Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời

Chương 98

Rất nhanh sau đó, Cố Bắc Cương xách nửa giỏ lạc từ ngoài đi vào, nhìn đám người đang vây xem trong sân, anh rất nghiêm túc nói: "Mạnh Tịch không chỉ biết y thuật, mà còn rất giỏi!"

Mạnh Tịch kinh ngạc nhìn Cố Bắc Cương, cô không ngờ anh lại đứng ra làm chứng cho mình.

"Bắc Cương, chắc là con nhầm rồi, làm sao Mạnh Tịch biết y thuật được, con đừng bao che cho nó một cách mù quáng như vậy!" Tần Phượng nghi ngờ nhìn Cố Bắc Cương.

"Tôi chỉ nói sự thật." Không phải Cố Bắc Cương muốn giúp Mạnh Tịch, anh chỉ nghĩ sự thật là sự thật, dù quan hệ giữa anh và Mạnh Tịch thế nào, sự thật cũng không nên bị chôn vùi.

Thì ra hôm qua cô về muộn không phải về nhà mẹ đẻ, mà là vào thành cứu người sao? Sau khi liếc nhìn Mạnh Tịch, anh nói tiếp: "Thực ra những ngày qua đã xảy ra nhiều chuyện, đầu tiên là Mạnh Tịch hái thuốc chữa bệnh dạ dày cho mình, sau đó là khi cùng tôi lên núi hái thuốc, cô ấy bị rắn ngũ bộ cắn, cô ấy cũng tự giải được nọc rắn.

Cuối cùng là chân của tôi, mọi người đều biết tôi là người què, thực ra không chỉ què, chân tôi còn thường xuyên đau đớn vào ban đêm, đau đến c.h.ế.t đi sống lại, nhiều bác sĩ đều nói cơn đau này không thể chữa được, nhưng Mạnh Tịch đã kiểm soát được cơn đau ở chân tôi.

Tất cả những điều này đều có thể chứng minh Mạnh Tịch thực sự thông thạo y lý, các người không thể phủ nhận tất cả vì có thành kiến với cô ấy."

Hina

Nghe lời Cố Bắc Cương nói, những người xung quanh lại xì xào bàn tán.

Tính cách của Cố Bắc Cương, người thôn Cố gia đều biết rõ, ai cũng biết anh là người ngay thẳng vô tư, nói chuyện đáng tin cậy, nên khi anh nói, hầu hết mọi người đều tin.

Nhưng Tần Phượng không tin: "Bắc Cương, dù con muốn bao che cho Mạnh Tịch thì cũng phải tìm một cái cớ giống thật hơn chứ, ngay cả bác sĩ trong thành cũng chưa chắc đã chữa được nọc rắn ngũ bộ.

Nghe nói có nông dân bị cắn, đưa vào thành phố cũng không cứu được, Mạnh Tịch mà giải được nọc rắn ngũ bộ, ai mà tin chứ, chắc con không biết rắn ngũ bộ là gì đâu?"

"Bà tin hay không là việc của bà, tôi nói hay không là việc của tôi." Cố Bắc Cương không muốn giải thích nhiều, không tin thì giải thích bao nhiêu cũng vô ích, nhưng anh nói: "Tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho mỗi câu nói của mình."

"Được rồi! Cứ cho là Mạnh Tịch biết y thuật đi." Tần Phượng nhanh chóng quay lại với lập luận cũ:

"Nhưng nó không có giấy phép thầy thuốc, cũng không có giấy phép nhân viên y tế, vậy mà lại nhân danh bác sĩ để đỡ đẻ lấy tiền, điều này là sự thật phải không?"

Một chuyện cứ bị lôi đi kéo lại mãi, Mạnh Tịch nghe đến phát chai cả tai.

Cô không ngờ, chỉ vì cứu một người mà chuyện lại có thể ầm ĩ thành thế này.

Dù biết trước là kết quả này, cô vẫn nhất định sẽ ra tay cứu người.

Dù sao thì y giả nhân tâm, cô chỉ làm việc trong phạm vi bổn phận của mình, cô không hối hận, càng không thể vì thế mà xin lỗi.

"Đúng vậy, tôi không có giấy phép, nhưng vẫn nhân danh bác sĩ để lấy tiền, thì sao?" Mạnh Tịch nhìn Tần Phượng hỏi.

"Thì sao à, hành nghề y trái phép thì phải bị bắt đi đấu tố, đi tù." Tần Phượng chưa kịp nói, Vương Thiết Hoa bên cạnh đã nghiến răng nghiến lợi đứng ra nói.

Tần Phượng sau đó phụ họa: "Đúng là phải đi tù. Nhưng mà Mạnh Tịch, chuyện này là do con vô tình, nếu con chủ động nhận lỗi, đăng báo xin lỗi và thừa nhận là con đã phạm sai lầm vì muốn nổi tiếng, miễn là con thành khẩn thì nhất định sẽ được khoan hồng."

"Nếu tôi nói không thì sao?" Mạnh Tịch hỏi.

"Nếu con nói không, thì chúng ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ." Tần Phượng lớn tiếng nói.

"Vậy thì đoạn tuyệt." Mạnh Tịch gật đầu, cô nói: "Tôi đi lấy giấy bút, chúng ta viết thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ, ký tên đóng dấu, có hiệu lực ngay lập tức."

Có đi tù hay không không quan trọng, dù có phải đi tù, cô cũng phải đoạn tuyệt quan hệ với cặp cha mẹ đáng ghét này trước khi đi tù.

Bình Luận (0)
Comment