Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 17

Hai trận đấu sau cũng cũng đã phân thắng bại.

Trận đấu bán kết kết thúc, Vương Mãn Vọn tuyên bố danh sách người thắng cuộc. Mạc gia có Độc Cô Thiên Diệp và ba đệ tử khác, Quý gia có sáu người, Cừu gia bốn người, Lý gia sáu người.

Khi trở về, người Mạc gia bao quanh Độc Cô Thiên Diệp, không ngừng nói chuyện với nàng. Tuy mọi người bình thường chán ghét nàng không thể tu luyện làm mất mặt gia tộc, nhưng hôm nay nàng đem lại vinh quang cho gia tộc, chỉ một chiêu đã thắng người của Lý gia, thật trâu bò !

Đối với lời nói của bọn họ, Độc Cô Thiên Diệp chỉ thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, không tương ứng nhiệt tình nhưng cũng không quá lạnh nhạt.

Mạc Cúc và Mạc Liên đi phía sau, nhìn mọi người vây quanh Độc Cô Thiên Diệp. Mạc Liên rất vui vẻ, vì muội muội nàng luôn bảo hộ cuối cùng cũng có năng lực bảo vệ mình, hơn nữa lại mang lại vinh quang cho gia tộc.

Mạc Cúc tức giận bất bình, trừng trừng: “Có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải chỉ thắng một trận thôi sao. Cũng chưa phải đứng nhất, kiêu ngạo cái gì chứ?!”

“Ha ha…” Mạc Liên thấy dáng vẻ của Mạc Cúc, cười khẽ: “Muội ấy thắng Lý Thiên Hoa, hắn đã là Huyễn sư cấp 7, rất lợi hại. Hơn nữa, hiện giờ, chúng ta hy vọng muội ấy đặt vị trí đầu bảng. Bằng không, sản nghiệp của chúng ta ở Kỳ Phong thành khó có thể giữ được.” Địa vị của Mạc gia chúng ta ở đế đô cũng sẽ bị mất đi, Mạc Liên vẫn chưa nói những lời này.

- - - o0o - - -

Khi Độc Cô Thiên Diệp trở về tiểu viện, không nhìn thấy Mạc Phong đâu, nghĩ là hắn đã ra ngoài, nhưng lại nghe thấy âm thanh trong phòng bếp. Nàng đi tới xem thử, liền nhìn thấy Mạc Phong chạy tới chạy lui trong phòng bếp, trên bàn đã có vài món ăn được nấu xong. Nàng đi tới, nếm thử, mùi vị không tệ. Mạc Phong đã đem những nguyên liệu ở Trái đất nấu ra những món ăn rất ngon, tuy không bằng nàng, nhưng so với thức ăn ở đây thì ngon hơn nhiều. Ân, về sau nên tiếp tục bồi dưỡng.

“Sao hôm nay nấu nhiều món như vậy?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

“Tỷ tỷ, tỷ về rồi. Đệ nghe nói tỷ thắng trận, nên muốn chúc mùng một chút.” Mạc Phong cười hì hì.

Độc Cô Thiên Diệp ngồi vào bàn, vừa ăn vừa nói: “Không phải chỉ mới thắng một trận thôi sao, vậy mà muốn chúc mằng rồi?”

Bưng bát canh trứng cà chua cuối cùng đặt lên bàn, Mạc Phong ngồi đối diện với nàng: “Đây không phải là ý nghĩa chiến thắng bình thường, đây chinhd là dấu hiệu tỷ vứt bỏ danh hiệu “phế vật”. Đệ xem, từ nay, ai dám gọi tỷ là phế vật, hừ, một chiêu đánh bại hắn!”

Nhất thời, Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy quạ đen bay đầy trời…

- - - o0o - - -

Ngày tỷ thí thứ ba, hai mươi gười còn mười người. Ngày tỷ thí thứ tư, mười người còn lại năm. Cũng giống như vậy, Độc Cô Thiên Diệp ngại phiền toái, luôn một chiếu đánh bại đối thủ, thuận lời tiến vào danh sách năm người. Mà ba đệ tử kia của mạc gia lần lượt bị đào thải.

Ngày tỷ thí thứ năm, trận đấu năm người. Bởi vì còn lại số lẻ, cho nên đấu luân phiên, trực tiếp vào vòng trong. Độc Cô Thiên Diệp may mắn không cần đấu cũng tiến vào danh sách ba người còn lại.

Đây là may mắn nha! Không ít người nhìn trời cảm thán.

Ngày tỷ thí thứ sáu, các tuyển thủ chỉ còn lại nàng, Quý An Bình của Quý gia và Cừu Tĩnh của Cừu gia, một Kiếm sư cấp 9. Bởi vì vòng trước không đấu, cho nên bây giờ, Độc Cô Thiên Diệp sẽ đấu với Cừu Tĩnh, tranh đoạt vị trí thứ hai, vì huyễn lực của hắn thấp hơn Quý An Bình. Người chiến thắng mới có thể tỷ thí với Quý An Bình.

Cừu Tĩnh xuất kiếm, nói: “Ta đã xem trận đấu của ngươi, tuy ngươi không biểu hiện cấp bậc, nhưng ta tin tưởng ngươi không phải là phế vật không thể tu luyện. Cho nên, ta sẽ toàn lực ứng phó, ngươi hãy cẩn thận.”

“Được, ngươi cũng vậy.” Nàng xuất ra chủy thủ, sẵn sàng nghênh chiến. Đối với người tôn trọng người khác, nàng cũng tôn trọng họ.

Cừu Tĩnh nhanh chóng lao tới, vung kiếm trong tay, một đạo kiếm khí đnhá thẳng vào Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp vận khởi Vô tướng thần công, chủy thủ vung lên, thoải mái đánh gãy kiếm khí của hắn, sau đó cũng lao về phía Cừu Tĩnh. Hai người giao nhau giữa lôi đài, Cừu Tĩnh giờ kiếm đâm Độc Cô Thiên Diệp, thân mình Độc Cô Thiên Diệp ngửa ra sau, đồng thời di động chủy thủ trong tay, đỡ kiếm của Cừu Tĩnh. Hai vũ khí chạm vào nhau, phát ra âm thanh keng keng.

Cừu Tĩnh lui về sau hai bước, trong long có chút kinh ngạc. Kiếm của hắn là Linh khí thượng phẩm, va chạm với chủy thủ của Độc Cô Thiên Diệp, lại bị gãy làm đôi.

Độc Cô Thiên Diệp thừa cơ tiến công, tay phải nắm chặt chủy thủ, tay trái vận chưởng, thừa dịp Cừu Tĩnh tránh mũi chủy thủ, liền đánh vào ngực hắn.

“Phốc.” Cừu Tĩnh bị buộc lui lại mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.

Độc Cô Thiên Diệp lại vận dụng bộ pháp Phiêu Miểu, di chuyển xung quanh Cừu Tĩnh, thỉnh thoảng vận chưởng tấn công.

Cừu Tĩnh không ngừng dùng kiếm đỡ lấy, dần dần cảm thấy hết sức.

Độc Cô Thiên Diệp nhân cơ hội tới cạnh hắn, đặt chủy thủ vào cổ hắn, nói: “Ngươi thua.”

Cừu Tĩnh thu kiếm: “Ngươi thắng.”

Độc Cô Thiên Diệp cũng thu lại chủy thủ, nói: “Ngươi thật không tệ.”

Lúc trước, Độc Cô Thiên Diệp thắng trong một chiêu, khiến cho người ta kinh ngạc, bởi vì lực đánh cũng không lớn. Nhưng hôm nay tỷ thí với Cừu Tĩnh, mọi người mới biết được tốc độ và sức mạnh của nàng, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Theo lẽ thường, trận tỷ thí của Độc Cô Thiên Diệp và Quý An Bình vốn là ngày mai, nhưng Độc Cô Thiên Diệp ngại phiền phức, yêu cẩu tỷ thí ngay.

Quy An Bình nhìn Độc Cô Thiên Diệp đối diện, nói: “Ta không muốn người khác nói ta thắng không công bằng, giậu đổ bìm leo. Nhưng ngươi đã đắc tội với Linh Nhi, vậy thì đừng trách ta.” Nói xong, Quý An Bình ngưng tụ huyễn lực, sức mạnh Đại huyễn sư cấp 1 đánh về phía Độc Cô Thiên Diệp. Đối với một người từng là phế vật, đây tuyệt đối là nặng tay.

Mắt thấy huyễn lực càng lúc càng gần Độc Cô Thiên Diệp, mà nàng lại không có một chút phản ứng, Mạc Liên sợ hãi kêu to: “Thiên Diệp, mau nhận thua đi!”

Chỉ cần nhận thua, trọng tài sẽ ra tay hóa giải công kích.

Mạc Kiếm ngồi trên thượng vị sống lưng duỗi thẳng, bàn tay nắm chặt tay vịn của chiếc ghế.

Những người khác cũng vì nàng mà nín thở. Côn kích của Đại huyễn sư cấp 1, đây tuyệt đối là muốn mạng nàng!

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mạc Liên đứng dưới đài, mắt nàng ta hiện lên sự lo lắng không hề che dấu. Thì ra, nàng ta thật sự quan tâm nàng.

Nàng nhìn Mạc Liên, nhẹ nhàng nói ra hai chữ “Yên tâm”, sau đó vẫy tay, xuất ra huyễn lực chặn lại công kích của Quý An Bình.

Nụ cười đắc ý của Quý An Bình cứng đờ, tựa hồ không thể tin được. Nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại tinh thần, hỏi: “nguoir không có nguồn huyễn lực, sao lại có thể phát ra huyễn lực.”

“Ai nói ta không có?”

“Vậy vì sao ta không thể nhìn thấy huyễn lực ngươi dao động? Cũng không nhìn ra cấp bậc?” Quý An Bình giống như hỏi lại giống như lầu bầu.

“Ngươi muốn nhìn cấp bậc của ta? Ta thành toàn cho ngươi!” Độc Cô Thiên Diệp nói xong, năm viên ngọc màu vàng chậm rãi xuất hiện, Đại huyễn sư cấp 5, cao hơn hắn 4 cấp.

“Đại huyễn sư cấp 5?!” Mọi người há hốc mồm: “Đại huyễn sư cấp 5 mới 15 tuổi?”

“Trời ơi ! Thế giới này thật huyền ảo.”

Mẹ nó, lão tử 30 tuổi mà chỉ đến Đại huyễn sư cấp 1, cái này thật sự không muốn người ta sống nữa mà.”

“Trời đất ơi, ai dám nói nàng ta là phế vật? Đây mà là phế vật, mọi người nên tự sát đi.”

Mọi người thét chói tai không ngừng, người Mạc gia toàn bộ trợn trắng mắt. Bọn họ biết rõ nhất, nửa nắm trước, Độc Cô Thiên Diệp vẫn không thể tu luyện, mà bây giờ, nàng lại là Đại huyễn sư?!

Mạc Liên nở nụ cười. Chỉ có nàng biết, Độc Cô Thiên Diệp không còn là phế vật trước kia, chỉ là không ngờ cấp bậc của àng ta cao như vậy, đã bỏ xa nàng.

Tứ đại tộc trưởng cũng ngây dại như vậy, nhưng cũng hồi phục lại rất nhanh.

“Thì ra ngài vẫn còn một con át chủ bài. Mạc gia chủ, ngài giấu giếm thật kỹ.” Quý gia chủ kỳ quái nói. Quý gia hắn vốn có thể đứng nhất, không nghĩ tới bị Mạc gia chen ngang.

“Ha ha… chỉ là đứa nhỏ không hiểu chuyện mà thôi.” Mạc Kiếm cười tủm tỉm, nhưng trong long nói thầm: ‘Ta cũng bị con bé dọa đó. Tiểu nha đầu này, trở về liền thu thập con.”

Trên lôi đìa, Quy An Bình hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hung tợn nói: “Cho dù cấp bậc ngươi cao hơn ta, hung ngươi cũng thua ta chắc rồi. Ra đây, Lôi Báo!”

Một con báo màu tím dài ba thước xuất hiện trên lôi đài, trên đầucó ba viên ngọc hình tứ giá, Thánh thú cấp ba. Lôi báo gọi Quý An Bình: “Chủ nhân!”

Độc Cô Thiên Diệp thấy Quý An Bình triệu hồi huyễn thú, hô: “Tiểu Ngân!”

Mọi người rất tò mò huyễn thú của Độc Cô Thiên Diệp, nghe thấy nàng triệu hồi, đợi nửa ngày, cũng không thấy huyễn thú gì xuất hiện. Cuồi cùng, bọn họ nhìn thấy một con có nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay nằm trong long Độc Cô Thiên Diệp, nhất thời cười vang không ngừng.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn con chó nhỏ trong long, mặt giăng đầy hắc tuyến. Tiểu Ngân khi nào lại gian manh như vậy chứ? Lại xuất hiện với hình dạng này.

Quý An Bình nhìn huyễn thú của Độc Cô Thiên Diệp, cười ha ha: “Đây là huyễn thú của ngươi? Không phải ngươi nghĩ huyễn sủng là huyễn thú đó chứ. Lôi Báo, cắn chết bọn chúng cho ta.”

Độc Cô Thiên Diệp tha Tiểu Ngân xuống, nói: “Chiến đấu đi.”

Tiểu Ngân nhìn Lôi Báo đối diện: “Chỉ là một con báo nhỏ này. Chủ nhân, ta lập tức giải quyết,” Nói xong, cởi bỏ hình dáng tự vệ, nhất thời, một phong lang màu bạc dài năm thước xuất hiện trên lôi đài, đỉnh đầu có tám viên ngọc hình tứ giác làm mội người chói mắt.

Đối với người muốn giết mình, Độc Cô Thiên Diệp sẽ không nương tay. Nàng nói với Tiểu Ngân: “Tốc chiến tốc thắng.” Sau đó ngưng tụ huyễn lực, tấn công Quý An Bình.

Tiểu Ngân gầm lên một tiếng, chạy tới Lôi Báo, chân trước vừa đảo, một cơn gió mãnh liệt thổi về phía Lôi Báo. Sau đó, Tiểu Ngân cắn vào cổ Lôi báo.

Cấp bậc chênh lệch cộng them uy áp là Lôi báo hành động chậm chạp, bị một trận gió thổi qua, máu tươi chảy ròng ròng, còn chưa định thần đã bị Tiểu Ngân cắn vào cổ. Tiểu Ngân cắn một cái, máu Lôi Báo chảy ra, chỉ chốc lát liền bất động nằm trên đất.

Bên này, Độc Cô Thiên Diệp không ngừng đổi nơi tấn công, đánh ra huyễn lực. Lúc mới bắt đầu, Quý An Bình còn chống cự được, nhưng về sau, tay chân luống cuống, thỉnh thoảng lại bị đánh trúng. Cuối cùng, Độc Cô Thiên Diệp tới cạnh hắn, vận khởi Vô tướng thần công, đánh vào đan điền hắn.

“AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!” Quý An Bình thét lên, thân thể không ngừng run rẩy.

Trọng tài Vương Mãn Vọng lên đài, ngồi xổm xuống xem xét Quý An Bình, nói: “Mạc gia Độc Cô Thiên Diệp thắng lợi!”
Bình Luận (0)
Comment