Tiểu Thư Khuê Các - Sixgs

Chương 4

Chạng vạng tối, rời khỏi chỗ Thiệu Long, tính tình ngang bướng của Tú Nhi lại không kìm được, lừa Trương phó quan rời đi rồi tìm bọn Hoa tử.

Hắn đi rồi cô mới biết là mình ngốc hết sức, trời đã tối đen cả rồi, cô cũng không nghĩ ra đám Hoa Tử cũng đến lúc phải về.

Tú Nhi đành men theo đường cũ, mong Thiệu lão đại có thể rủ lòng từ bi, cho người đưa cô về.

Ngang qua chỗ nhà máy, công nhân vẫn đang làm việc không ngơi tay. Cô chọn bừa một hướng, rẽ trái rẽ phải loạn hết cả lên, mong tìm được văn phòng của Thiệu lão đại.

Đèn trên lầu ba vẫn sáng, giày da đi trên tấm thảm nhung đỏ không phát ra tiếng động nào. Trên tường treo bức tranh Thanh Long, cô thầm cảm thán đúng là phong cách của lão đại xã hội đen đây rồi, chắc hẳn phòng Thiệu lão đại ở ngay tầng này thôi. Đèn lồng dán giấy khắc hoa treo hai bên tường, cả hành làng bị bao phủ bởi những chiếc bóng nổi hình hoa, vẩy cả trên tường và mặt đất.

Đúng lúc này, cô nghe thấy một tràng âm thanh, thấp thoáng như tiếng nói chuyện từ bên trong phòng truyền tới.

Tú Nhi tăng tốc, tiến nhanh đến trước cửa phòng để nghe cho rõ.

“Gia… Chết…ưm... chết mất… A!”

Tú Nhi tuy chưa nghe rõ nhưng có thể cảm nhận được rằng đang có gì đó mờ ám ở bên trong. Lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo, cô lặng lẽ hé cửa ra.

Đập vào mắt là cảnh tượng một người phụ nữ bị đặt trên bàn làm việc, côn th*t tím đen giữa hai chân Thiệu Long liên tục đâm vào người cô ta, khiến cô ta rên lên không ngừng. Theo từng chuyển động mạnh mẽ, toàn thân người phụ nữ mềm như bột bị nhào, mặc cho hắn hung hăng tấn công.

Người phụ nữ kia cả người vô lực nằm áp lưng trên bàn, Thiệu Long dán trên người cô ta, bàn tay không ngừng di động, do thám trên dưới nào bóp

nào nắn, côn th*t phía dưới cũng không lười biếng, ra vào càng ngày càng tăng tốc lực, mỗi lần chuyển động lại khiến người phụ nữ kia rên lên sung sướng. Tiếng va chạm giữa hai cơ thể “bạch bạch” vang lên cùng tiếng bàn cót két hòa cùng tiếng kêu hoan ái, tất cả âm thanh quyện lại, khiến cả người Tú Nhi không hiểu vì sao mà nóng bừng lên.

“Ai?”

Thiệu Long nhanh chóng phát giác có kẻ xâm nhập khiến Tú Nhi bị dọa sợ, ngay lập tức đóng cửa lại, lao xuống lầu, quên hết cả mục đích ban đầu đến tìm hắn.

Gì mà đi nhờ xe về nhà chứ. Mặt cô đỏ không khác gì mông khỉ, như thể người làm chuyện xấu hổ ấy là cô vậy.

Thiệu Long thấy tiểu nha đầu chạy trối chết như bị ma đuổi cũng không có ý định truy cứu thêm.

“Gia, ai mà lại to gan thế?” Người phụ nữ trở lại trong lòng Thiệu Long, “Không sao, con mèo nhỏ nuôi trong nhà thôi.” Dứt lời, hắn lại thô bạo tiến vào.

“A... a... gia, người xấu quá đi à…”

Đầu óc mông lung, cô như con thỏ bị kinh sợ, vừa chạy vừa đi, thất tha thất thểu xông vào nhà.

Kinh trưởng quan đang ngồi trên ghế salon đọc báo cáo của mấy phó quan trẻ, thấy Tú Nhi hấp tấp lao vào nhà, quăng giày chạy ù lên tầng, thầm nghĩ nha đầu này đúng là tận dụng mọi cơ hội để không phải đi giày.

Vào đến phòng, Tú Nhi vùi toàn thân vào trong chăn như con chuột chũi.

Cảnh tượng vừa rồi quả là làm cô mở mang kiến thức. Bọn họ đang làm gì vậy? Vận dụng lý thuyết nào?

Hình như đó không phải bạo hành đúng không? Cô gái kia trông vừa như đau khổ nhưng cũng có vẻ đang rất sung sướng. Cũng không giống đánh nhau lắm. Thế cởi hết quần áo làm gì... Hơn nữa còn phải dùng chỗ đó để đánh ư?

Tú Nhi không thể chịu đựng được cảm giác mông lung mờ mịt này. Lại là câu chuyện lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo. Cô tự thề, dù có nghĩ nát óc cô cũng phải tìm ra bí mật bên trong chuyện này.

Mấy ngày liên tiếp, Tú Nhi dạo khắp các cửa hàng sách cũng không tìm được quyển nào ghi chép về thứ tà đạo trong trí nhớ. Cô tự hiểu được đây không phải chuyện thông thường nên quyết không kể với mẹ.
Bình Luận (0)
Comment