"Tôi hiểu tôi hiểu." Cố Nhân Tâm gật đầu tỏ ý thông cảm: "Mạnh Tịch, lần trước tôi thấy thuốc đau dạ dày cháu bốc, vừa mạnh vừa dịu, vừa bổ vừa trị, thấy rất tinh diệu, lúc đó tôi tưởng là ngẫu nhiên."
"Lần này cháu cứu được mẹ cháu, tôi mới biết không phải ngẫu nhiên, y thuật của cháu không tồi, tình trạng của mẹ cháu, đổi lại là tôi cũng có thể cứu tỉnh, nhưng sau khi tỉnh chắc chắn không thể tốt như bây giờ."
"Mạnh Tịch à, y thuật của cháu, đã vượt qua tôi rồi."
Hina
"Chú Cố, chú đừng nói vậy, cháu chỉ là may mắn thôi, gặp được thời cơ tốt." Mạnh Tịch vô cùng ngượng trong lòng.
Thành thật mà nói, nếu không có hệ thống đổi được thuốc công nghệ cao hiện đại, chỉ với chút bản lĩnh Đông y đó, cô không thể nắm chắc cứu sống được Trần Mai.
Nếu nói về bản lĩnh kết hợp Đông Tây y, Mạnh Tịch được đào tạo hoàn chỉnh về y học kết hợp Đông Tây y, lại có nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng phong phú, chắc chắn phải mạnh hơn Cố Nhân Tâm.
Nhưng nếu chỉ bàn về Đông y, Mạnh Tịch cảm thấy chưa chắc đã bằng được Cố Nhân Tâm.
Đông y có một truyền thống không tốt, đó là mỗi nhà học một kiểu, các thầy thuốc đều giấu giếm kín kẽ, sợ người ngoài học được những gì mình tích lũy cả đời.
Hậu quả của truyền thống này là Đông y không được truyền thừa tốt, nhiều lý luận y học cổ điển sâu sắc đều theo dòng chảy lịch sử mà thất truyền.
Đến thời hiện đại, kiến thức Đông y mà Mạnh Tịch có thể học được trong sách giáo khoa đều không còn là bí kíp y học gì nữa, những tuyệt học Đông y thực sự, thực ra đã gần như biến mất ở thời hiện đại.
Bởi vì thời hiện đại học y không còn dựa vào việc bái sư nữa, những người có tuyệt học Đông y không thể trở thành giáo viên, họ cũng không nhận được đệ tử, vì thế y thuật của họ dần dần mất đi sự truyền thừa.
Như người như Cố Nhân Tâm, y thuật ông ấy học được bao gồm cả tinh hoa nhiều năm được truyền thừa từ sư môn, đương nhiên phải tinh diệu hơn những thứ đại trà Mạnh Tịch học được ở thời hiện đại.
Cho nên khi Cố Nhân Tâm nói y thuật của Mạnh Tịch giỏi hơn mình, Mạnh Tịch không dám nhận.
Cố Nhân Tâm lại tưởng Mạnh Tịch khiêm tốn, ông ấy nhìn Cố Bắc Cương nói: "Cháu yên tâm, bệnh của mẹ cháu, Mạnh Tịch xử lý rất tốt, không cần chú làm gì nữa!"
"Vậy thì tốt." Cố Bắc Cương nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Nhân Tâm nghe vậy gật đầu: "Không có việc gì, vậy chú đi trước đây, phải về gấp, chắc ở nhà lại có một đống người đang đợi chú khám bệnh!"
"Bắc Cương, tiễn chú Cố của con đi." Trần Mai nói với Cố Bắc Cương.
"Vâng." Cố Bắc Cương gật đầu.
Sau đó Cố Nhân Tâm ra về, ông ấy đến vội vã đi cũng vội vã, Cố Bắc Cương tiễn ông ấy ra ngoài.
Đến khi tiễn Cố Nhân Tâm đi rồi, Cố Bắc Cương quay lại gặp Mạnh Tịch ở sân, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
Anh vừa mới nói sẽ thử tin tưởng Mạnh Tịch, ngay sau đó đã mời Cố Nhân Tâm đến khám cho Trần Mai, trong lòng ít nhiều cũng thấy không thoải mái.
"Không phải anh không tin y thuật của em, anh chỉ là…" Cố Bắc Cương muốn giải thích với Mạnh Tịch, nhưng nói đến cuối cùng, anh cũng không biết nên nói thế nào.
Mạnh Tịch gật đầu tiếp lời: "Em hiểu, chỉ là không tin vào con người em thôi mà!"
"Không phải, chân anh không đau nữa, mẹ ngất em cũng cứu tỉnh được, em còn làm việc tốt cứu người lạ… sự thật hùng hồn hơn lời nói, tuy anh không biết tại sao em đột nhiên thay đổi, nhưng anh biết em thực sự đang cố gắng thay đổi, như em nói."
"Chỉ là trong lòng anh không yên tâm, vì trước đây chưa từng nghe nói em biết y thuật, sao mấy ngày nay lại đột nhiên biết?" Đây là điều khiến Cố Bắc Cương thắc mắc nhất trong lòng, lúc này mới hỏi ra.
"Chuyện này à!" Mạnh Tịch lại phải bịa chuyện: "Trước đây không nói, là vì em đặt hết tâm tư vào cha mẹ ruột, em một lòng một dạ muốn có được tình yêu của họ, hoàn toàn không có tâm trí để quan tâm đến y thuật."
"Em đã lãng phí quãng thời gian tươi đẹp nhất vào họ, em lấy lòng họ, làm chuyện xấu để thu hút sự chú ý của họ, tất cả những việc em làm đều là vì họ."