vì buổi trưa không có người nào khác quẹt thẻ, cho nên thẻ thành viên cắm trên chiếc máy quẹt thẻ ở trong hai chiếc xe của Phan Thanh Thanh là của Triệu Đại Vĩ và Vương Đại Trụ.

Triệu Đại Vĩ đứng lên nói: "Một lần quẹt thẻ cần hai tiếng, tôi đã quẹt được một tiếng rồi, chi bằng để tôi quẹt xong thẻ lần này rồi nói tiếp?"
Triệu Đại Vĩ đứng lên nói: "Một lần quẹt thẻ cần hai tiếng, tôi đã quẹt được một tiếng rồi, chi bằng để tôi quẹt xong thẻ lần này rồi nói tiếp?"
Người thanh niên đó nhíu mày: "Bảo anh rút thẻ là rút thẻ, nói vớ vẩn cái gì! Nếu như anh không rút ra thì để tôi rút ra giúp anh!"
Quẹt thẻ không được cưỡng chế rút ra, nếu không thời gian quẹt thẻ sẽ hết hiệu lực.

Triệu Đại Vĩ nhìn thấy thái độ của đối phương, trong lòng khá là khó chịu mà ngẩng đầu lên: "Anh thử xem?"
"Hừ, cho thể diện mà không cần!" Người thanh niên đó định leo vào trong xe để lấy thẻ học viên của Triệu Đại Vĩ ra, nhưng Khương Tử Nhiếp đã kéo anh ta lại.

"Đường Nghệ Thiên, anh có thể đừng để ý đến chuyện của tôi nữa được không? Tôi không cần anh làm như vậy." Khương Tử Nhiếp hơi khó chịu, bởi vì lần nào Đường Nghệ Thiên cũng khiến cho mọi người rất xấu hổ.

"Tử Nhiếp, chẳng phải tôi muốn tốt cho em sao? Nếu như không phải vì thời gian dài thì em cần gì phải đến nơi này tập lái xe?" Đường Nghệ Thiên nở một nụ cười u mê về phía Khương Tử Nhiếp.

"Được rồi, vậy anh cũng không được ép buộc người khác nhường thời gian quẹt thẻ cho tôi."
"Ép buộc?" Đường Nghệ Thiên suy nghĩ, sau đó đi lên phía trước nói với Triệu Đại Vĩ: "Như vậy đi, anh rút thẻ của anh xuống rồi tôi sẽ cho anh ba trăm tệ có được không?"
"Cút!"
"Đệch! Cho thể diện mà không cần.

Anh biết tôi là ai không?" Đường Nghệ Thiên tức giận đến nỗi muốn đánh chết Triệu Đại Vĩ.

"Tôi không cần biết anh là ai." Triệu Đại Vĩ mỉm cười: "Dù sao cũng chỉ là con chó của người khác, mà người ta cũng không cần chó.

Tôi thèm vào mà sợ anh."
"Anh đi chết đi!"
Đường Nghệ Thiên bị đâm trúng vào vết sẹo lòng, vì vậy không kìm được sự nóng nảy của mình mà giơ nắm đấm lao về phía Triệu Đại Vĩ.


"Đường Nghệ Thiên lại ức hiếp người ta rồi."
"Xong rồi, cái người Đường Nghệ Thiên này lợi hại lắm.

Bên phía trường dạy lái xe không dám đắc tội đến anh ta, e rằng cậu thanh niên này bị anh ta dạy dỗ rồi."
Nhưng một giây sau.

Triệu Đại Vĩ đá tuỳ tiện một cước, đạp Đường Nghệ Thiên ngã nhào xuống dưới đất.

Đang là giữa chiều, dưới nền đất xi măng cũng phải lên đến bốn mươi lăm độ.

Đường Nghệ Thiên ngã nhào xuống đất, không chỉ bị đạp đau đớn mà còn bị bỏng bởi nền đất xi măng, đau đến nỗi kêu oai oái.

Triệu Đại Vĩ nói: "Đường Nghệ Thiên đúng không? Người cuối cùng dám ngang ngược với tôi như vậy đã bò trên mặt đất mấy trăm mét rồi.

Nếu như anh muốn bò nữa thì tôi cũng không ngại đâu."
"Thằng nhóc con, anh tên là gì? Có gan thì nói ra không?"
"Ha ha." Triệu Đại Vĩ không muốn chửi loại người như Đường Nghệ Thiên: "Tôi là Triệu Đại Vĩ, nếu như anh muốn báo thù thì hoan nghênh anh."
Khương Tử Nhiếp đứng ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Triệu Đại Vĩ.

Mấy ngày nay, về cơ bản những người bị Đường Nghê Thiên ức hiếp đều không dám đánh lại.

Chỉ có một mình Triệu Đại Vĩ là không những ra tay, hơn nữa thái độ cũng rất mạnh mẽ.

Đường Nghệ Thiên tức giận nói: "Được lắm, thằng nhóc con, anh đợi đấy!"
"Được rồi! Đường Nghệ Thiên, nếu như anh còn làm xằng làm bậy nữa thì sau này tôi sẽ không để ý đến anh nữa." Khương Tử Nhiếp không nhìn được nữa.

"Tử Nhiếp, em đừng có quản.

Đây là chuyện của đàn ông."
"A, rõ ràng là chuyện giữa người và chó." Triệu Đại Vĩ nói: "Nếu như chó muốn cắn tôi, tôi sẽ không do dự gì mà đạp bay nó."
"Con mẹ nó, anh..."
Đường Nghệ Thiên vừa mới chuẩn bị nói thì đột nhiên.

Két!
Một chiếc xe Ferrari màu đỏ tươi đi vào trong trường dạy lái xe.


Tiếng "rầm rầm" của chiếc Ferrari đã thu hút ánh mắt của tất cả học viên ở nơi này.

Chiếc Ferrari đi đến bên cạnh Triệu Đại Vĩ rồi đột nhiên dừng lại.

Có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đi ra từ bên trong, cô ấy hất ba búi tóc của mình ra, áp đảo tất cả mọi người, thậm chí ngay cả Khương Tử Nhiếp cũng bị cô ấy đánh bại.

Ngụy Tử Phù mặc bộ đồ màu đỏ, đeo đôi giày cao gót, làn da trắng nõn như ngọc cùng với đôi chân dài.

Nhìn cô ấy đúng là một cực phẩm!
"Đại Vĩ, có cần tôi đưa anh đi tập lái xe không?" Ngụy Tử Phù nói.

"Sao cô lại đến đây..."
Triệu Đại Vĩ không ngờ Ngụy Tử Phù sẽ lại làm những hành động vô nghĩa như vậy.

"Mẹ nó, đây là..."
Đường Nghệ Thiên lúc nãy còn hùng hồn tuyên bố muốn báo thú Triệu Đại Vĩ lại kinh ngạc đến nỗi không nói lên lời.

"Ferrari Rapha! Bản giới hạn trên cả thế giới, một chiếc cũng phải đến mấy nghìn vạn." Đường Nghệ Thiên nhìn Ngụy Tử Phù, kinh ngạc ngẩn cả người: "Rốt cuộc cô là ai vậy?"
Mặc dù gia cảnh của Đường Nghệ Thiên rất tốt, nhưng anh ta chắc chắn không thể lái được và cũng không thể mua được chiếc Ferrari bản giới hạn toàn thế giới này.

Ngụy Tử Phù ngó lơ Đường Nghệ Thiên, nói: "Tôi đưa anh đi tập lái xe, anh tập lái xe ở nơi này còn phải xếp hàng."
Triệu Đại Vĩ cẩn thận suy nghĩ về lời nói này của Ngụy Tử Phù, nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân cô ấy làm như vậy nên lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi tự tập luyện ở nơi này là được rồi."
Anh đã hiểu ra rồi, Tử Phù đáng chết.

Trên thực tế, cô ấy lái xe đến đây là để tôn lên địa vị và giá trị của anh, để cho Khương Tử Nhiếp biết anh cũng không phải là hạng người vô danh.

Bây giờ Ngụy Tử Phù đã đạt được mục đích rồi.

"Được rồi, nếu như đã như vậy thì tôi không làm phiền anh tập lái xe nữa." Ngụy Tử Phù lái chiếc Ferrari rời đi.

Sóng âm của Ferrari lại khiến cho các học viên ở nơi này kinh ngạc một lần nữa.

Khương Tử Nhiếp đứng ở một bên càng tò mò mà nhìn Triệu Đại Vĩ, thầm nghĩ: "Rốt cuộc anh ta là ai?".

Bình Luận (0)
Comment