Tiểu Thư Mèo Của Anh

Chương 39


Xe dừng trước cổng của khách sạn năm sao danh tiếng, tôi đoán đây là nơi hắn ở tạm.

Còn về phần vì sao hắn đưa tôi đến đây thì có trời mới biết.
“Tôi cũng phải vào sao?”
Tôi lưỡng lự, không muốn vào trong.

Ai biết bên trong có gì, lỡ hắn giết người thủ tiêu thì sao?!
“Yên tâm, không giết em đâu mà sợ.”
“…”
Mấy năm nay ở nước ngoài luyện được thuật đọc tâm rồi à?!
“Muốn tự đi vào hay để tôi vác em vào?”
“… Tôi tự đi.”
Nếu chỉ dừng ở những việc như mắng chửi, sỉ nhục thì tôi sẵn sàng chấp nhận, còn những hành vi quá đáng hơn tôi nhất định phản kháng.
Ai bảo là do tôi nợ hắn trước.
Rõ ràng chính Phong Hiểu Hàn đưa tôi đến đây, vậy mà khi bước vào phòng hắn lại bật cười mỉa mai: “Em dễ dàng cùng một người đàn ông khác bước vào khách sạn vậy sao?”
Tôi thấy mình thiếu ngủ đến sắp lú lẫn thật rồi, bởi tôi phát hiện trong ánh mắt đó đầy rẫy đau lòng.
Tại sao đau lòng? Vì nhớ đến những việc trước đây ư?
Tôi lắc đầu: “Không phải.”
Bởi người đó là hắn nên tôi mới tin tưởng, mới chấp nhận.

Đổi lại người khác, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát tới gô cổ thằng cha đó đi.
“Có biết tôi định làm gì không?”
“Không biết.”
Tôi đã quỳ, đã bò, đã dập đầu tạ lỗi, đến đôi tay này cũng đầy vết thương rồi.

Hắn không thể tha thứ cho tôi sao?
“Bà của tôi mất rồi.” Hắn điềm tĩnh nói, tôi hoang mang định mở miệng, nhưng lời tiếp theo khiến tôi không có can đảm: “Trước khi ra đi còn dặn tôi phải đối xử tốt với bạn gái.”

“Vì cô ấy sẽ là người đồng hành với tôi suốt quãng đời còn lại.”
Tôi rơm rớm nước mắt, bây giờ chớp mắt một cái chắc chắn sẽ rơi xuống.
“Nhưng tôi biết người đó không thể là em.

Đạm Yên Sơ, đùa giỡn tôi em rất vui đúng không?”
“Những năm nay, cứ nhắm mắt lại tôi liền nhớ đến cảnh tượng đó.

Tôi hận mình đã đem lòng thích em lâu như vậy, để sau đó em chỉ xem tất cả như trò hề.”
Tôi không ngừng lắc đầu, nước mắt đã giàn giụa khắp mặt.

Làm sao đây? Tôi không thể nói ra!
“Phong Hiểu Hàn, là tôi có lỗi với cậu.

Muốn đánh muốn giết tùy ý cậu.”
Tôi thấy mình chết vạn lần cũng đáng.

Tôi không xứng với tình yêu của hắn.
Phong Hiểu Hàn không cáu giận, người lại còn bình tĩnh đến lạ lùng.

Hắn tiến đến nâng cằm tôi lên, lau đi những giọt nước mắt, mỉm cười: “Sao tôi có thể ra tay đánh giết phụ nữ được? Khóc? Uất ức hả? Hay là hối hận rồi?”
Tôi im lặng.

Tôi không hối hận.

Hắn phải đi thì mới có tương lai tươi sáng được.

Và hiện tại đã chứng minh sự hy sinh khi ấy của tôi không uổng phí chút nào.
Chàng trai nghèo năm đó giờ đã là ông chủ lớn, có thể uống được rượu đắt đỏ, đi siêu xe, ở khách sạn sang trọng bậc nhất.
Tôi biết mình sẽ không đặt cược sai đâu mà.
“Nhìn bộ dạng này, chắc em thiếu tiền lắm nhỉ? Bao nuôi nhiều đàn ông quá nên hết tiền?”
“Vậy thì để tôi bao em, được không?”
Tôi lắc đầu, bắt đầu bật khóc thành tiếng: “Tôi không muốn.

Cậu không được sỉ nhục tôi như vậy!”
Bà đây vẫn chưa sa cơ thất thế đến mức phải đi bán thân đâu.

Tôi xách túi muốn bỏ chạy nhưng tóc dài bị Phong Hiểu Hàn níu lại, da đầu nhói đau.
“Muốn chạy? Đạm Yên Sơ, hiện tại em bước ra khỏi đây, ngày mai cả cái thành phố này không ai dám nhận em đi làm, có tin không?”
“…Tôi tin.”
“Tin thì tốt.

Ngoan ngoãn vâng lời đi.

Chờ tôi chơi chán sẽ thả em đi.”
Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới, cái nhìn khinh rẻ như đang xem một món hàng: “Tôi sẽ cố gắng một tháng vậy.

Cho đỡ lỗ vốn.”

Lần đầu tiên tôi cảm thấy hắn nên đánh hoặc dứt khoát giết tôi luôn đi.

Như thế chí ít tôi vẫn giữ được tôn nghiêm của bản thân.
“Tới đây, rửa chân cho tôi.”
Tôi lầm lì bước đến bên, quỳ xuống cởi giày cho hắn.

Nào ngờ Phong Hiểu Hàn đạp lên bả vai tôi một cái, tôi không kịp chống đỡ cứ thế ngã nhào về sau.
Đau…
“Ở bên cạnh tôi có rất nhiều tiền, không cần đi làm trò vui cho đám đàn ông kia.

Đáng lẽ em phải tươi cười chứ? Mặt như đưa đám thế kia là sao? Muốn chống đối tôi?”
“Phong Hiểu Hàn, cậu…”
“Không được gọi tôi tên tôi!”
Hắn quát lên.

Tôi sợ run cả người, thức thời kêu lại: “Ông… ông chủ Phong…”
“Cười lên.”
Tôi cố nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc.

Miệng thì cười, nhưng trước mắt không ngừng nhoè đi.
“Dập đầu cảm ơn đi.”
“Cảm ơn, ông chủ Phong.”
“Ngoan lắm.

Em nghe lời như vậy tôi lại thấy hơi xa lạ đó.” Ngừng một chút, hắn cười khẽ nói tiếp: “Nhưng rất thú vị.

Nào, tiếp tục.”
Tôi cởi giày của hắn, bưng chậu nước đến bên, từ đầu đến cuối không dám thể hiện ra nửa phần bất mãn, tập trung rửa chân cho hắn.
Lau khô xong, tôi còn chưa kịp thở thì bị hắn lôi đến chiếc bàn thủy tinh, trơ mắt nhìn hắn khui rượu, từng giọt rượu dần dần đổ đầy mười chiếc ly thủy tinh.

Tôi không hiểu ý đồ của hắn, ngẩn ra tại chỗ.
“Uống hết mười ly này thì về được rồi.”
Tôi hoảng sợ kêu lên: “Không được đâu, uống hết chỗ này tôi sẽ chết mất.”
“Không phải làm nghề phục vụ quán bar sao? Nhiêu đây có khi còn chẳng là gì ấy chứ!”

“Không phải, tôi thật sự không uống được mà!”
Tôi không dám tưởng tượng mình mà uống hết chỗ này thì sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
“Không muốn?”
Giọng hắn cao lên, bắt đầu có vẻ không vui.

Tôi cắn răng thương lượng: “Tôi… uống hai ly thôi được không?”
Hắn nhướng mày, kiểu: Cô đang nói cái khỉ gì đấy!
Tôi không có đường lùi nữa.

Tiền tiết kiệm không còn, tôi vẫn phải sống, vẫn phải nuôi gia đình.
Tôi cắn răng ngửa đầu uống cạn.

Ly thứ nhất, thứ hai, thứ ba… tới ly thứ mấy đó không nhớ, tôi thấy mình mơ màng sắp gục đến nơi.

Cả người không đứng nổi nữa, phải ngồi bệt xuống, tựa người vào sofa bên cạnh, mò mẫm đến ly rượu gần nhất.
“Làm ơn, tha cho tôi… tôi không chịu được.”
Bụng tôi quặn đau, đầu óc cứ hoa lên.

Tôi lên tiếng cầu xin nhưng mãi chẳng thấy đáp lại.

Cuối cùng không biết đã uống bao nhiêu, tôi cứ thế hôn mê.

Cả người đau đớn, mà đau nhất có lẽ là trái tim này.
“Yên Sơ, Yên Sơ…”
Hình như có ai đó gọi tên tôi?
Không biết nữa… Tôi muốn ngủ quá…

Bình Luận (0)
Comment