Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 106

Edit: Tú Phong

Beta: Yuki

Hết thảy người của tứ đại Đế quốc đều chạy ra, xem là ai tới tìm chết. Tuy bọn họ có chút không thích Độc Cô Thiên Diệp, nhưng cũng nhận thức được thực lực của nàng. Người bình thường mà đụng tới nàng, thì chính là hành vi tìm chết đó !

“Lại tới nữa.” Độc Cô Thiên Diệp bất đắc dĩ nói một câu, buông bát ra khỏi nhà ăn. Hôm nay nàng còn chưa ăn cơm, bây giờ đói vô cùng, tên Ngưu đại sư này, không cho nàng ăn cơm, lát nữa nhất định cho hắn ta biết tay!

“Bách Lý Tà, ngươi chịu chết đi !” Ngưu đại sư còn kêu gào bên ngoài, hấp dẫn không ít người lui tới.

Độc Cô Thiên Diệp đi ra cửa lớn, nhìn thấy Ngưu đại sư đứng bên ngoài, hai tay chống nạnh, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, giống như nhìn thấy bộ dạng Độc Cô Thiên Diệp bị hành hạ. Sau lưng hắn có một người nữa, hai tay khoanh trước ngực, có năm phần giống với Ngưu đại sư, có lẽ chính là Ngưu Viêm đại danh đỉnh đỉnh. Xem ra trận này, là do Ngưu Viêm trở về, muốn báo thù cho đại ca.

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp ra ngoài, Ngưu Nguyên lui về phía sau Ngưu Viêm, nói: “Đệ đệ, chính là ‘hắn’! Chính ‘hắn’ đoạt mỹ nhân của ta, còn sai khế ước thú đá bay ta, hôm qua còn uy hiếp ta.”

Ngưu Viêm diện mạo bình thường, tin rằng nếu lẫn vào đám người thì cũng sẽ không tìm ra được. Nhưng tên của hắn tuyệt đối không phù hợp với khí chất lạnh như băng của hắn, thậm chí có thể nói là hơi thở âm lãnh. Hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, sát khí trong mắt như độc xà phóng tới nàng.

“Dám đụng vào đại ca ta, lá gan của ngươi cũng rất lớn !”

“Phải không?” Độc Cô Thiên Diệp khinh thường cười nói, “Lá gan của ta luôn rất lớn.”

“Nếu ngươi đã muốn chết, thì ta sẽ thành toàn cho ngươi. Bãi biễn ngoài thành, ta chờ ngươi.” Ngưu Viêm nói xong, gọi khế ước thú Hỏa Long ra, kéo Ngưu Nguyên lên ngồi, bay ra ngoài thành. (Yu: Ta là ta thích con hỏa long này á)

“Lão đại, ngươi không thể đi.” Tang Vũ giữ chặt Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Đều là do ta và mẫu thân, chúng ta không thể để cho ngươi đi được. Ta đã tìm hiểu qua Ngưu Viêm kia, hắn đã thăng cấp Huyễn hoàng rồi.”

Độc Cô Thiên Diệp nói: “Yên tâm đi, ta không sao. Ta có cái gì các ngươi còn không biết sao? Chờ ta về ăn trưa.”

Độc Cô Thiên Diệp nói xong, gọi Tiểu Cửu ra, ngồi lên, chạy theo Ngưu Viêm ra ngoài thành. Tuy biết Độc Cô Thiên Diệp còn nhiều quân bài chưa lật, nhưng mọi người vẫn không nhịn được lo lắng, đều gọi huyễn thú của mình ra, chạy theo, chỉ còn lại mình Tạ Bình nhàn nhã ngồi ăn trong nhà ăn.

Đến ngoài thành, Ngưu Viêm trực tiếp để Hỏa Long trên bờ cát. Độc Cô Thiên Diệp theo đuôi chạy tới. Ngưu Nguyên và đệ tử tứ quốc đứng ở nơi xa.

“Bách Lý Tà, hay phải gọi là Độc Cô Thiên Diệp, người Mạc gia ở Bồ thành, người đứng đầu trong cuộc tỷ thí giữa tứ đại Đế quốc.” Ngưu Viêm nói, “Vẫn muốn nhìn thử xem bộ dạng thiên tài trong miệng người ta ra sao. Nếu người khác biết thiên tài mình ngưỡng mộ chết trong tay ta, không biết sẽ có tình cảnh như thế nào đây.”

Độc Cô Thiên Diệp nhìn ánh mắt dần dần hưng phấn của Ngưu Viêm, biết đó là một kình địch. Người như vậy, đụng vào là mất mạng như chơi.

Biết Độc Cô Thiên Diệp có Thần thú, Ngưu Viêm trực tiếp gọi khế ước thú của hắn ra.

Ngoài Hỏa Long, hắn còn có một Tuyết Báo Thần thú cấp 5, một Phục Hùng Thần thú cấp 7.

Độc Cô Thiên Diệp gọi Tiểu Hỏa và Tiểu Ngân ra, cùng với Tiểu Cửu đối kháng với ba con huyễn thú của Ngưu Viêm. Đệ tử tứ quốc tuy biết Độc Cô Thiên Diệp có vài con Thần thú, nhưng khi nhìn thấy bản thể của bọn Tiểu Ngân vẫn bị dọa, nhất là khế ước thú bản mạng cư nhiên là Thần điểu Phượng hoàng !

“Mỗi lần huynh đệ chiến đấu đều bị đả kích !” Đan Kinh Thiên nói, “Thật muốn đi lên sóng vai chiến đấu với nàng quá đi !”

“Khế ước thú của lão đại thật trâu nha, khó trách lão đại cũng trâu như vậy !”

“Xem ra khi tỷ thí Bách Lý Tà ẩn tàng thực lực rồi !”

……

Phía xa, Ngưu Nguyên nhìn huyễn thú của Độc Cô Thiên Diệp, thầm nghĩ mình may mắn. May mà mình không tự mình động thủ với nàng, bằng không mạng nhỏ của hắn không còn nữa rồi.

“Thần điểu Phượng hoàng?!” Ngưu Viêm nhìn Tiểu Hỏa vui mừng bay bay giữa không trung, kinh ngạc nói, “Không nghĩ tới ngươi cư nhiên lại có Phượng hoàng, xem ra thực lực của ngươi thực sự không thể khinh thường.”

“Bớt nói nhảm đi, ta còn phải về ăn cơm. Tới đây đi !”

Độc Cô Thiên Diệp nói xong, dẫn đầu phát động tấn công, không muốn bại lộ chuyện mình có nhiều huyễn kỹ, Độc Cô Thiên Diệp chọn huyễn kỹ hệ hỏa, một đám quả cầu lửa không ngừng bay tới phía Ngưu Viêm. Ngưu Viêm cũng thi triển huyễn kỹ, không nghĩ tới cư nhiên là huyễn kỹ hệ lôi hiếm thấy ! Một đám tiểu lôi đánh vào quả cầu lửa, cầu lửa của Độc Cô Thiên Diệp phóng ra được nửa đường bị đánh tan.

Nhìn thấy cầu lửa bị đánh tan, Độc Cô Thiên Diệp ngưng tụ huyễn lực, ngưng tụ thành hỏa long. Lần này Ngưu Viêm không trực tiếp dung huyễn lực công kích, mà bất ngờ nhón chân, bay lên giữ không trung, đưa hai tay về trước, khiến trời đất bất ngờ thay đổi, bầu trời vừa rồi còn ánh nắng tươi sang giờ này đã bị mây đen che khuất, mây đen va chạm tạo ra từng tia chớp, một ít bay tới hỏa long, một ít tấn công Độc Cô Thiên Diệp.

Nhìn thấy tia chớp bay đến, Độc Cô Thiên Diệp sử dụng bộ pháp Phiêu Miểu, không ngừng tránh né, đồng thời phải tránh huyễn lực do Ngưu Viêm tấn công. Hiện tại hắn trên không trung, nàng ở dưới đất, rất bất lợi đối với nàng.

“Tiểu Hỏa!” Độc Cô Thiên Diệp ngửa lên gọi Tiểu Hỏa.

Tiểu Hỏa đang vui đùa cùng Hỏa Long, chơi rất vui. Đây là lần đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp gọi nàng ra đánh nhau, nàng vui mừng còn không kịp. Nhìn thấy Hỏa Long bị nàng biến thành bộ dạng chật vật chạy trốn, nàng cười khanh khách. Nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp gọi, tâm ý tương thông, nàng liền hiểu được ý nàng ấy, phun ra một ngọn lửa tấn công Hỏa Long, đốt đối phương bị thiêu rụi trọng thương. Sau đó nàng bay tới chỗ Độc Cô Thiên Diệp, chờ nàng ấy lên không trung.

“Ngươi cho rằng bay lên là được sao?” Ngưu Viêm nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói, “Chịu chết đi !”

Ngưu Viêm nói xong, lại dẫn mây đen va chạm, tia chớp lẫn này phát ra to hơn, mạnh hơn, lại có mưa rơi xuống. Hỏa long do Độc Cô Thiên Diệp tạo ra ra bị tia chớp đánh trúng, còn có một ít cầu lửa bị mưa dập tắt.

Huyễn kỹ hệ lôi này thực bá đạo ! Hơn nữa, Ngưu Viêm đã là Huyễn hoàng, cư nhiên có thể dẫn động thiên địa biến hóa, kết hợp với huyễn kỹ ! Chuyện này trước kia nàng chưa từng gặp qua. Tạm thời không nghĩ ra được cách phá giải, Độc Cô Thiên Diệp để cho Tiểu Hỏa bay đi, ra khỏi phạm vi mây đen bao phủ rồi nói sau.

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp rời đi, Ngưu Viêm đuổi theo sát sao, hai người dần dần rời xa Thánh linh đảo, bay vào huyễn hãi.

“Ngươi trốn không thoát đâu !” Ngưu Viêm nói.

Độc Cô Thiên Diệp dừng lại, xoay người nhìn Ngưu Viêm, nói: “Ai nói ta muốn chạy. Nếu ta thực sự chạy trốn, ngươi còn có thể đuổi kịp sao?”

Lúc này Ngưu Viêm mới phát hiện có điểm không thích hợp. Dựa vào tốc độ của Phượng hoàng, nếu muốn chạy trốn, hắn tuyệt đối không thể đuổi kịp. Mà nàng lại vẫn bảo trì khoảng cách trước mặt mình, đây chính là cố ý dụ mình. Chẳng lẽ có cạm bẫy?

“Ngươi cố ý?”

“Đúng thì sao!” Độc Cô Thiên Diệp tà tà cười. Ở Thánh Linh đảo, nàng không dám sử dụng huyễn kỹ hệ băng và hệ thủy, sợ bị Thạch Nam thấy, bại lộ thân phận, ở đây thì nàng không sợ gì nữa.

“Cho dù đi tới đâu thì ngươi cũng phải chết !”

Ngưu Viêm lại dẫn động mây đen che khuất bầu trời, tiếng nổ vang ầm, tia chớp lại giáng xuống. Nhưng lần này Độc Cô Thiên Diệp không tránh né, mà đứng dưới tia chớp, ngưng ra khối băng thật lớn che khuất mình và Tiểu Hỏa. Tia chớp đánh vào tầng băng, không có phản ứng.

“Song hệ huyễn kỹ?!” Ngưu Viêm nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp sử dụng huyễn kỹ hệ băng, sửng sốt. Độc Cô Thiên Diệp này quả nhiên là người có thực lực, đáng tiếc…

Độc Cô Thiên Diệp thừa lúc Ngưu Viêm sửng sốt trong giây lát, ngưng tụ huyễn lực thành lưỡi đao, tấn công đối phương cực nhanh. Hơi thở nguy hiểm khiến Ngưu Viêm lấy lại tinh thần, nhanh chóng tránh thoát. Độc Cô Thiên Diệp thừa lúc hắn tránh né, hóa ra dây thừng trói hắn, sau đó lưỡi đao phía trước, hỏa long đằng sau, song song tấn công Ngưu Viêm.

Nhìn thấy công kích càng tới càng gần, Ngưu Viêm ra sức thoát khỏi dây trói, dây đứt ra, còn chưa rơi xuống biển đã hóa thành huyễn lực rồi biến mất. Ngưu Viêm dựng lên một bức tường lửa trước mặt mình, lưỡi đao gặp lửa liền tiêu tan, mà hỏa long của Độc Cô Thiên Diệp tới gần, tường lửa của Ngưu Viêm dần dần dập tắt. Ngưu Viêm không nghĩ tới cấp bậc của mình cao hơn Độc Cô Thiên Diệp, nhưng hỏa diễm lại không bằng đối phương. Hắn lấy ra Thánh khí, muốn ngăn cản công kích của Độc Cô Thiên Diệp, lại bị hỏa long một ngụm đốt rụi. Thì ra hỏa long của Độc Cô Thiên Diệp dung nhập một tia phượng hoàng kim hỏa. Hỏa long càng tới gần, Ngưu Viêm cảm nhận được độ nóng của kim hỏa, trực giác nói cho hắn biết rằng thứ này rất nguy hiểm, nếu không ngăn được, hắn nhất định sẽ mất mạng. Hắn liên tục lấy ra Thánh khí, lại không ngăn được hỏa long.

Hắn xoay người muốn chạy trốn, lại bị hỏa long nuốt chửng, cháy sạch không còn một mảnh.

“Ai nha!” Nhìn tro tàn Ngưu Viêm cháy rụi, Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên quát to một tiếng.

“Sao vậy tỷ tỷ?” Tiểu Hỏa bị tiếng kêu của Độc Cô Thiên Diệp dọa cho hoảng sợ.

“Tỷ quên lấy nhẫn không gian của hắn rồi.” Độc Cô Thiên Diệp vẻ mặt đau lòng nói.

Hả?! Tiểu Hỏa không nhịn được toát mồ hôi lạnh, một bên bay về, nói: “Không phải chỉ là một cái nhẫn thôi sao, tỷ có thể luyện ra rất nhiều mà.”

“Tiểu Hỏa, lòng tỷ đau không phải là cái nhẫn, là thứ bên trong đó ! Muội nghĩ đi, hắn thân là Thiếu chủ Vũ điện, chắc chắn là có không ít thứ tốt phải không? Vừa rồi nhìn thấy hắn lấy Thánh khi ra không chớp mắt một cái, có thể thấy được hắn có rất nhiều bảo bối đó. Chúng ta mà lấy được nhẫn không gian của hắn, mấy thứ đó không phải là của chúng ta sao?” Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên lưng Tiểu Hỏa, khôi phục linh khí, một bên giáo dục Tiểu Hỏa, “Muội xem đi, muốn nuôi bọn muội, muốn chi tiêu, sau này lại có thêm thành viên, rất tốn kém. Có vài thứ tuy rằng không cần, nhưng chúng ta có thể bán, bán là có tiền. Chúng ta không thể lãng phí tài nguyên, biết chưa? Phải tiết kiệm ! Tiết kiệm là mỹ đức !” (Yu: =_=||| muội đầu hàng tỷ)

Tiểu Hỏa nghĩ nghĩ, phát hiện Độc Cô Thiên Diệp nói rất có đạo lý. Từ nay về sau, trước khi đốt thi thể phải bắt đối phương tháo nhẫn không gian ra mới được.

“Vậy chúng ta thiêu Thiếu điện chủ của người ta, có thể có phiền phức không?” Tiểu Hỏa hỏi.

“Ừm… Phiền phức thì chắc chắn có rồi, nhưng cái tỷ muốn chính là phiền phức. Sáng nay Phong Giản nói cho tỷ biết, Thần điện xử phạt một người ở bên ngoài, đưa hắn lên một hòn tiểu đảo, nhưng không biết ở đâu.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Tỷ muốn đi xem thử Hữu Vô gia gia có thể ở nơi nào đó không.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Tiểu Hỏa nói.

“Đương nhiên còn có một nguyên nhân chính. Chúng ta không giết hắn, hôm nay hắn sẽ giết chúng ta. Tiểu Hỏa, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân , biết chưa?”

“Dạ, muội biết rồi. Giống như tỷ đã từng nói, đỗi đãi với kẻ địch phải lãnh khốc vô tình, không chừa một ai!” Tiểu Hỏa gật đầu, biểu tình thật thà nói.

“Phốc, câu đó không phải ta nói, là tiền nhân nói.” Độc Cô Thiên Diệp bị Tiểu Hỏa chọc cười.

- - - o0o - - -

Vào thời khắc Ngưu Viêm biến mất, trong từ đường của Vũ điện có một khối ngọc thạch màu trắng vỡ thành bột phấn. Đệ tử thụ hộ nghe được âm thanh, tiền vào vừa thấy, phát hiện mệnh bài của Ngưu Viêm vỡ thành bột phấn, kêu to: “Không hay rồi ! Xảy ra chuyện rồi !” Sau đó chạy ra ngoài.

Trong phút chốc mọi người trong Vũ điện đều tập trung tại từ đường. Ngay cả Vũ Điện chủ Vũ Phách Thiên đang bế quan tu luyện cũng xuất quan chạy đến. Nhìn thấy khối mệnh bài vỡ nát, ông tung một chưởng đánh nát một hòn non bộ trong viện. Người đã chết, mệnh bài sẽ vỡ, nếu là toàn thây, mệnh bài chỉ xuất hiện vết nứt, nếu thi thể bị chia thành mấy khối, mệnh bài cũng sẽ vỡ thành bấy nhiêu mảnh. Mệnh bài của Ngưu Viêm vỡ tan thành bột phấn, chứng tỏ hắn đã bị hôi phi yên diệt, ngay cả tro cốt cũng không còn.

“Xảy ra chuyện gì?” Vũ Phách Thiên hỏi, cả người toát ra lãnh khí có thể đông chết người. Ngưu Viêm là đệ tử ông thương yêu nhất, dạy hắn công pháp, tặng hắn bảo vật, thậm chí còn cho phép hắn gọi tên mình, không nghĩ tới hôm nay lại bị người ta diệt sát không còn một mảnh.

“Bẩm… Bẩm Điện chủ, sáng nay Thiếu điện chủ vừa trở về, đã bị Ngưu đại sư kéo đi tìm Bách Lý Tà báo thù. Thiếu điện chủ hẹn Bách Lý Tà ra bờ biển thỉ thí, có thể… có thể là bị Bách Lý Tà…” Một đệ tử run rẩy bẩm báo.

“Thật giỏi cho một Bách Lý Tà !” Vũ Phách Thiên hét lớn một tiếng, “Hắn ta là loại người nào?”

“Hắn là người đứng đầu cuộc tỷ thí giữa tứ đại Đế quốc. Điện chủ mời một ít đệ tử đến thăm Thánh Hải thành.” Đệ tử kia nói, sau đó đem nguyên nhân ân oán giữa Bách Lý Tà và Ngưu Nguyên nói ra hết.

“Bách Lý Tà ! Ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu !” Vũ Phách Thiên nói xong, xoay người bay ra ngoài thành.
Bình Luận (0)
Comment