Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời

Chương 54

Cô đóng giao diện thuốc, thoát khỏi hệ thống, bắt đầu đi ngủ.

Có lẽ vì ban ngày hái thuốc, trèo đèo lội suối quá mệt, hôm nay Mạnh Tịch ngủ đặc biệt say.

Say đến mức cô không biết Cố Bắc Cương về lúc nào.

Nếu không phải sáng dậy thấy chăn vốn ở dưới đất đã được gấp gọn đặt trên giường, Mạnh Tịch thậm chí còn nghi ngờ Cố Bắc Cương chưa từng về.

Ngáp một cái, Mạnh Tịch bò dậy.

Bên ngoài trời vừa mới sáng.

Có vẻ không phải Mạnh Tịch dậy muộn, mà là Cố Bắc Cương dậy quá sớm.

Cũng không biết anh dậy sớm thế để làm gì.

Rửa mặt súc miệng xong, Mạnh Tịch vừa ngáp vừa đi về phía bếp.

Trần Mai đang nướng bánh, thấy Mạnh Tịch mắt nhắm mắt mở xuất hiện trong bếp, bà vội hỏi: "Mạnh Tịch, sao con lại dậy sớm thế, có phải đói bụng không, cơm còn chưa xong đâu!"

"Không còn sớm nữa, sau này ngày nào con cũng sẽ dậy sớm nấu bữa sáng cùng mẹ." Mạnh Tịch vừa nói vừa đi đến bên bếp, phụ Trần Mai nhào bột thành hình tròn rồi đặt lên thớt ép thành bánh.

Sau khi ép bánh xong, đặt khoai tây sợi và hành lá lên trên, gấp thành hình vuông, thế là xong một chiếc bánh nhân.

Trần Mai vốn định ngăn Mạnh Tịch lại, nhưng nhìn thấy cách làm thành thạo của cô, bà không nói gì nữa, chỉ cười tươi nhìn Mạnh Tịch nói: "Được, hai mẹ con mình cùng làm, không cần ngày nào cũng dậy sớm đâu, khi nào không ngủ được thì dậy phụ một tay."

"Con biết rồi, mẹ." Mạnh Tịch đáp vậy, nhưng sau này cô vẫn sẽ dậy sớm mỗi ngày, cô vốn sống có kỷ luật, chưa bao giờ có thói quen nằm ì trên giường.

Trong lúc nói chuyện, một chiếc bánh nhân khác từ tay Mạnh Tịch được đưa cho Trần Mai.

Chiếc bánh được làm rất đẹp mắt và ngon lành, Trần Mai không khỏi khen ngợi: "Mạnh Tịch, không ngờ con cũng biết làm bánh, làm giỏi quá!"

"Ôi, con chỉ làm đại thôi." Mạnh Tịch khiêm tốn cười.

Chiếc bánh này là Mạnh Tịch làm theo ký ức của nguyên chủ.

Tay nghề điêu luyện là vì trước khi lấy chồng nguyên chủ thường xuyên làm bánh này ở nhà.

Tần Phượng rất thích ăn loại bánh này, nhưng bà ta không muốn mua ở ngoài vì sợ người ta làm không sạch sẽ.

Nguyên chủ vì muốn lấy lòng Tần Phượng nên đã cố ý học làm bánh này.

Bánh này chỉ cho rau thì không ngon, nếu có thể cho thêm thịt vào nhân thì ăn sẽ rất thơm.

Ngoài thịt ra, các nguyên liệu khác cũng không rẻ, nguyên chủ nghèo, không có tiền mua nguyên liệu, mỗi lần làm bánh đều phải xin tiền Tần Phượng.

Tần Phượng thích ăn món này nên cũng sẵn lòng chi tiền.

Chỉ là một chuyện đôi bên tự nguyện như vậy, trong sách lại miêu tả thành nguyên chủ tham lam, chỉ làm vài cái bánh cho mẹ ruột mà lúc nào cũng đòi tiền.

Còn nói chỉ có Tần Phượng chiều chuộng, lần nào Mạnh Tịch xin tiền, Tần Phượng cũng cho.

Sao chuyện lại có thể bị bóp méo thành như vậy chứ... Nghĩ đến những chuyện này, Mạnh Tịch không kìm cười lạnh một tiếng.

"Sao thế, Mạnh Tịch?" Tiếng cười lạnh đột ngột của Mạnh Tịch làm Trần Mai giật mình, bà lập tức tự trách, không biết mình lại làm điều gì khiến con dâu không vui?

Biết Trần Mai hiểu lầm, Mạnh Tịch vội giải thích: "Không có gì đâu mẹ, con chỉ nhớ đến vài chuyện ở nhà mẹ đẻ, thấy lòng lạnh lẽo nên mới cười chua xót thôi.

Mau lật bánh trong chảo đi mẹ, sắp cháy rồi!"

"Ừ, được được được, mẹ suýt quên mất." Trần Mai nghe Mạnh Tịch nói tiếng cười của cô không liên quan đến mình, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Có những lời, Mạnh Tịch nói với Cố Bắc Cương, anh sẽ không tin, không nghe.

Hina

Nhưng nói với Trần Mai thì vẫn có tác dụng.

Trần Mai là người duy nhất trong nhà này có thể kiềm chế được Cố Bắc Cương, Mạnh Tịch chợt nghĩ, thay vì cứ cố gắng chinh phục Cố Bắc Cương, chi bằng chinh phục Trần Mai trước, để bà hoàn toàn đứng về phía mình.

Đến lúc đó, có Trần Mai chống lưng, còn lo gì Cố Bắc Cương không nghe theo?

Nghĩ đến đây, Mạnh Tịch quyết định thành tâm xin lỗi Trần Mai, rồi nói rõ ý định muốn sống tốt của mình với bà một lần nữa.

Sau khi hắng giọng, Mạnh Tịch nhìn Trần Mai nói.

Bình Luận (0)
Comment