"Cổ phương có phương pháp dùng cam thảo, thông qua ngâm nước cam thảo, hấp chín, có thể giảm độc tính của hạt mã tiền, để nó có thể dùng trị thương tổn do té ngã, sưng đau do gãy xương."
"Cháu nói không sai, cam thảo quả thật có thể giảm độc tính của hạt mã tiền, phương pháp cổ này không nhiều người biết..." Cố Nhân Tâm vừa nói vừa gật đầu tán thành, ông ấy nói tiếp: "Khi cháu hái thuốc, chắc chắn không nghĩ sẽ có nhiều người đến tra hỏi mình, nếu cháu muốn hại người, hoàn toàn có thể chỉ hái hạt mã tiền, không cần phải hái thêm cam thảo về.
Hơn nữa hạt mã tiền nhỏ như vậy, nếu cháu muốn dùng nó hại người, hoàn toàn không cần bỏ nó vào giỏ, bỏ vào túi áo, ai cũng không phát hiện được.
Do đó có thể thấy, mục đích ban đầu cháu hái thuốc này là để chữa bệnh chứ không phải hại người!
Tôi làm việc, nhìn việc không nhìn người, từ góc độ cá nhân, tôi tin hôm nay cháu không có vấn đề gì."
Cố Nhân Tâm nổi tiếng là người chính trực ở trong thôn, uy tín lại cao, tuy ông ấy nói là đứng từ góc độ cá nhân đánh giá Mạnh Tịch không có ý định hại người, nhưng khi ông ấy nói ra, vẫn có nhiều người tin vào phán đoán của ông ấy.
Nhờ đó cuối cùng Mạnh Tịch cũng rũ sạch tội danh mưu hại người.
"Lang y Cố, ông đúng là đại quan thanh thiên, cảm ơn ông đã chứng minh trong sạch cho cháu!" Mạnh Tịch vội vàng cúi chào Cố Nhân Tâm, bày tỏ lòng biết ơn.
Sau đó cô trừng mắt nhìn Cố Bắc Cương.
Chạm phải ánh mắt của Mạnh Tịch, Cố Bắc Cương có chút mất tự nhiên nuốt nước bọt.
Anh cũng không muốn vu oan cho người khác.
Nhưng bảo anh xin lỗi Mạnh Tịch, người phụ nữ xấu xa này, anh lại không làm được.
Cũng tại cô làm nhiều chuyện xấu quá, khiến người ta hoàn toàn không dám tin cô.
Còn nữa, rốt cuộc người phụ nữ này học y thuật từ khi nào? Sao trước đây không hề phát hiện ra dấu hiệu gì.
Cố Bắc Cương còn đang bối rối, Mạnh Tịch đã không nhìn anh nữa.
Sau khi được chứng minh trong sạch, Mạnh Tịch quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Vương Thiết Hoa và Bạch Quế Vân
Cô nhanh chóng rút từ trong n.g.ự.c ra tờ hợp đồng có chữ ký của Vương Thiết Hoa, cười không ra cười nói: "Mọi người, Mạnh Tịch không tiếp đãi mọi người nữa, bây giờ tôi phải đến nhà thím Vương, thu hoạch rau của tôi."
Vương Thiết Hoa nghe vậy vội vàng ngăn Mạnh Tịch lại: "Mày định làm gì? Ý mày là sao?"
Mạnh Tịch: "Đen trắng rõ ràng, đã nói nếu bà oan uổng tôi, sẽ phải đền vườn rau làm phí tổn tinh thần, bà không định nuốt lời chứ!"
Vương Thiết Hoa: "Mày đừng hòng hái rau nhà tao!"
Mạnh Tịch: "Hê hê hê, tôi nhất định phải hái, tôi phải hái không thể không hái."
Vừa nói, Mạnh Tịch đổ hết thuốc trong giỏ xuống đất, vác giỏ đi ra ngoài sân, đến cửa còn cầm thêm một cái liềm, nói: "Đi cắt rau đây!"
Hina
"Ôi trời ơi, đồ c.h.ế.t tiệt, quá đáng quá, vừa lười vừa tham, đồ Mạnh Tịch đáng chết, định ăn trộm rau nhà tao!"
Thấy Mạnh Tịch định đi cắt rau nhà mình thật, Vương Thiết Hoa không giữ nổi hình tượng ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa kêu.
Nghe lời Vương Thiết Hoa, Mạnh Tịch đã bước một chân ra cửa quay đầu lại cười híp mắt: "Xin sửa lại, là lấy chứ không phải ăn trộm!"
"Còn nữa, cảm ơn thím Bạch đã giúp gọi lang y Cố đến, chứng minh trong sạch cho tôi!"
Mạnh Tịch mặc kệ Vương Thiết Hoa khóc lóc kêu gào phía sau, cô sợ bị cản trở khi đi cắt rau nên vừa ra khỏi cửa đã nhanh chóng đi thẳng đến vườn rau nhà bà Vương.
Ban ngày bà Vương ở nhà trông cháu, chồng và con trai làm thợ xây ở thị trấn, con dâu đi bán rau, trong nhà chỉ còn một mình bà Vương.
Vì vậy lúc này Mạnh Tịch muốn đi cắt rau xanh, ngoài bà Vương ra chẳng có ai ngăn cản cô cả.
Đến vườn rau trước cửa nhà bà Vương, Mạnh Tịch rút liềm ra bắt đầu cắt lia lịa.
Đến khi bà Vương khóc lóc chạy đến, trong vườn đã chất một đống nhỏ rau xanh, một phần tư số rau đã vinh dự trở thành vong hồn dưới lưỡi liềm của Mạnh Tịch.
"Trời ơi, mày dám thật cắt à!" Bà Vương vừa khóc vừa ngăn Mạnh Tịch đang định tiếp tục cắt rau.