"Vì thế đêm đó anh mới có thể ngủ ngon trong hang, đừng nói là anh quên nhanh thế?"
"Ý em là... đêm đó chân anh không đau là vì em lén chữa trị cho anh?" Cố Bắc Cương nhíu mày nhìn Mạnh Tịch, vô cùng kinh ngạc.
Anh chưa từng nói với ai về việc đêm đó chân không đau, vậy mà Mạnh Tịch lại biết chuyện này, vì thế Cố Bắc Cương có thể khẳng định những gì Mạnh Tịch nói là sự thật.
Mạnh Tịch gật đầu: "Chứ sao nữa? Anh tưởng tự nhiên hết đau à, còn nửa đêm đổi tám trăm tư thế ngủ.
Buồn cười! Không có thuốc của em, dù anh ngủ trên mộ tổ tiên nhà anh, để tổ tiên phù hộ cũng vô ích, đáng đau vẫn phải đau!"
Cố Bắc Cương: "..."
Thấy Cố Bắc Cương không nói gì, Mạnh Tịch ngồi xổm trước mặt anh, lấy kim từ túi kim ra, không đợi anh hỏi đã châm một kim vào đầu gối anh.
Mũi kim này đau đến nỗi Cố Bắc Cương phải cao giọng hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
"Dây thần kinh và cơ bắp ở chân anh bị xương gãy chèn ép, đây là nguyên nhân chính gây đau chân. Thông qua châm cứu để thả lỏng thần kinh và cơ bắp một cách thích hợp có thể giảm bớt cảm giác đau ở chân.
Nếu anh chịu uống một ít bột thuốc em nghiền pha với nước, kết hợp nhiều phương pháp điều trị, ít nhất anh có thể không bị đau chân hành hạ trong ba ngày." Khi đọc sách, Mạnh Tịch đã nghiên cứu kỹ về bệnh tình của Cố Bắc Cương.
Cô hiểu rõ bệnh tình của anh, biết cách làm giảm cơn đau chân của Cố Bắc Cương.
Hai ngày nay, Mạnh Tịch gặp hai chuyện, một lần bị rắn cắn, Cố Bắc Cương không chút do dự đã hút nọc rắn cho cô.
Lần khác là khi cô đánh Nhị Lại Tử, Cố Bắc Cương cũng không nói nhiều, trực tiếp đứng ra giúp cô giải quyết vấn đề.
Cố Bắc Cương mặt lạnh là do hậu quả từ việc nguyên chủ quá đáng, nói cho công bằng thì không thể trách anh.
Hina
Bỏ qua khuôn mặt lạnh lùng đó, Cố Bắc Cương là người khá ngay thẳng, có trách nhiệm và đảm đang.
Xét đến những điều này, Mạnh Tịch mới muốn giúp Cố Bắc Cương một tay, cô muốn giúp anh giải quyết vấn đề đau chân.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Cố Bắc Cương phải tự nguyện chấp nhận việc điều trị của cô.
Cố Bắc Cương không muốn để ý đến Mạnh Tịch, trước đây cô đã dùng quá nhiều thủ đoạn với anh, làm anh như con khỉ bị đùa giỡn.
Nhưng cơn đau chân này đã hành hạ anh đến mức ăn không ngon ngủ không yên suốt một năm trời.
Trong lòng anh thực sự rất khổ sở.
Sự cám dỗ của việc giảm đau quá lớn, Cố Bắc Cương thực sự muốn ngủ thêm vài giấc ngon, nên dù muốn từ chối Mạnh Tịch, anh cũng không nói ra được lời từ chối.
Im lặng hồi lâu, Cố Bắc Cương mới hỏi Mạnh Tịch: "Vậy em, muốn được gì từ anh?"
"Em muốn chúng ta như bạn bè, sống hòa thuận với nhau." Mạnh Tịch trả lời.
Cố Bắc Cương nhíu mày: "Chỉ vậy thôi sao?"
"Chỉ vậy thôi." Mạnh Tịch không chút do dự đáp.
Có lẽ cô có thể đòi hỏi nhiều hơn từ Cố Bắc Cương, nhưng cô không thể làm vậy.
Hiện giờ cô ăn nhờ ở đậu nhà Cố Bắc Cương, thật không còn mặt mũi nào đòi hỏi thêm nữa, dù sao người ta cũng đâu có nợ cô.
Hơn nữa Mạnh Tịch còn cần có được sự tin tưởng của Cố Bắc Cương.
Trong danh sách nhiệm vụ của nguyên chủ, có nhiều việc cần được người thân công nhận.
Nhà họ Mạnh sẽ không bao giờ công nhận bất cứ điều gì Mạnh Tịch làm.
Vậy nên Mạnh Tịch phải ở lại nhà họ Cố, bởi vì Trần Mai coi Mạnh Tịch như người thân.
Nhiều nhiệm vụ Mạnh Tịch chỉ có thể hoàn thành khi ở lại nhà họ Cố.
Hoàn thành nhiệm vụ, Mạnh Tịch sẽ phải trở về thế giới thực, cô không có thời gian tạo dựng một gia đình mới trong cuốn sách này, chi bằng giữ gìn tốt gia đình hiện tại.
Chính vì có nhiều điều phải cân nhắc, Mạnh Tịch mới không muốn đưa ra quá nhiều yêu cầu với Cố Bắc Cương.
Cô muốn chân thành hơn, thật sự xây dựng mối quan hệ tốt với Cố Bắc Cương.
Mạnh Tịch không đòi hỏi thù lao vì cô muốn có được sự tin tưởng của Cố Bắc Cương, nhưng điều cô không ngờ là việc không đòi hỏi gì lại khiến Cố Bắc Cương lo lắng.