"Tôi không phải anh hùng gì cả, tôi chỉ là người bình thường, sau này gặp chuyện tương tự, tôi vẫn sẽ đóng góp sức mình."
Thực ra những lời khách sáo này không quan trọng, Mạnh Tịch nói những điều này chủ yếu là để nhấn mạnh mình là một đứa trẻ mồ côi.
Nghe Mạnh Tịch nói mình là trẻ mồ côi, Tần Phượng lập tức nổi trận lôi đình: "Mạnh Tịch, đồ con gái bất hiếu, tao với cha mày còn chưa c.h.ế.t mà mày dám nói mình là trẻ mồ côi?"
Mạnh Tịch nghe vậy cười lạnh một tiếng, cô nhìn Tần Phượng với ánh mắt sắc lẻm: "Xin lỗi, thưa bác gái, bác là ai vậy?
Đừng có tùy tiện nhận họ hàng, tôi không quen biết bác."
"Mày..." Tần Phượng nghẹn họng không nói nên lời, mặt đỏ bừng lên.
"Ôi chao, chủ nhiệm Mạnh, chuyện gì thế này, sao con gái ông lại không nhận ông vậy?" Đồng nghiệp của Mạnh Hoài Thanh rõ ràng không ưa gì ông ta, cố tình châm chọc: "À, tôi nhớ ra rồi, lúc nãy chúng tôi đến, chủ nhiệm Mạnh nói ông vừa ký với Mạnh Tịch cái gì đó như thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ!
Ôi trời ơi, chủ nhiệm Mạnh, chủ nhiệm Mạnh của tôi ơi, con gái tốt thế này sao ông nỡ từ bỏ, ông thật là hồ đồ quá.
Chủ... Ôi chao, tôi cũng hồ đồ mất rồi, phải gọi ông là phó chủ nhiệm mới đúng, phải không!"
Bị châm chọc một trận, Mạnh Hoài Thanh tức đến suýt nôn ra máu.
Trước mặt bao nhiêu người, Mạnh Hoài Thanh cũng không dám nuốt lời, ông ta nhục nhã kéo Tần Phượng rời khỏi nhà họ Cố, trong lòng nghĩ đoạn tuyệt quan hệ sao có thể tính được.
Chỉ cần Mạnh Tịch còn mang dòng m.á.u họ Mạnh, cô vẫn mãi là con gái nhà họ Mạnh.
Ông ta ký thỏa thuận cũng chỉ để dọa Mạnh Tịch, không muốn cô làm bậy phá hoại cuộc đời mình, sau này ông ta sẽ giải thích rõ ràng với Mạnh Tịch, chắc chắn cô sẽ hiểu.
Thấy cha mẹ Mạnh Tịch rời đi, những người đến trao giấy khen cũng quay người chào tạm biệt.
Đám đông thấy không còn gì để xem nữa, vội vã về nhà ăn cơm, cũng lần lượt giải tán.
Mọi chuyện kết thúc êm đẹp như vậy, Cố Bắc Cương nhìn Mạnh Tịch thở nhẹ một hơi, anh vốn đã nghĩ cách giúp Mạnh Tịch giải quyết khó khăn..
Không ngờ cô may mắn, chưa cần anh giúp đã thoát được một kiếp.
Có vẻ như người phụ nữ lần này được cô đỡ đẻ trong thành phố chắc chắn là người quyền quý.
Mạnh Tịch cũng nghĩ vậy, cô cảm thấy người phụ nữ nói giọng Tứ Xuyên đó và chồng cô ấy chắc chắn không phải người thường, chuyện này kết thúc đẹp như vậy, ai mà tin được là không có người giật dây phía sau.
Cố Bắc Cương và Mạnh Tịch đều tò mò về bí ẩn đằng sau chuyện này, chỉ có Trần Mai thở phào nhẹ nhõm vì Mạnh Tịch thoát được kiếp nạn này, mấy ngày nay xảy ra đủ thứ chuyện, Trần Mai cũng bị hoảng sợ không ít, bà nghỉ một lát mới định đi nấu cơm trưa.
Nào ngờ, vừa bước chân đi, Trần Mai đã ngất xỉu.
"Mẹ!" Mạnh Tịch và Cố Bắc Cương gần như đồng thanh hét lên.
Cả hai người đều đang thất thần, lại đứng khá xa Trần Mai, nên khi bà ngã xuống, không ai kịp để ý.
Đến khi họ phản ứng được thì Trần Mai đã "rầm" một tiếng ngã xuống đất.
Thấy vậy, cả hai người cùng chạy vội đến bên Trần Mai.
Lúc đến bên cạnh Trần Mai, Cố Bắc Cương định đưa tay đỡ bà dậy, nhưng bị Mạnh Tịch ngăn lại.
"Khoan đã, đừng động đậy!" Mạnh Tịch vội nói: "Để em xem tình trạng của mẹ đã, người bị cao huyết áp khi ngất xỉu phải nằm thẳng, không được đỡ dậy ngay!"
Nói xong, Mạnh Tịch đặt tay lên cổ tay Trần Mai, bắt đầu bắt mạch.
Ngay khi Mạnh Tịch bắt đầu bắt mạch, trong đầu cô vang lên giọng nói dễ thương của Nãi Đoàn: [Đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn, hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng tương ứng.]
Mạnh Tịch không cần kiểm tra cũng biết nhiệm vụ ẩn này chắc chắn là cứu tỉnh Trần Mai.
Bây giờ cô không rảnh để xem chuyện nhiệm vụ, chỉ muốn cứu người nhanh, hiện giờ Trần Mai là người duy nhất đối tốt với cô trong thế giới này.
Sau khi bắt mạch xong, Mạnh Tịch lấy kim bạc từ trong người ra, không cần suy nghĩ đã định châm cho Trần Mai.
Cố Bắc Cương thấy Mạnh Tịch định châm kim, lập tức muốn ngăn cản: "Mạnh Tịch, đừng."