Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 163

Thứ Hồn né tránh công kích của Tử Tiêu, trong tay còn bưng một chén cháo. Hắn đi tới ngồi xuống đối diện Tử Tiêu, nói: "Làm khế ước thú của ngươi, ta sẽ hại ngươi không thành sao? Ta nói đều là lời nói thật!"

"Tiểu Diệp Nhi, nàng phải tin tưởng ta, ta không có làm những chuyện này, tuy rằng ta có một khế ước thú háo sắc nhưng bản thân ta giữ mình vô cùng trong sạch." Tử Tiêu giải thích với Độc Cô Thiên Diệp.

Bách Lý Như Yên nhìn chủ nhân và khế ước thú bôi đen lẫn nhau, trong lòng có chút buồn cười, lại phụng phịu nói: "Thiên Diệp, người này không sạch sẽ, không thể."

Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, rõ ràng mặc kệ bọn họ. Cúi đầu ăn cháo của mình, coi bọn hắn như là không khí.

Một lát sau, Thất Nguyệt và Hắc Tử đi ra ăn điểm tâm. Rõ ràng Thất Nguyệt là bị Hắc Tử gọi dậy, vì mặt hắn đen có thể bằng với đáy nồi mà Độc Cô Thiên Diệp vừa mới nấu cơm.

"Thơm quá." Hắc Tử ngửi mùi, đi tới, nói: "Ngửi mùi thật thơm. Thất Nguyệt, nếu ngươi còn chưa ngủ đủ thì có thể trở về lều ngủ một giấc."

Lúc ngửi thấy mùi, sâu gây mê trong người Thất Nguyệt cũng đã thành công lui. Hắn trắng mắt liếc mắt nhìn Hắc Tử một cái, tự lấy ra một cái chén, múc một chén xong liền chạy lấy người.

Bách Lý Như Yên nhìn mấy người tranh cãi ầm ĩ, ngày hôm qua Độc Cô Thiên Diệp nói cho nàng những chuyện đã trải qua ở Huyền Nguyệt đại lục, đương nhiên là có nhắc tới chuyện thần điện, thân phận của những người này xuất hiện cùng với Độc Cô Thiên Diệp. So sánh với cuộc sống của mình, Độc Cô Thiên Diệp trải qua những ngày phấn khích hơn nhiều. Nhưng lúc nàng vừa mới đến nơi đây, công chúa kia cũng đủ kỳ ba khiến nàng bỏ ra rất nhiều thời gian để xử lý những chuyện này.

Lúc Thứ Hồn và Tử Tiêu đang đánh nhau, còn lại một chút điểm tâm, Thất Nguyệt và Hắc Tử thưởng thức ăn hết. Cơm nước xong, mọi người tiếp tục đi về hướng tây. Trên đường lúc gặp sinh vật kỳ quái này, cho dù nhóm bọn hắn có giấu trong thân cây, thậm chí ẩn thân trong không khí, Bách Lý Như Yên đều có thể tóm ra rồi giải quyết.

"Không nghĩ tới bọn họ giám thị chúng ta cả đường đi?" Độc Cô Thiên Diệp thấy Bách Lý Như Yên giải quyết một tiểu quỷ, cảm thán nói, "Trên đường đi không chỉ có một trăm đúng không?"

"Tuy Quỷ dạ xoa dám ra đây, nhưng hiện tại lại sợ ta tìm được ổ của hắn." Bách Lý Như Yên nói, "Nhưng hắn không biết, lúc ta đến đây ca ca cho ta một khối ngọc thạch tìm tung tích, chỉ cần ở nơi đó của chúng ta thì đều trốn không được. Chúng ta tiếp tục đi đi, không lâu nữa sẽ có một trận đại chiến."

Bách Lý Như Yên nói xong, mọi người tiếp tục đi.

Trước mặt là rừng cây, mấy bóng đen quỳ trên mặt đất. Vương ngồi trên ghế nổi lơ lửng giữa không trung, hắc vụ bao phủ, làm người ta thấy không rõ người ở bên trong.

"Chủ nhân, ta không hoàn thành nhiệm vụ ngài giao, thỉnh chủ nhân trách phạt." Sát quỳ trên mặt đất, dập đầu.

"Như Yên nha đầu kia đến đây sao? !" Bóng đen nhìn người quỳ đầu tiên phía dưới, chậm rãi mở miệng, nghe không ra là tức giận không tức giận.

"Đúng vậy, chủ nhân!" Sát trả lời.

"Không làm xong chuyện sẽ chịu trừng phạt, biết không?" Quỷ dạ xoa sâu kín nói, "Nhưng tình huống hiện tại khá đặc thù, chờ chúng ta rời khỏi nơi này, ngươi lại tự nhận xử phạt. Ngươi đứng lên trước đi."

"Tạ chủ nhân." Sát đứng dậy.

Quỷ dạ xoa lại nhìn về phía người quỳ trên mặt đất, nói: "Các ngươi cũng như thế, tự mình đến chỗ Sát lĩnh phạt. Như Yên nha đầu, chúng ta đã lâu không gặp, ngươi còn nhớ Quỷ dạ xoa thúc thúc ta không?"

Quỷ dạ xoa vừa nói vừa tiêu tán trong không khí.

"Các ngươi giám thị chặt chẽ động tĩnh của Bách Lý Như Yên, có dị động gì thì lập tức báo lại. Lần này lại làm không xong, chúng ta chờ chủ nhân trừng phạt đi." Sát nói xong, cũng biến mất trong không khí.

"Dạ, đại nhân." Xuy và Mạnh đồng thanh nói.

Chờ Quỷ dạ xoa và Sát biến mất, Xuy và Mạnh mới đứng lên. Nhìn chỗ Sát biến mất, xuy nhịn không được nhổ một ngụm, nói: "Đức hạnh gì chứ! Chờ thực lực của ta mạnh hơn ngươi, xem ngươi còn túm như thế nào!"

Mạnh kéo Xuy, nói: "Chúng ta đi nhanh đi, nếu chuyện lần này làm không xong, ta sẽ phải khó khăn đó."

Sau đó hai người biến mất ở rừng cây.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác, một đám người bị bóng đen vây quanh. Từng đạo linh lực không ngừng phát ra, nhưng bóng đen này bị đánh tan rồi lại ngưng tụ lại.

"Đây là quái vật gì?" Đồ đệ nhỏ tuổi nhất của Hội trưởng Công hội Luyện dược sư Tinh Phong nuốt một viên Hồi linh đan, nhìn quái vật này nói.

"Không biết, linh lực công kích hoàn toàn không có tác dụng với chúng nó, nhưng chúng nó phát ra tử khí làm rất nhiều người trong chúng ta đều xụi lơ vô lực. Cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn chúng ta sẽ chết." Một người của Công hội Luyện khí sư nói.

Cấp bậc của người trong Công hội Luyện đan sư và Công hội Luyện khí sư cũng không cao, rất ít người đạt tới thần vương. Đối phó quái vật này, càng thêm cố hết sức. Một người trong Công hội Thuần thú sư không cẩn thận bị bóng đen lôi kéo, bóng đen xung quanh ùa lên, chỉ chốc lát sau hắn liền biến thành một thây khô.

"A..."

Mọi người có mặt ở đây đều bị dọa sợ, người đang yên lành thế nhưng lại bị hấp thành như vậy, một vài người nhát gan run rẩy, ngay cả linh lực cũng không ngưng tụ được. Điều này làm bóng đen càng thêm hung hăng.

"Kiệt kiệt, ngoan ngoãn làm đồ ăn của chúng ta đi!" Một bóng đen phát ra thanh âm khó nghe, cứ như là đầu gỗ chết nói vậy, kích thích màng tai của mọi người.

"Hỏa hệ linh thú, vây quanh chúng ta nhanh lên!" Một người trong Công hội Thuần thú sư lớn tiếng kêu linh thú.

Chỉ có hỏa hệ linh thú và hỏa hệ linh sư mới có hiệu quả, trong chiến đấu bọn họ phát hiện ra điểm này.

"Phanh..." Người vừa mới nói chuyện bị tha ra ngoài, nằm trên mặt đất, sợ hãi tràn ngập trong lòng hắn.

"Cứu, cứu mạng!" Hắn không ngừng la lên, nhưng người của Công hội Luyện đan sư và Công hội Luyện khí sư lại giống như không nghe thấy, tiếp tục chiến đấu với bóng đen này. Thế gia đệ tử muốn đi, nhưng thấy người của Công hội Luyện đan sư và Công hội Luyện khí sư đều không động, bọn họ vốn không có ý nghĩ gì hết.

Người của Công hội Thuần thú sư gặp bọn hắn hai ngày trước, lúc bọn họ đến đây rồi liền cảm thấy mình tài trí hơn người, luôn sai sử những người khác làm cái này làm cái kia. Bộ dáng vênh váo tự đắc của bọn họ làm mọi người vô cùng chán ghét! Nếu không phải vài lần mọi người phát hiện ra thây khô, cảm giác Không Linh bí cảnh lần này bất đồng, vì tập hợp lực lượng, mọi người mới miễn cưỡng đồng ý đi cùng với bọn họ.

Ai cũng nhìn thấy tình cảnh hiện tại, đi ra ngoài chính là mất mạng, ai còn sẽ vì không phải người của mình mà phiêu lưu mạo hiểm chứ. Cho nên tiếng kêu thê thảm của người kia mọi người làm bộ như không nghe thấy.

Rất nhanh, người kia cũng bị hấp thành thây khô, thi thể còn bị ném trở về, lúc rớt xuống mặt đất, bể vài khối, nhìn rất ghê tởm.

Bóng đen tiếp tục vây quanh, làm bọn họ lên trời không được xuống đất cũng không xong!

Lúc mọi người tuyệt vọng, một đạo hỏa diễm nóng cháy thiêu hủy toàn bộ quỷ mị trên không, lộ ra đám người bị vây quanh.

Vốn còn tưởng rằng phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới sẽ được người khác giải cứu, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiểu Hỏa chở mấy người Độc Cô Thiên Diệp bay nhanh đến đây.

"Là Thiên Diệp tiểu thư." Người của Công hội Luyện đan sư nhận ra Độc Cô Thiên Diệp, kích động kêu lên.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn người phía dưới, trừ Công hội Luyện đan sư, một người cũng không biết, nhưng sư phó và Tinh Mị có chút giao tình, nàng cũng không thể bỏ bọn họ lại. Cứu một người cũng là cứu, cứu một đám cũng là cứu, vậy đi cùng nhau đi.

Độc Cô Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên nhìn thoáng qua, sau đó đồng thời đứng dậy bay đến giữa không trung, Độc Cô Thiên Diệp chọn hỏa hệ thần cấp, hỏa cầu hỏa vũ hỏa long thay nhau ra trận, thiêu hủy rất nhiều quỷ mị.

Bách Lý Như Yên một thân hắc y bay giữa không trung, tóc đen bay trong gió. Nàng ngưng ra một đoàn linh khí màu đen, hình thành một cái roi thật dài, sau đó quất ra, nhiều quỷ mị đều hồn phi phách tán, không một dấu vết.

Lúc quỷ mị nhìn thấy Bách Lý Như Yên, đều sợ tới mức động cũng không dám động. Chúng nó là quỷ mị cấp thấp nhất, hơi thở trên người Bách Lý Như Yên cũng đủ để cho chúng nó cúi người cúng bái. Ở nơi đó của bọn họ, cấp bậc cũng rất nghiêm khắc.

Bách Lý Như Yên nhìn hai người phía dưới bị hấp thành thây khô, cơn tức trong mắt lớn hơn. Nếu để bọn họ đi ra bên ngoài, vậy người bên ngoài sẽ bị chúng nó hấp sao!

"Vốn các ngươi có thể sống tốt ở nơi đó, nhưng các ngươi lại lựa chọn tới nơi này chịu chết." Bách Lý Như Yên nói, roi trong tay vung càng thêm linh hoạt.

Hành động của Độc Cô Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên làm mọi người phía dưới sợ ngây người, đây là hai người trâu bò cường hãn cỡ nào! Còn Tiểu Hỏa, hai người Độc Cô Thiên Diệp một thú rất nhanh liền giải quyết hết đám quỷ mị này. Nhìn người phía dưới trợn mắt há mồm, sợ hãi than không ngừng.

"Thiên Diệp tiểu thư quá lợi hại!"

"Thiên Diệp tiểu thư uy vũ!"

"Cô nương ở cùng với Thiên Diệp tiểu thư là ai? Sao chưa từng gặp qua."

"Nàng cũng lợi hại giống như Thiên Diệp tiểu thư!"

Lúc giải quyết điệu xong hết đám quỷ mị, Độc Cô Thiên Diệp xuống phía dưới. Người được cứu đều hành lễ cảm ơn Độc Cô Thiên Diệp.

"Cảm ơn ngươi." Tinh Phong mang theo mọi người nói.

Độc Cô Thiên Diệp đưa tay ra đỡ, nói: "Không cần khách khí, mọi người đều cùng vào, hiện tại gặp tình huống như vậy, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau."

"Thiên Diệp, ngươi có biết chúng nó là gì không?" Tinh Phong hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết, nhưng đánh qua vài lần rồi. Biết một vài phương pháp đối phó. Lúc nãy ta thấy các ngươi triệu hồi hỏa hệ huyễn thú ra, nói vậy cũng hiểu biết chút ít rồi."

"Phanh!"

Một đệ tử thế gia đột nhiên ngã xuống, cả người trở nên đen thui.

"Đại ca, đại ca làm sao vậy?" Người nọ ngồi xỗm bên cạnh hắn, thân thể loạng choạng kêu lên.

"Làm sao vậy?"

"Xảy ra chuyện gì?"

Mọi người vây quanh, Độc Cô Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên cũng đi qua, kiểm tra một chút.

"Vừa rồi hắn bị tử khí của quỷ mị xâm nhập thân thể, hiện tại đang cắn nuốt cơ năng thân thể hắn. Thật may vẫn chưa qua lâu, ta có thể cứu hắn." Bách Lý Như Yên nói.

Có lẽ vừa rồi Bách Lý Như Yên ra tay cứu bọn họ, bọn họ theo bản năng đều tin Bách Lý Như Yên. Nàng nói có biện pháp, vậy là không sao. Vì thế mọi người đều thối lui, chừa ra một khoảng không gian.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Bách Lý Như Yên, Bách Lý Như Yên biết nàng lo lắng, cười nhẹ nói: "Rất dễ dàng với ta, mới không lâu nên không sao."

Bách Lý Như Yên vừa nói như vậy, Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, thối lui qua một bên, cũng không lui xa như những người đó.

Bách Lý Như Yên đi tới bên cạnh người nọ, nói với người phía sau: "Người nào nhát gan thì không nên nhìn."

Nói xong cũng không quản những người khác phản ứng thế nào, tay phải nắm chặt cổ tay phải của người nọ, tay trái đặt trên bụng của người nọ. Hai chỗ đều là cửa mạch, đệ đệ của người nọ ở một bên nhìn, muốn mở miệng nói gì đó nhưng vẫn kiềm chế lại. Hiện tại cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể tin tưởng nàng!

Lúc Bách Lý Như Yên đang cứu người cũng chú ý tới biến hóa của người đệ đệ, nếu hắn mở miệng ngăn cản, nàng sẽ không cứu người. Nàng cũng không phải người tốt gì, không có thời gian và tâm tình đi làm những chuyện nhỏ này. Cũng may vẻ mặt của người nọ chỉ biến hóa một chút, cũng không nói gì thêm.

Bách Lý Như Yên thế này mới chính thức bắt đầu cứu người. Tay đặt trên bụng dùng sức nhấn một cái, đánh một đạo bí quyết, sau đó chế trụ cửa mạch thay đổi vài cái thủ thế, dùng móng tay đâm một lỗ hổng chỗ cổ tay, tuy rằng rất sâu, nhưng không có máu chảy ra. Cuối cùng nàng lấy tay đè cánh tay lại, nhẹ nhàng dẫn đường ra bên ngoài.

Vẻ mặt người nọ không ngừng biến hóa, giống như rất thống khổ, răng nanh cắn môi thật chặt, môi đều bị cắn nát. Độc Cô Thiên Diệp phát hiện, máu chảy ra là màu đen.

Chỉ chốc lát sau, còn có một đoàn sương khói màu đen chui ra từ lỗ hỏng nơi cổ tay hắn, hóa thành một bóng dáng màu đen có diện mạo cực kỳ xấu, nhưng nó chưa kịp có động tác gì, đã bị Bách Lý Như Yên hấp vào trong cơ thể. Rất nhanh, màu đen trên mặt người nọ thối lui, trở lại màu da bình thường, nhưng thống khổ như vậy, mặt hơi tái nhợt. Mà máu chảy ra trên môi biến thành màu đỏ.

"Tốt rồi." Bách Lý Như Yên đứng lên nói.

Đệ đệ của người nọ chạy tới, phát hiện ca ca thật sự tốt rồi, liên tục nói cảm ơn. Tuy quá trình nhìn có chút ghê tởm, nhưng nàng cứu ca ca của mình, đó là sự thật.

Bách Lý Như Yên đứng dậy quay đầu lại, phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, nhưng nàng không nói gì hết. Nàng cứ như vậy, mọi người đều biết nàng không giống bọn họ.

"Ngươi sao rồi?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Không sao." Bách Lý Như Yên nói, nghĩ nghĩ, chuyện đó quả thật là vì sơ sẩy ở nơi đó của nàng mới dẫn tới Quỷ dạ xoa mang thuộc hạ yêu quái quỷ quái ra ngoài, vì thế nói với những người đó: "Hiện tại trong cơ thể của các ngươi đều có một chút tử khí, nếu nguyện ý, ta có thể giúp các ngươi khai trừ. Nếu không muốn thì cũng không miễn cưỡng." Chính bọn họ không muốn sống, nàng đương nhiên sẽ không miễn cưỡng!

Sắc mặt mọi người đều có chút xấu hổ, nàng vừa mới cứu bọn họ, bây giờ còn nghĩ khai trừ tử khí trong cơ thể cho bọn họ, mà bọn họ lại dùng ánh mắt ngoại tộc nhìn nàng, quả thật không đúng lắm.

Người của Công hội Luyện đan sư dẫn đầu nói: "Vậy làm phiền cô nương."

Thấy quan hệ giữa nàng và Độc Cô Thiên Diệp không tầm thường, cho dù không cùng loại nhưng cũng là nhân vật vô cùng lợi hại. Hơn nữa nếu nhìn kỹ, khí chất của hai người giống nhau. Người ta giúp ngươi, thì chính là mình được thơm lây.

Người của Công hội Luyện khí sư cũng đi ra, nói: "Cảm ơn cô nương." Sau đó đứng cùng với người của Công hội Luyện đan sư.

Sau đó những người khác đều lục đục đứng dậy, chỉ có hai người của Công hội Thuần thú sư vẫn không đi qua.

"Nhìn bộ dáng của nàng ta đi, không chừng đi cùng với quái vật này đó, bằng không thì làm sao có thể hấp thu khói đen này." Một người nói.

Một người khác phụ họa nói: "Đúng thế. Thấy quan hệ của nàng ta và Độc Cô Thiên Diệp không tệ, Công hội Thuần thú sư chúng ta lại có cừu oán với nàng, không chừng nàng ta sẽ giúp Độc Cô Thiên Diệp đối phó chúng ta. Hơn nữa hiện tại ta cũng không cảm thấy có gì đó khó chịu."

Bách Lý Như Yên liếc mắt nhìn hai người kia một cái, xoay người nói với những người khác: "Hiện tại các ngươi ngồi xếp bằng, sau đó ta sẽ hút tử khí trong cơ thể của các ngươi ra, đến lúc đó cơ thể của các ngươi sẽ có chút khó chịu. Nhưng các ngươi không được kháng cự, để tử khí theo sự chỉ dẫn của ta mà đi ra."

Những người đó nghe lời toàn bộ ngồi xuống, Bách Lý Như Yên xuyên qua đám người, tạo lỗ hổng trên cổ tay của mỗi người. Không biết nàng dùng phương pháp gì mà cổ tay của mọi người không chảy máu ra.

Tử Tiêu đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nhìn Bách Lý Như Yên đang xuyên qua ở trong đám người, Thất Nguyệt nhịn không được nói: "Tiên nữ khởi vũ, tiên nữ màu đen."

"Phốc ——" Lời nói của Thất Nguyệt chọc Độc Cô Thiên Diệp cười.

Hai ngày ở chung, mọi người đều nhận ra Bách Lý Như Yên cũng không phải là người nhiệt tình, trái lại còn có chút lạnh nhạt. Đương nhiên, đây đều là lúc đối với bọn họ, đối với Độc Cô Thiên Diệp, vạn năm tuyết đọng đột nhiên liền không còn. Hơn nữa thủ đoạn mà Bách Lý Như Yên dùng đối phó quỷ mị luôn luôn ngoan tuyệt, cho nên đối với Bách Lý Như Yên, bọn họ đều không thể nói rõ cảm giác, hiện tại câu nói này của Thất Nguyệt chính là cảm giác trong lòng bọn họ.

Sau khi Bách Lý Như Yên làm xong, đi vào giữa đám người, hai tay chụm lại, ngón tay thủ thế vài cái bí quyết, một đoàn sương mù màu đen thoát ra.

Hai người của Công hội Thuần thú sư ở một bên nhìn thấy Bách Lý Như Yên đánh sương mù màu đen vào trong cơ thể của những người đó, hét lớn: "Ngươi xem ngươi xem, quả nhiên nàng muốn hấp mọi người thành thây khô!"

Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy tiếng kêu của người nọ, một đạo linh lực đánh tới, đánh bay hai người ra xa, lạnh lùng quát: "Câm miệng!"

Hai người kia không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp sẽ đột nhiên công kích bọn họ, ngã nặng nề xuống mặt đất. Tuy trong lòng hận Độc Cô Thiên Diệp muốn chết, nhưng bọn hắn vẫn không dám nói gì nữa, sau khi đứng lên thì ngoan ngoãn đứng ở đó.

"Tiện nhân, sau khi ra ngoài nhất định phải thu thập nàng thật tốt một chút!" Một người nhỏ giọng nói thầm.

"Cũng không biết bây giờ tiểu thư ở đâu, hiện tại hai người chúng ta không phải là đối thủ của nàng ta." Một người khác phun máu tươi trong miệng ra, nói.

Rất nhanh, sương mù liền chui ra từ lỗ hổng chỗ cổ tay của bọn họ, độ dày kia, rõ ràng là nhiều hơn Bách Lý Như Yên cho vào trong cơ thể của bọn họ. Một vài người nghiêm trọng, sắc mặt đã hơi chuyển màu đen, hiện tại đều khôi phục bình thường.

Bách Lý Như Yên thu hồi đoàn sương mù, nói: "Tốt rồi."

Những người đó lúc này mới mở to mắt, cảm giác xụi lơ vô lực vừa nãy đã không còn tồn tại nữa, biết Bách Lý Như Yên đã thành công khai trừ sạch sẽ tử khí trong cơ thể của bọn họ, đứng dậy nói cảm ơn.

Bách Lý Như Yên gật gật đầu, trở lạ bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp.

"Các ngươi có kế hoạch gì tiếp theo chưa?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi mấy người Tinh Phong.

Tinh Phong nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta nghĩ đi theo ngươi, không biết có thể được không?"

"Đúng vậy, Thiên Diệp tiểu thư, chúng ta nghĩ đi theo ngươi, ngươi mang theo chúng ta đi." Một đệ tử thế gia nói.

Tuy lần này bọn họ được cứu, nhưng ai biết lần sau sẽ là bộ dáng nào đây, vẫn là đi cùng Độc Cô Thiên Diệp mới an toàn một chút.

"Ta muốn đi về hướng tây tìm kiếm Ngát hương hoa, các ngươi đi cùng ta, chỉ sợ sẽ không gặp được đồ tốt nào." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Mạng cũng không có, còn muốn bảo bối này làm cái gì?" Có người nói.

Ngẫm lại cũng đúng, lúc trước làm sao cũng không nguyện ý đi cùng Độc Cô Thiên Diệp, mọi người đều nói: "Thiên Diệp tiểu thư, xin ngươi mang theo chúng ta được không? Lần này chúng ta có thể an toàn đi ra ngoài, ngày khác nhất định sẽ báo đáp ngươi."

Độc Cô Thiên Diệp muốn nói gì đó, bị hai tiếng kêu thảm thiết hấp dẫn lực chú ý.

Tất cả mọi người nhìn về phía có tiếng kêu thảm thiết, hóa ra là hai người của Công hội Thuần thú sư bị tử khí ăn mòn, chịu không nổi đau đớn, kêu lên.

Bộ dáng thảm thiết làm mọi người ở đây đều không nhịn được chảy mồ hôi lạnh. Nếu lúc nãy bọn họ không đứng ra, hiện tại kết cục liền giống như hai người đó.

Nhìn thấy bộ dáng của hai người đó, mọi người càng thêm kiên định đi theo Độc Cô Thiên Diệp.

"Các ngươi muốn đi cùng chúng ta cũng có thể, nhưng sau đó chúng ta sẽ chống lại lão đại của đám quỷ mị này, đến lúc đó phỏng chừng sẽ có một trận chiến đấu." Bách Lý Như Yên nói.

Nghe Bách Lý Như Yên nói, có mấy người bắt đầu dao động. Nếu nói như vậy, chắc chắn sẽ gặp đám quỷ mị này, đến lúc đó các nàng không thể bảo vệ bọn họ thì làm sao bây giờ?

"Thiên Diệp tiểu thư, chúng ta nghĩ lại nên tới chỗ khác nhìn xem." Có người uyển chuyển đề suất.

Có người đi đầu, những người khác cũng dễ nói hơn. Nhưng người lựa chọn rời đi vẫn ít.

Với những người rời đi, Độc Cô Thiên Diệp không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao đi theo mình và Như Yên, chiến đấu là không thể tránh khỏi, nếu chính mình đi ra ngoài, cố gắng né tránh, có thể gặp được kỳ ngộ gì đó cũng không chừng. Nàng nhìn những người đó nói: "Lần sau lúc các ngươi gặp quái vật này thì nên dùng hỏa hệ linh lực công kích. Chỉ có hỏa hệ linh lực mới có hiệu quả với chúng nó, những cái khác đều là lãng phí linh lực."

"Đa tạ Thiên Diệp tiểu thư cho biết. Chúng ta rời khỏi trước đây." Một người ôm quyền nói với Độc Cô Thiên Diệp, sau đó mang theo thuộc hạ của mình phía ngồi tọa kỵ bay đi.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn những người còn lại, nói: "Vậy các ngươi đi cùng ta đi. Trên đường chúng ta có thể gặp được cái gì cũng không nhất định. Hơn nữa đến lúc giải quyết những thứ tạp nham này, các ngươi cũng có thể đi tìm kiếm kỳ ngộ."

"A —— "

Tiếng kêu thảm thiết bên kia vẫn đang tiếp tục, rất nhanh hai người liền biến thành hai khối than đá. Kết quả như vậy mọi người cũng không ngoài ý muốn, ai khiến bọn họ lựa chọn như vậy chứ!

Rất nhanh, hai người kia đã chết, Độc Cô Thiên Diệp đi qua, đánh một đạo hỏa diễm thiêu hủy thi thể của hai người này. Lúc đang thiêu còn có thể nhìn thấy đoàn sương mù giãy dụa bên trong, cuối cùng biến mất.

"Đi thôi." Bách Lý Như Yên đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Cũng sắp tới ổ của bọn họ rồi. Sau đó sẽ có một trận đại chiến đang chờ chúng ta."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Thần thoại của chúng ta sẽ được tiếp tục trình diễn!"
Bình Luận (0)
Comment