Than thở là than thở, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tinh thần làm việc của cô.
Cô ngồi xuống trước bếp lò thêm củi tiếp tục sắc cam thảo, dù thế nào, cứ làm thuốc ra đã rồi tính.
Dũng cảm lên Tịch Tịch, đừng sợ khó khăn.
Nước trong nồi nhanh chóng nóng lên, phát ra tiếng sôi sùng sục.
Không lâu sau, mùi thơm của cam thảo tỏa ra trong không khí.
Đun sôi với lửa to, đun cạn, cho đến khi nước trong nồi giảm bớt và đặc lại, vớt cam thảo ra, đổ nước đặc vào bát, ngâm hạt mã tiền vào trong đó.
Như vậy là đã hoàn thành việc chế biến hạt mã tiền.
Làm xong, Mạnh Tịch dọn dẹp bếp sạch sẽ, rồi đặt bát ngâm hạt mã tiền lên bệ cửa sổ, sau đó mới tắt đèn đóng cửa về phòng.
Hina
Cố Bắc Cương không có trong phòng.
Không phải đối diện với khuôn mặt lạnh như tiền đó khi vào phòng, Mạnh Tịch không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô rót nước, uống thuốc cần uống trước khi ngủ.
Uống thuốc xong, cô bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Nhìn cốc súc miệng trống không, Mạnh Tịch bĩu môi bất lực, cô không muốn dùng bàn chải đánh răng của nguyên chủ, nhưng không đánh răng thì không quen.
Nguyên chủ đã tiêu sạch tiền trợ cấp thương tật của Cố Bắc Cương.
Còn nửa tháng nữa mới nhận được trợ cấp tiếp.
Mạnh Tịch không có đồng nào, ngay cả tiền mua bàn chải đánh răng cũng không có.
Nghĩ đến việc không có tiền mua bàn chải đánh răng, Mạnh Tịch lại nghĩ đến việc không có tiền mua giấy vệ sinh, không có tiền mua băng vệ sinh, không có tiền mua đồ lót...
Những thứ khác còn có thể chịu đựng được, nhưng băng vệ sinh không mua thì khi đến tháng biết làm sao?
Theo ký ức, nguyên chủ đã có kinh nguyệt, chỉ là do phát triển cơ thể không tốt nên kinh nguyệt không đều, có khi hai tháng một lần, có khi ba tháng mới có một lần.
Chuyện kinh nguyệt, Mạnh Tịch tạm thời chưa tính đến.
Giữ mạng là quan trọng nhất, hiện giờ cô phải tập trung chữa bệnh dạ dày trước.
Thuốc điều trị rối loạn kinh nguyệt và thuốc chữa bệnh dạ dày có chỗ xung đột, Mạnh Tịch chỉ có thể gác nó sang một bên.
Nguyên chủ khi đến tháng chưa bao giờ dùng băng vệ sinh, thường may túi vải, rồi bỏ tro bếp vào trong túi để dùng thay băng vệ sinh.
Chuyện này nguyên chủ có thể chấp nhận được, nhưng Mạnh Tịch thì không thể chấp nhận chút nào.
Là một phụ nữ hiện đại, lại là một bác sĩ, cô không thể nhét những thứ kỳ quặc vào vùng kín để thay thế băng vệ sinh.
Mua băng vệ sinh cần tiền, bàn chải đánh răng cũng cần tiền.
Không có tiền thì một ngày cũng không sống nổi.
"Phải nghĩ cách kiếm tiền thôi! Có cách nào kiếm được tiền không nhỉ?" Mạnh Tịch vừa ngâm chân vừa lẩm bẩm.
Bây giờ kiếm tiền không dễ chút nào.
Đây mới là năm đầu tiên của cải cách mở cửa, chính sách giao ruộng về hộ mới được ban hành đầu năm, tự do của người dân cũng chỉ là trồng trọt qua ngày.
Đối với Mạnh Tịch, cô có thể nhìn thấy cơ hội trong tương lai, với cô cách kiếm tiền nhanh nhất là buôn bán.
Nhưng lúc này, hộ kinh doanh cá nhân vẫn chưa xuất hiện, không thể tùy tiện buôn bán, bị bắt thì sẽ bị quy tội đầu cơ trục lợi.
Mạnh Tịch không dám vi phạm quy tắc của xã hội này.
Vì vậy muốn kiếm tiền, buôn bán là không được, phải xuất phát từ thế mạnh của bản thân.
Rửa chân xong đổ nước, Mạnh Tịch vẫn chưa thấy Cố Bắc Cương về, cô để cửa cho anh, trở về giường đất đặt chăn của Cố Bắc Cương xuống đất rồi mới leo lên giường.
Nằm xuống, Mạnh Tịch dùng góc chăn đắp bụng, rồi tiếp tục nghĩ về chuyện kiếm tiền.
Thế mạnh lớn nhất của cô không gì khác là tay nghề chữa bệnh cứu người tuyệt vời.
Nhưng với tuổi tác hiện tại và tiếng tăm của cô trong thôn, việc chữa bệnh cứu người rõ ràng là không thể.
Dù hôm nay cô đã chứng minh trước mặt nhiều người là thuốc mình hái không có vấn đề gì, những người đó cũng chỉ cho rằng cô may mắn.
Đa số người có lẽ thà tin lợn biết leo cây còn hơn tin Mạnh Tịch có thể chữa bệnh cho người.
Cách chữa bệnh cứu người tạm thời không khả thi, Mạnh Tịch chỉ có thể chuyển hướng sang dược liệu.