Khói này lớn đến mức đáng sợ.
Mạnh Tịch đang ngồi xổm trước bếp lò, ngửi khói ho dữ dội, mắt cô còn chảy ra rất nhiều nước.
Chết tiệt, cái lửa này cô đốt nãy giờ mà vẫn không đốt được.
Cố Bắc Cương đứng ở cửa bếp ngẩn người một lúc.
Suy nghĩ một chút, anh vẫn bịt mũi miệng lại, nhanh chóng chạy vào, kéo tay Mạnh Tịch, kéo cô từ nhà bếp ra thẳng sân.
Thực ra ngoài sân cũng không khá hơn là bao, cả sân đầy khói.
May mà bên ngoài có gió, khói đều bay lên không trung, nên ngồi xổm dưới đất vẫn không ảnh hưởng nhiều đến hô hấp.
Thấy Mạnh Tịch ngồi xổm dưới đất ho, Cố Bắc Cương thật sự rất không hiểu: "Mạnh Tịch, em không muốn sống nữa à, định đốt lửa trong bếp để tự sặc c.h.ế.t mình?"
Mạnh Tịch: "..."
"Em chưa từng dùng qua bếp lò, trước đây ở quê, nhà đều đốt hố đất, chính là đào một cái hố dưới đất, bên trên đặt giá ba chân để đốt lửa…
Không biết tại sao, lửa bếp em cứ đốt mãi không cháy." Mạnh Tịch cảm thấy cô cần phải giải thích một chút, tại sao một cô gái quê như mình lại không biết đốt lửa, cô sợ gây nghi ngờ.
Lời giải thích này của cô rất đúng lúc, Cố Bắc Cương thật sự đã nghi ngờ, tại sao cô không biết đốt lửa, hóa ra là chưa từng dùng qua bếp lò, anh chủ động nói: "Đợi khói tan đã! Đợi khói tan anh sẽ nhóm lửa, lần sau đừng cố quá như thế, không thì anh sợ không giữ nổi căn nhà này."
"Ừm! (⊙o⊙)..." Mạnh Tịch ngượng ngùng gật đầu: "Vậy thì được!"
Sau khi thảo luận về khói bếp, hai người lại rơi vào tình trạng im lặng ngượng ngập.
Cố Bắc Cương ngồi dựa vào gốc cây liễu trong sân, anh lén quan sát Mạnh Tịch với ánh mắt phức tạp một lúc lâu, rồi bất chợt nói khẽ với cô: "Hôm nay, vẫn phải cảm ơn em."
Mạnh Tịch bị sặc khói không nhẹ, nghe thấy lời Cố Bắc Cương nói, cô ngạc nhiên đứng sững tại chỗ.
Trời ơi? Trời ơi? Mặt trời mọc đằng tây rồi sao? Người đàn ông này, lại biết nói cảm ơn với cô sao?
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Cương, hỏi: "Anh vừa nói gì với em vậy, anh nói cảm ơn em, thật hay giả vậy, em có nghe nhầm không?"
"Không nghe nhầm đâu, đúng vậy, anh nói cảm ơn em." Cố Bắc Cương khẳng định nói lại lời cảm ơn một lần nữa: "Nếu không có em, chưa chắc mẹ anh đã qua khỏi. Cảm ơn em đã cứu bà ấy!"
"Thôi đi, cũng tại em, gây rắc rối, làm mẹ phải lo lắng bực mình." Mạnh Tịch tưởng Cố Bắc Cương ít nhiều sẽ trách cô can thiệp vào chuyện không đâu, gây họa.
Nhưng Cố Bắc Cương không như vậy, anh nói: "Em đã làm việc tốt, làm việc tốt mà còn bị trách móc, trên đời làm gì có đạo lý đó.
Mạnh Tịch, có lẽ em đã thay đổi thật rồi, phải công nhận, những việc mấy hôm nay em làm khiến anh phải nhìn em bằng con mắt khác."
"Vậy thì sao!" Mạnh Tịch cảm thấy Cố Bắc Cương chắc chắn còn điều gì đó chưa nói.
Kết quả là Cố Bắc Cương chẳng nói gì thêm, xoay người đi vào bếp, từ trong bếp vọng ra tiếng anh: "Khói sắp tan hết rồi, anh đi nhóm lửa."
Thực ra Cố Bắc Cương có điều muốn nói với Mạnh Tịch.
Anh muốn nói, anh thật sự đã có cái nhìn khác về cô, có lẽ sau này sẽ cố gắng chung sống hòa bình với cô.
Nhưng lời đến bên miệng, Cố Bắc Cương lại nuốt trở vào.
Bởi vì anh chợt nghĩ lại, cảm thấy không nên dễ dãi với Mạnh Tịch quá sớm.
Nếu không cô thấy anh dễ nói chuyện, quay đầu lại lại phạm phải những thói xấu cũ thì sao?
Vẫn nên để cô phải chờ đợi, tránh để cô được đằng chân lân đằng đầu.
Mạnh Tịch nhìn bóng lưng Cố Bắc Cương, khẽ bĩu môi.
Thực ra cô cảm nhận được, thái độ của Cố Bắc Cương với mình đã có sự thay đổi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bỏ đi thành kiến.
Hina
Nhưng không sao cả, cô cũng chẳng định thân thiết với Cố Bắc Cương đến mức ấy.
Chỉ cần Cố Bắc Cương đừng động một tí là nghi ngờ cô, đừng có ý định đuổi cô đi, không làm ảnh hưởng đến việc cô và Trần Mai làm nhiệm vụ mẹ con là được.
Vai trò duy nhất của Cố Bắc Cương, chỉ là làm công cụ duy trì mối quan hệ giữa cô và Trần Mai.