Edit: Tiếu Tiếu
Bách Nhĩ dùng tinh thần lực click mở xem xét, phát hiện trên màn hình hiện lên mấy dòng chữ: Tử tương quả, thịt quả ngon ngọt mọng nước, lợi khí bổ huyết, ăn nhiều giúp kéo dài tuổi thọ, thuộc về loại trái cây trân quý.
Nhìn qua cũng không tệ lắm!
Bách Nhĩ đi theo mũi tên qua xem liền nhìn thấy một bụi cây cao lớn, trên cây nặng trĩu quả, có tím có đen, mỗi quả lớn khoảng một nắm tay. Chỉ là hình dạng có chút quái dị. Bách Nhĩ tặc lưỡi.
Đám trái cây mang hình dạng như đầu lâu treo trên cành, tuy rằng vị trí mắt mũi miệng không có lõm xuống nhưng mà nhìn qua vẫn hơi đáng sợ!
"Đó là cái gì vậy?" Bách Nhĩ đánh bạo vươn tay chọc chọc sau eo Thương Viêm.
Bởi vì da thịt Thương Viêm rắn chắc nên ngón tay thon gầy chọc ở sau eo chỉ để lại một cảm giác hơi ngứa nhẹ.
Thương Viêm xoay người nhìn theo tầm mắt của Bách Nhĩ, sắc mặt lập tức nghiêm túc lại: "Đó là quả tương tử, có lời đồn là mọc ra từ trên người chiến sĩ đã chết cho nên mới nhìn đáng sợ như vậy".
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Bách Nhĩ, Thương Viêm dừng một chút rồi nói: " Tù trưởng ra lệnh không cho phép người trong bộ lạc hái".
"Xùy, ngươi vẫn nên quay về đi theo các nữ nhân thu thập đồ ăn đi, vướng chân vướng tay, cái gì cũng không biết chỉ biết kéo chân sau!" Sơn Cước trào phúng nói.
Mạn Đạt không phục trừng lại: "Ngươi không phải cũng vậy sao? Yếu nhớt! Lúc gặp hung thú còn may là có ca ca ta!"
"Ngươi!" Sơn Cước tức giận đến mức da mặt ngăm đen đỏ lên, mũi hắn vừa ngắn vừa bẹt, tức giận một cái hai lỗ mũi to liền phập phồng lên xuống.
Sơn Cước liếc nhìn Thương Viêm, vung tay nói: "Thương Viêm, nếu ngươi mang hai kẻ vô dụng này tới thì tự ngươi đi mà bảo vệ, đêm nay chắc chắn phải chịu đói, ha ha".
Nói xong hắn giơ cánh tay lên, kêu gọi người trong tiểu đội săn thú: " Chúng ta đi, cứ để Thương Viêm và hai kẻ vô dụng này chịu đói đi, ta không ngu đâu, chúng ta tự mình đi săn đi!"
Ngoài Thương Viêm và Sơn Cước, tiểu đội săn thú còn mười lăm người. Sau khi nghe Sơn Cước nói xong, có bảy người không hề do dự đứng bên cạnh hắn, tám người còn lại lựa chọn đứng yên bất động.
Sơn Cước nhìn kĩ tám người kia, giở giọng uy hiếp trào phúng nói: "Đã vậy các ngươi cứ đi theo Thương Viêm chịu đói đi. Hi vọng đêm nay các ngươi có thể săn được con mồi!"
Nói xong, Sơn Cước mang theo bảy người rẽ vào một đường mòn mà đi.
Dư lại tám người cộng với ba người Thương Viêm là mười một người, Bách Nhĩ biết đây đều là bằng hữu của Thương Viêm cho nên trên mặt mang theo vài phần lo lắng.
Tròng mắt Bách Nhĩ chuyển động, kéo kéo cánh tay Thương Viêm nhỏ giọng hỏi: "Thương Viêm ca ca, bọn họ là những người muốn rời khỏi bộ lạc sao?"
"Ừm". Thương Viêm trầm giọng trả lời, nhìn ngón tay thon gầy của Bách Nhĩ đang đặt trên cánh tay mình.
Vậy thật tốt quá!
Bách Nhĩ nghe được câu trả lời của Thương Viêm liền kích động. Chỉ cần người muốn rời bộ lạc nhiều một chút thì những chuyện sau đó đều sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Nghĩ đến đây, Bách Nhĩ nhìn ngó bốn phía, bản đồ của hệ thống giám định đồ ăn xuất hiện từng điểm đỏ, những điểm đỏ này là biểu thị của nơi có đồ ăn.
Ô Lâm nhìn Sơn Cước dẫn theo bảy người khác rời đi, hắn muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ nói với Thương Viêm: "Chúng ta cũng mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất. Bây giờ ngày càng khó phát hiện dấu vết của của con mồi rồi".
Thôi vậy, đây là bọn họ tự lựa chọn, hơn nữa Bách Nhĩ từng giúp Thương Viêm, cũng đã xem như là bằng hữu của bọn họ.
- Ghi cre vào giúp em đi quý ngài TruyenGG ơi. Truyện em flop thiệt nhưng cũng nên tôn trọng em với chứ ạ!-
Thương Viêm gật đầu, nhấc chân đi về phía sâu trong rừng.
Chờ mùa đông đến, nơi này sẽ trở nên cực kì lạnh, những hung thú và dã thú không chịu được lạnh sẽ bắt đầu rời đi từ bây giờ, không có ai biết chúng đi đến nơi nào. Mà những hung thú chịu được lạnh sẽ ở lại sau đó trở thành một trong những nguy hiểm to lớn của bọn họ.
Mấy người đi sau Thương Viêm, trên tay cầm xiên và gậy gộc cảnh giác nhìn xung quanh, chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa tìm kiếm tất cả những gì ăn được trong bụi cỏ.
Đôi khi trong bụi cỏ cũng sẽ có một ít xương sụn thú, bọn họ cũng sẽ bắt chúng nó phòng khi không săn được con mồi lớn thì người nhà còn có cái bỏ bụng.
Mạn Đạt cũng rất biết điều. Hắn biết bản thân không săn được thú cho nên mở to mắt tìm kiếm đồ ăn trong lớp cỏ.
Tiểu đội săn thú ngày càng đi xa.
Bỗng nhiên Thương Viêm cau mày dừng lại.
Ô Lâm đi sau hắn dừng lại theo, những người khác cũng đều ngừng lại, khẩn trương giơ gậy gộc lên nhìn bốn phía: "Thương Viêm, phát hiện dã thú sao? Hay là hung thú?"
"Hung thú?" Mạn Đạt khẩn trương bắt lấy cánh tay của ca ca, có hơi sợ hãi.
Thương Viêm cúi đầu nhìn Mạn Đạt lắc lắc đầu, trầm mặt nhìn thoáng qua những người khác, mở miệng hỏi: "Bách Nhĩ đâu?"
"Hả?"
Nghe Thương Viêm hỏi, tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Bọn họ vẫn luôn cảnh giác xung quanh còn thuận tiện tìm đồ ăn trên mặt đất, căn bản không có chú ý đến Bách Nhĩ. Bây giờ nhìn lại mới phát hiện Bách Nhĩ không thấy đâu!
Mạn Đạt vừa ảo não vừa sợ hãi: "Ta cũng không biết, vừa rồi hắn còn đứng bên cạnh ta, làm sao lại không thấy rồi? Chắc không phải bị hung thú tha đi rồi chứ?"
Thương Viêm trầm mặt, đi nhanh về đường cũ.
Những người khác thấy thế hơi do dự nhìn về phía rừng rậm một chút, cuối cùng vẫn đi theo Thương Viêm quay về.
Mạn Đạt sắp bị dọa khóc: "Ca ca, ta thật sự không biết Bách Nhĩ biến mất khi nào. Vừa rồi hắn vẫn luôn đi cạnh ngươi, hắn nhỏ như vậy mà ngươi lại cao, ta cho rằng hắn bị ngươi che khuất.... Làm sao bây giờ? Không thấy Bách Nhĩ..... "
Theo thanh âm kinh hoảng của Mạn Đạt, Thương Viêm nhanh chóng đi tới trước, trong tay nắm chặt một cây xương thú được mài nhọn, cơ bắp ở cánh tay căng lên, đôi mắt sắc bén tìm kiếm ở phía trước.
Nhưng mà không có, nơi nào cũng không có!
Tìm không thấy Bách Nhĩ!
Thương Viêm hít sâu một hơi, sắc mặt càng thêm khó coi.
Đột nhiên một giọng nói đầy kinh hỉ vang lên, có một người chui ra từ sau bụi cỏ: "Thật tốt quá! Các ngươi trở lại rồi!"
"Là Bách Nhĩ!" Ánh mắt Mạn Đạt sáng lên: "Ngươi không sao!"
Bách Nhĩ gật mạnh đầu, đâu chỉ là không có sao, hắn thực sự là mừng như điên rồi đây!
Xem hắn tìm được cái gì này! Ở hoang dã chính là báu vật vô giá nha!
Bách Nhĩ cười xán lạn vẫy tay: "Các ngươi mau tới đây! Ta tìm được thảo dược có thể dùng để cầm máu cho vết thương rồi! Dùng tốt lắm!"
Ô Lâm và bảy người khác trong tiểu đội săn thú sáng mắt lên, vội vàng chạy qua đó, không rảnh trách Bách Nhĩ chạy loạn.
Màn Đạt vui sướng kéo cánh tay Thương Viêm: "Ca ca, mau lên, chúng ta cũng qua xem đi!"
Thương Viêm trầm mặt đi tới.
Nhóm người vui vẻ phấn chấn tới xem, nhưng khi nhìn thấy đồ vật mà Bách Nhĩ tìm được, vẻ mặt lập tức biến thành thất vọng.
Bách Nhĩ vậy mà lại lừa bọn họ.
Mạn Đạt buông cánh tay của ca ca, hắn chui qua khe hở giữa mọi người đi tới trước, nhìn một cái liền chấn động: "Bách Nhĩ, thảo dược cầm máu ngươi nói là thứ này hả? Nó không phải là nấm trứng thối sao?"
Nói rồi Mạn Đạt trốn ra xa, cực kì ghét bỏ.
Cái loại nấm này quá thối, hắn cũng không còn cách nào khác!
Bách Nhĩ sửng sốt: "Các ngươi cũng biết loại nấm này sao?"
Nấm trứng thối? Bách Nhĩ nhìn một đám tròn tròn to như trứng vịt mọc trên mặt đất, màu sắc hơi vàng còn tỏa ra một mùi thối đặc trưng. Hắn cảm thấy cái tên này đặt cũng khá đúng!
Lúc hệ thống giám định chỉ hắn đến chỗ này, hắn không quan tâm đến đám tròn tròn này chút nào. Tụi nó thối như vậy, cho dù ăn được hắn cũng không muốn ăn. Huống chi trên màn hình hệ thống ghi rõ có mùi trứng vịt thối, nhìn là biết không ngon. Nhưng mà hắn đọc được dòng chữ cuối cùng --- có thể nhanh chóng cầm máu, hiệu quả cực tốt!
Vì vậy Bách Nhĩ liền đặt nó ngang hàng với những loại đồ ăn khác, không, hẳn là còn cao hơn bởi vì đây là dược liệu! Tìm thuốc ở hoang dã không dễ chút nào, đối với những dũng sĩ đi săn thú mà nói, thuốc cầm máu là vật hữu dụng nhất.
Có điều những người khác không hề coi trọng nấm trứng thối giống như Bách Nhĩ, bọn họ nhìn mấy cây nấm vừa xấu vừa thối trên đất, lắc đầu.
"Chúng ta vẫn là nhanh chóng đi săn thú thôi". Một nam nhân hơi lớn tuổi với khuôn mặt ngăm đen thấp giọng nói.
Hắn tên Hắc Thạch, là người lớn tuổi nhất trong tiểu đội săn thú, cũng là chiến sĩ nhưng chỉ mới nhất cấp.
Ô Lâm thấy Hắc Thạch có chút sốt ruột liền gật gật đầu.
Hắn biết Hắc Thạch lo lắng con gái đang ở trong doanh địa đêm nay sẽ bị đói. Bạn lữ của Hắc Thạch đã chết trong mùa đông thật lâu về trước để lại ba đứa con. Tuy rằng bọn nhỏ đã có thể làm một ít chuyện thu thập nhưng chủ yếu vẫn dựa vào Hắc Thạch đi săn thú nuôi dưỡng. Nếu như không mang về đủ đồ ăn, mùa đông đến bọn họ liền sẽ đói chết.
Vài người khác nhìn thấy thứ mà Bách Nhĩ nói là nấm trứng thối cũng đều thất vọng, dự định theo Ô Lâm rời đi bắt đầu săn thú.
Bách Nhĩ có chút sốt ruột, vội vàng nói: "Thứ này thật sự có thể cầm máu! Các ngươi chưa thử làm sao biết không có tác dụng chứ?"
"Được rồi Bách Nhĩ, chúng ta còn phải đi săn". Ô Lâm nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, mùa đông sắp tới rồi. Bách Nhĩ, nếu ngươi muốn đi theo thì đừng thêm phiền phức cho chúng ta nữa".
Mấy người nhìn Bách Nhĩ, trên mặt đều mang theo một chút oán trách, cảm thấy Bách Nhĩ đang làm phiền bọn hắn.
Đây là chuyện có liên quan đến ấn tượng trước đây của bọn họ đối với Bách Nhĩ. Trong mắt họ, Bách Nhĩ là người ham ăn biếng làm, tự nuôi sống mình cũng không được còn thường xuyên đoạt đồ vật của Bạch Linh, đầu óc cũng ngốc, củi nhặt được không để bản thân dùng lại đi cho Xích Vĩ.
Vốn dĩ khi Bách Nhĩ giúp Thương Viêm ấn tượng của bọn họ đã có chút thay đổi rồi. Hơn nữa bọn họ chán ghét Xích Vĩ và tù trưởng, mà Bách Nhĩ cũng đã giải trừ khế ước cho nên bọn họ không còn ghét Bách Nhĩ nhiều như trước.
Vậy mà Bách Nhĩ lại nói lung tung để lừa bọn họ, làm trễ nải thời gian đi săn!
Nấm trứng thối có thể cầm máu? Sao được chứ? Trước kia bọn họ đã thử rồi, căn bản là vô dụng!
Bách Nhĩ thấy bọn họ thật sự không có hứng thú với nấm trứng thối, dáng vẻ không tin tưởng hắn chút nào liền cảm thấy thất bại.
Bách Nhĩ cũng biết nguyên thân rất không được người khác yêu thích. Tính cách yếu đuối nhát gan lại không có bản lĩnh, còn ngu ngốc che chở trợ giúp Xích Vĩ như vậy. Hắn bị những người tương đối có tinh thần trượng nghĩa ghét cũng là bình thường.