Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời

Chương 60

Mạnh Tịch nghĩ, nếu Cố Bắc Cương vẫn không tin, cô sẽ phải để lộ việc mình có hệ thống trước mặt anh.

Cô đã cố gắng hết sức để giấu sự tồn tại của hệ thống.

Không ngờ lần này Cố Bắc Cương dừng lại, anh nhìn Mạnh Tịch nói: "Em nói đi! Thuốc đó trông như thế nào?"

"Hả?" Mạnh Tịch hơi ngẩn người, cô không ngờ Cố Bắc Cương lại đồng ý nhanh như vậy.

Cố Bắc Cương: "Muốn anh đi thì nói nhanh lên!"

"À, được." Mạnh Tịch hồi tưởng một chút, rồi nói: "Thuốc đó gọi là tử hoa địa đinh, lá của nó chủ yếu mọc quanh gốc, xếp đều đặn như tòa hoa sen. Lá phía dưới nhỏ nhỏ, hơi tam giác; lá phía trên dài dài hình bầu dục.

Lúc em đến thấy nó còn đang nở hoa, hoa nhỏ, màu tím, phần giữa hoa nhạt màu hơn, còn có những vân tím.

Cành hoa mảnh mai, dài bằng lá. Ở giữa cành hoa còn có hai lá bắc nhỏ mảnh."

"Em nói, là cây thạch thảo dại phải không?" Cố Bắc Cương nghe mô tả của Mạnh Tịch xong, suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

"Đúng rồi." Giọng Mạnh Tịch càng lúc càng run rẩy, cô cố gắng đáp lời Cố Bắc Cương.

Nghe câu trả lời này, trong lòng Cố Bắc Cương có chút nắm chắc.

Anh biết thạch thảo dại quả thật có thể giải được nọc của một số loại rắn độc, nhận biết một số dược thảo cần thiết cũng là kỹ năng sinh tồn cơ bản.

Tuy bác sĩ quân y nói loại cỏ này không có tác dụng với rắn ngũ bộ, nhưng Mạnh Tịch biết về loại dược thảo này, ít nhất chứng tỏ cô cũng hiểu biết đôi chút.

Có lẽ… cô thực sự có thể tự giải độc? Thử xem, dù sao không tin cô, cứ mang cô ra khỏi đây thế này, cô cũng không sống nổi.

Chi bằng thử xem.

"Anh đi tìm thử xem, em cố chịu đựng." Cố Bắc Cương đứng dậy, đi về phía cửa hang, đến cửa hang anh đột nhiên quay đầu lại nhìn Mạnh Tịch với vẻ mặt nghiêm trọng: "Phải sống, đợi anh về, cho em uống thuốc giảm nhẹ xong, anh sẽ đưa em đi tìm bác sĩ, nhất định phải cố gắng đừng ngủ."

"Được, em sẽ không ngủ đâu, anh mau đi đi." Mạnh Tịch nhìn Cố Bắc Cương gật đầu.

Dù biết mình sẽ không chết, nhưng thấy Cố Bắc Cương hút độc cho mình, giờ còn lo lắng cho mình như vậy, trong lòng cô vô cùng biết ơn.

Người đàn ông này tuy độc miệng, nhưng chính trực cũng là chính trực thật, miêu tả về anh trong sách là chính xác.

Dặn dò Mạnh Tịch vài câu xong, Cố Bắc Cương không dừng lại nữa, nhanh chóng rời khỏi hang.

Xác định Cố Bắc Cương đã đi, Mạnh Tịch mới vội vàng đổi huyết thanh kháng nọc rắn ngũ bộ từ hệ thống ra.

Cô nhanh chóng pha thuốc, rồi dùng ống tiêm chích vào tĩnh mạch cánh tay.

Tiêm xong huyết thanh, trong lòng Mạnh Tịch yên tâm hơn nhiều.

Chỉ là cô đã tiêm huyết thanh cho mình, còn Cố Bắc Cương thì chưa biết xử lý thế nào.

Mạnh Tịch quả thật có thấy tử hoa địa đinh ở gần đây, nhưng vị trí cụ thể cô không nhớ nữa.

Bảo Cố Bắc Cương đi tìm thuốc, chỉ là để đuổi anh đi thôi.

Máu anh hút vào không gây c.h.ế.t người, ra ngoài tìm được thuốc rồi về tiêm huyết thanh cũng được.

Chỉ là Mạnh Tịch không biết, phải dùng cách nào để tiêm huyết thanh vào cơ thể anh.

Cụ thể phải làm sao, đến lúc đó tùy cơ ứng biến, Mạnh Tịch tiêm xong cho mình, lập tức đổi thêm một liều thuốc nữa, tạm giấu trong túi áo.

Làm xong những việc này, Mạnh Tịch mới hỏi Nãi Đoàn: [Nãi Đoàn, tôi bị rắn độc cắn, sao hệ thống không có cảnh báo nguy hiểm?]

[Ký chủ, khi nào cô gặp nguy hiểm đến tính mạng, hệ thống mới cảnh báo, nguy hiểm thông thường thì không có đâu.]

[Nguy hiểm thông thường? Tôi bị rắn độc cắn, cái này c.h.ế.t người được đấy nhé?]

[Không c.h.ế.t được đâu, ký chủ, cửa hàng hệ thống có thuốc, chữa được, không c.h.ế.t đâu.]

Hina

Mạnh Tịch: "..."

Được được được, cô không nói gì được.

Cô thoát khỏi hệ thống, không thèm để ý đến Nãi Đoàn nữa.

Nãi Đoàn vẻ mặt vô tội tắt bảng điều khiển hệ thống.

Sau khi thoát khỏi hệ thống, Mạnh Tịch ngồi bên đống lửa nghỉ ngơi, đống lửa chưa tắt, bên trong còn tia lửa, cô thêm vài thanh củi vào thì nó cháy lên.

Trong không khí tỏa ra mùi thịt rắn cháy khét, phát ra tiếng "xèo xèo" cháy khét.

Bình Luận (0)
Comment