Mạnh Tịch cười tít mắt gật đầu với Cố Bắc Cương: "Anh đi đi, cẩn thận nhé!"
Lúc cười, mắt cô cong cong thành khe hẹp, Cố Bắc Cương chưa từng thấy Mạnh Tịch cười như vậy, một thoáng anh thấy hình như cô cũng không đáng ghét như trước.
Lúc này tâm trạng Mạnh Tịch cũng tốt, vô tình hoàn thành nhiệm vụ ẩn, trong lòng cô tất nhiên là vui vẻ lắm.
Tâm trạng vui vẻ hiện rõ trên gương mặt.
Cố Bắc Cương nhanh chóng quay lại hang động, nhìn Mạnh Tịch nói: "Có vẻ mưa sẽ không rơi nữa, nhưng đường núi lúc này lầy lội, chắc chắn rất khó đi, hay đợi một hai tiếng nữa rồi xuống núi?"
"Không đợi nữa, bây giờ xuống núi luôn." Lúc này Mạnh Tịch chỉ muốn về đổi phần thưởng, cô tò mò không thể kiềm chế được, một người bình thường đột nhiên có được chút năng lực đặc biệt thì sao mà kìm nén được cái ham muốn khám phá đó.
Hơn nữa: "Chúng ta không về cả đêm, mẹ chắc chắn sẽ lo lắng, về sớm xem sao!"
"Vậy thì đi." Cố Bắc Cương vừa nói vừa nhìn chằm chằm Mạnh Tịch, anh thấy cách cư xử của Mạnh Tịch khác trước quá nhiều.
Từ khí chất đến cách nói năng.
Nếu không phải khuôn mặt đáng ghét này quá quen thuộc, Cố Bắc Cương thậm chí còn nghĩ Mạnh Tịch là một người hoàn toàn khác.
Có lẽ những gì cô nói là thật, cô đã nhận ra lỗi lầm của mình, quyết định sống tốt hơn, nên mới tự xem xét lại bản thân từ trong ra ngoài, và tạo ra sự thay đổi lớn như vậy.
Nhưng với cái đầu óc ngu ngốc đó của cô, liệu có thật sự hiểu được vấn đề không?
Không phải Cố Bắc Cương coi thường Mạnh Tịch, thực sự là anh đã từng thấy chữ cô viết, cứ mười chữ thì tám chữ sai.
Cô thậm chí còn viết sai tên mình, Mạnh Tịch, có khi còn viết thành Mạnh Tĩnh.
Thế mà còn đòi thi đại học... nên Cố Bắc Cương không tin cô biết y thuật, rõ ràng là đến năm mười lăm tuổi vào thành phố mới học chữ.
Mà học còn tệ nữa.
Chữ còn chẳng biết mấy, thì sao có thể biết y thuật?
Nhưng hôm qua Mạnh Tịch đã giải được nọc rắn ngũ bộ.
Loại độc mà ngay cả bác sĩ quân y cũng bó tay, dù có kịp đưa đến bệnh viện cũng hầu như không thể cứu được, vậy mà Mạnh Tịch lại giải độc một cách dễ dàng.
Điều này khiến Cố Bắc Cương phải xem xét lại về y thuật của Mạnh Tịch.
Có lẽ y thuật của cô không tồi, cô biết huyệt vị, thảo dược, chỉ là những thứ này được các lang y già truyền miệng, nên cô mới không biết chữ?
Khó hiểu quá, Cố Bắc Cương thấy Mạnh Tịch thay đổi đến mức anh không hiểu nổi.
Hai người đều mang tâm sự, chậm rãi bước xuống núi trong bùn lầy.
Không ai nói gì.
Xuống núi rồi, đường đi dễ dàng hơn nhiều.
Hina
Lúc về đến nhà, Trần Mai đã nấu sẵn nước gừng, đun sẵn nước nóng đợi hai người.
Đêm nay Trần Mai tất nhiên là lo lắng, nhưng so với lo lắng, bà tin tưởng bản lĩnh của Cố Bắc Cương hơn, con trai bà là một người anh hùng có khí phách, từng chiến đấu với tội phạm trên chiến trường.
Một cơn mưa nhỏ sao có thể làm khó được anh?
Lo lắng thì lo lắng, nhưng trong lòng Trần Mai vẫn tin tưởng, Cố Bắc Cương sẽ đưa Mạnh Tịch về an toàn, nên bà đã đun nước nóng, nấu nước gừng, ngóng chờ ở nhà.
Đợi đến khi hai người về nhà, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người vừa về đến nhà, đã bị Trần Mai gọi vào bếp, bà bảo mỗi người uống một bát nước gừng.
Uống xong nước gừng, Trần Mai lại nói với Mạnh Tịch: "Bị mưa ướt, lại dẫm bùn về, người vừa lạnh vừa bẩn, hay là con tắm rửa thay quần áo trước đã, rồi chúng ta ăn cơm."
"Vâng, con đi tắm trước!" Mạnh Tịch chủ động nói.
Cô vừa định đi lấy thùng nước thì bị Trần Mai đẩy đi: "Con về tìm quần áo đi, nước để Bắc Cương mang qua cho."
Cố Bắc Cương sờ sờ mũi, nghĩ bụng mình cũng bị mưa ướt mà, từ khi cưới vợ, mẹ anh gần như quên mất đứa con trai này rồi.
Dù trong lòng đang than thở, nhưng Cố Bắc Cương bên ngoài không dám không nghe lời Trần Mai, anh cũng nói với Mạnh Tịch: "Em qua trước đi."