Hỏi thì bảo là đọc sổ tay thầy thuốc, tự học thành tài, cô cất quyển sổ đi như cất báu vật.
Thấy Mạnh Tịch cất sổ tay, Cố Bắc Cương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu em có chữ nào không biết, có thể hỏi anh, với lại... trong thôn có lớp xóa mù chữ, em rảnh có thể qua đó học.
Làm bác sĩ không phải chỉ giỏi y thuật là được, nếu em biết quá ít chữ, chắc chắn em không qua được kỳ thi này."
Trong ấn tượng của Cố Bắc Cương, Mạnh Tịch viết chữ thường xuyên sai, anh cảm thấy trong tình huống này, Mạnh Tịch muốn qua được kỳ thi vẫn hơi khó.
Lớp xóa mù chữ? Mạnh Tịch sững người một lúc mới hiểu tại sao Cố Bắc Cương lại nói đến chuyện này, cô gật đầu với anh: "Em sẽ đi."
Sáng sớm, Mạnh Tịch đón chào một ngày mới.
Ánh nắng như những sợi tơ vàng, xuyên qua giấy cửa sổ cũ kỹ, dịu dàng rơi trên mặt cô.
Cô từ từ mở mắt, nhìn căn phòng đơn sơ nhưng đầy không khí sống, vẫn có cảm giác mơ hồ không thực.
Hôm nay cô phải đi thành phố đăng báo, đoạn tuyệt hoàn toàn với nhà họ Mạnh.
Sau khi tỉnh táo vài giây trên giường, Mạnh Tịch nhanh chóng ngồi dậy, chọn ra bộ quần áo đơn giản nhất trong tủ của nguyên chủ.
Đó là một chiếc áo vải thô màu xanh và một chiếc quần dài màu đen, tuy kiểu dáng đơn giản, nhưng lại gọn gàng sạch sẽ.
Cô đối diện với tấm gương hơi mờ, cẩn thận chải mái tóc ngắn của mình, chải cho thật gọn gàng không sót một sợi.
Cố Bắc Cương cũng chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.
Anh mặc một bộ quần áo công nhân giản dị, đeo một cái túi vải cũ, bên trong đựng một ít lương khô và nước, rồi dẫn Mạnh Tịch ra khỏi cửa.
Hai người đến đầu thôn, chờ xe bò đi lên trấn.
Trong thời đại giao thông còn rất bất tiện này, xe bò là một trong những phương tiện đi lại quan trọng để họ kết nối với thế giới bên ngoài.
Ở đầu thôn đã tụ tập một số thôn dân, mọi người đang nhiệt tình trò chuyện, bàn tán về mùa màng và chuyện vặt trong thôn.
Mạnh Tịch và Cố Bắc Cương đứng một bên, lặng lẽ chờ đợi.
Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng lục lạc xe bò vang lên trong trẻo.
Người đánh xe là ông Trương trong thôn, ông ấy tươi cười vẫy gọi mọi người lên xe.
"Bắc Cương này, các cháu định đi đâu thế?" Ông Trương tò mò hỏi.
Cố Bắc Cương mỉm cười, đáp: "Chúng cháu đi Yên Kinh có chút việc."
Mạnh Tịch và Cố Bắc Cương cẩn thận trèo lên xe bò, tìm một chỗ tương đối ổn định để ngồi.
Xe bò từ từ tiến về phía trước, lắc lư trên con đường đất gập ghềnh.
Những nơi bánh xe lăn qua cuốn lên từng đám bụi mù.
Đến thị trấn, họ lại vội vã chuyển sang xe khách đi Yên Kinh.
Bến xe khách đông đúc người qua lại, rất náo nhiệt.
Người ta vác những gói lớn gói nhỏ, chen chúc ồn ào.
Cố Bắc Cương thành thạo đi mua vé, hai người ngồi trong phòng chờ đợi lên xe.
Trong phòng chờ thoang thoảng mùi cũ kỹ, những băng ghế gỗ chật kín hành khách đang chờ khởi hành.
Mọi người mặc quần áo giản dị, người thì trò chuyện thì thầm, người thì nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cuối cùng, họ cũng lên được xe đi Yên Kinh.
Sau vài giờ xóc nảy, cuối cùng cũng đến được Yên Kinh.
Trên đường phố phồn hoa, người qua kẻ lại tấp nập, xe đạp chạy qua chạy lại trên đường.
Cao ốc và kiến trúc cổ xưa tương phản lẫn nhau.
Họ đến tòa báo, cửa tòa báo đóng chặt.
Hina
Cố Bắc Cương bước lên gõ cửa, một lát sau, một nhân viên đeo kính, văn nhã mở cửa.
"Các vị có việc gì?" Nhân viên hỏi.
Cố Bắc Cương đáp: "Chúng tôi muốn đăng một thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ."
Nhân viên nhìn họ, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó mời họ vào văn phòng.
Trong văn phòng chất đầy báo và tài liệu, thoang thoảng mùi mực in nồng nặc.
Nhân viên để họ điền một mẫu đơn chi tiết, hỏi về hoàn cảnh cụ thể và lý do đăng thỏa thuận.
Mạnh Tịch lấy ra thỏa thuận có chữ ký của cha mẹ, kể cho nhân viên nghe lý do đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ.
Sau khi nghe xong lý do, nhân viên đưa cho Mạnh Tịch một mẫu đơn để điền.