Tiểu Thư Bụi Đời

Chương 15




Một buổi tối, Mai Chi có việc đến chỗ bọn trẻ muộn một tí. Gần đến nơi, cô thấy lạ vì không nghe tiếng hô nhịp nhàng như thường lệ, mà thay vào đó là tiếng la hét ầm trời. Sợ chuyện chẳng lành, Mai Chi vội chạy tới. Trước mặt cô chỉ là cảnh hỗn loạn. Tụi vị thành niên Lam Sơn, 4 hay 5 đứa cao lớn đang đánh nhau với đám trẻ của cô. Định tiến lên ngăn cản, một bàn tay bất ngờ bịt miệng Mai Chi, kéo cô núp sau một bức tường.

- Suỵt

Một ngón tay trên miệng, Hoàng Nam ra hiệu cô im lặng. Tuy không nói gì, ánh mắt Mai Chi vẫn toát lên sự giận dữ. Tại sao anh có thể giương mắt đứng nhìn như thế? Thấy thế, Hoàng Nam thả tay, ra hiệu cô lặng lẽ quan sát từ xa.

- Hãy tin bọn trẻ. Tụi nó có thể tự giải quyết chuyện này. Đã đến lúc chúng phát huy những điều đã học.

Lời anh nói làm cô bình tĩnh hơn. Thật ra nếu nhìn kĩ, tuy bọn trẻ nhỏ tuổi hơn nhưng chúng lại có phần chiếm ưu thế. Tụi Lam Sơn bị tách rời, mỗi đứa một nơi đối phó với 3, 4 đứa con nít. Dù trai hay gái, với lợi thế nhỏ con, bọn Ma Bư di chuyển nhanh nhẹn, phối hợp đồng điệu, tung đòn liên tiếp lên tụi đầu to. Mai Chi tròn mắt ngạc nhiên về sự tiến bộ võ công vượt bậc của tụi nhỏ. Chúng không còn là đám trẻ sợ sệt hay núp sau lưng cô.

Kết quả cuối cùng không khó đoán, tụi Lam Sơn bị đánh u đầu sứt trán, nằm lăn bò ra đường. Lúc này Mai Chi mới cùng Hoàng Nam ung dung bước đến, tay khoanh trước ngực, cúi nhìn bọn chúng với ánh mắt khinh bỉ.

- Nhớ bài học hôm nay. Từ nay về sau suy nghĩ hai lần trước khi đến đây. Bọn này sẵn sàng tiếp đón. Còn bây giờ, cút!

Nhìn đám cậy mạnh hiếp yếu ôm nhau lê lết bỏ đi, bọn trẻ tung hô vui mừng. Thế là chúng đã trả được hận bấy lâu. Chúng sẽ không còn sợ ai nữa vì chúng biết đoàn kết để bảo vệ lẫn nhau.


- Các em giỏi quá. Mình lập thành một đội đi. Phải có một cái tên thật oách.

- Đúng đấy, đúng đấy, phải kiếm một cái tên độc nhất vô nhị.

- Lấy tên Đội quân Bách chiến bách thắng đi.

- Hay Đội quân thần thánh không sợ ai.

- ...

- Các em giỏi như điệp viên 007, giống như đám trẻ giúp việc của Sherlock Holmes ở gần nhà 221B phố Baker. Nếu chơi chữ sẽ thành 228. Vậy gọi là tiểu đội 228 đi.

- Nhưng... 288 nghe kì quá.

- Đúng đó, đổi tên khác đi.

- ...


- Tại tụi em không biết. Tên càng khó hiểu thì càng bí mật, người ta nghe càng sợ. Thế mới gọi là oách.

Hoàng Nam lên tiếng giúp Mai Chi thuyết phục bọn trẻ. Cuối cùng cái tên 228 cũng được giữ lại.

- Công việc của tụi em là săn lùng tin tức. Ma Bư, em sẽ là đội trưởng, phụ trách hoạt động của nhóm. Khi nào có nhiệm vụ, em tự phân công với các thành viên, báo cáo tình hình cho bọn chị.

- Tuân lệnh.

Ma Bư đứng dậy, chào tay nghiêm chỉnh, ra dáng ông lính nhỏ. Cả đám cười nghiêng ngả.

- Ế ô, Ma Bư giờ chảnh rồi nhe, ha ha.

- ...

- Vậy bây giờ tụi em sẽ gọi chị với anh Hoàng Nam như thế nào? Thủ lĩnh, chị Hai hay đại ca...?

Mai Chi sờ mũi, nhíu mày nhìn Hoàng Nam có chút bực bội. Tại sao bọn trẻ lại nâng anh lên ngang hàng với cô? Không phải anh vẫn là thuộc hạ của cô?

- Không cần phải phức tạp cách xưng hô. Tụi em cứ gọi anh chị như bình thường là được.

Thấy được vẻ không cam chịu của Mai Chi, Hoàng Nam chỉ còn biết gãi đầu cười trừ. Dù gì anh cũng là sư phụ của bọn trẻ chứ bộ.

Kể từ đó, Mai Chi và Hoàng Nam đánh dấu sự ra đời của đội tình báo xuất sắc nhất ở Sài Thành, sau này lan rộng ra ở Nam Kỳ và cả nước.

Bình Luận (0)
Comment