Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 177

"Ôi, lão đầu ta cuối cùng cũng tới đây." Ngay khi bọn họ sắp rời khỏi, một giọng nói truyền đến, hấp dẫn sự chú ý bọn họ.

Độc Cô Thiên Diệp dùng ánh mắt ý bảo Lam Mân, nàng biến hóa đứng ở bên người Độc Cô Thiên Diệp.

Một bóng người hiện lên ngọn núi, nhìn thấy bọn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ta còn tưởng rằng chỉ có mình lão đầu ta, không nghĩ tới còn có người khác tới nơi này xem mặt trời mọc !"

Lão nhân râu tóc bạc trắng, trên mặt không có bao nhiêu nếp nhăn, mặc một thân áo trắng. Nhìn thấy bọn Độc Cô Thiên Diệp, chủ động chào hỏi, thoạt nhìn rất hiền lành.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu với hắn, nói: "Mặt trời đã mọc rồi."

"Ha ha, không có việc gì nhi. Hắc lão nhân, ta lên trước ngươi trước, đưa nhân sâm mười vạn năm cho ta!"

Một giọng nói truyền đến từ phía dưới, nói: "Nếu ngươi không dùng gian kế, sao ngươi có thể đến trước ta chứ?" Ngay sau đó, một lão giả đầu bạc hắc y thở hổn hển đi lên, diện mạo giống lão giả áo trắng như đúc !

Song bào thai!

Nhìn thấy bọn Độc Cô Thiên Diệp, lão giả hắc y hơi sửng sốt.

"Không cần biết ta có dung kế không, tóm lại là ta đi lên trước, ta thắng rồi." Lão nhân áo trắng nói, "Ngươi nói nghe hay lắm, chúng ta đi bộ lên núi, ai đến trước thì thắng. Ngươi thua rồi, mau lấy tiền đặt cược đến."

Lão giả hắc bào lấy một cái hộp ra ném cho hắn, nói: "Ta mới không xấu xa giống ngươi. Nhận đồ đi!"

"Xấu xa là vinh quang của ta, thì thế nào? Nếu ngươi không phục, ngươi cũng xấu xa mà!" Lão nhân áo trắng nhận cái hộp, cười hớ hớ nói.

"Xì!" Độc Cô Thiên Diệp một bên nhịn không được bật cười, lão giả áo trắng này thật đúng là khôi hài, tư tưởng cũng thật độc đáo.

Xấu xa là vinh quang của ta, nói như vậy cũng có thể nói đến đúng tình hợp lý.

"A, tiểu cô nương cười rồi, là tán thành lời nói của tiểu lão nhân đúng không?" Lão giả a1o trắng cười tủm tỉm thu cái hộp, nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Vãn bối rất đồng ý lời nói của tiền bối, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, đùa giỡn chút thủ đoạn nhỏ là tất yếu." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ha ha, tri âm, tri âm!" Lão giả áo trắng nói, "Hắc lão nhân, ngươi có nghe không, tiểu cô nương này cũng nghĩ như vậy, cho nên ngươi không nên luôn có nề nếp như vậy, phải hiểu được linh hoạt."

"Hừ, ta lười nói với ngươi. Ta đi hái vật kia trước, giờ hẳn là nó đã chính." Lão giả áo đen nói, sau đó đi đến bên cạnh vách núi đen, nhảy ra ngoài, ngừng khoảng hai thước dưới vách núi đen, lấy một cái xẻng ra, chuẩn bị lấy Thất Tinh Câu Hồn Hoa mọc ở đó.

Độc Cô Thiên Diệp đi qua xem, vừa vặn nhìn thấy lão giả áo đen sắp động thủ, nhanh chóng ngăn cản: "Tiền bối dừng tay!"

Lão giả áo đen bị người đánh gãy, rất mất hứng, hắn nghiêm mặt nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Lão giả áo trắng cũng nhìn nàng, thấy trong của ánh mắt nàng không có tham lam, không biết vì sao nàng gọi bọn họ lại.

" Đóa Thất Tinh Câu Hồn Hoa này còn một cánh hoa cuối cùng chưa nở rộ, nếu đợi lát nữa nửa giờ mới hái, hiệu quả của hoa sẽ rất tốt." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Hơn nữa hoa này không thể dùng xẻng đào, chỉ có thể dùng mộc thiêu."

Thất Tinh Câu Hồn Hoa, bảy mươi năm nở hoa, hoa nở bảy mươi năm, một gốc cây có bảy hoa, khi một đóa hoa tàn là lúc đóa thứ hai nở, cứ tuần hoàn như thế. Đóa hoa nở rộ toàn bộ sẽ có mùi thơm lạ lùng thản nhiên, khiến người ta nhịn không được trầm luân, cho nên nó mới có tên là Câu Hồn hoa, mà sau khi hoa tàn, kết quả lại phải chờ tới tất cả những cánh hoa của đóa tiếp theo nở xong mới coi là quả chín. Bên trong Luyện Yêu Hồ có, nàng từng nghiên cứu qua.

"Nếu tiền bối tình nguyện chờ thêm một ngày, không chỉ có hoa nở, quả thứ nhất khỏa cũng chín. Quả chin có dược hiệu tốt hơn nhiều." Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục nói.

"Di, ngươi biết Thất Tinh Câu Hồn hoa?" Lão giả áo trắng nói

Thất Tinh Câu Hồn hoa này từ thời kì viễn cổ đã vô cùng hi hữu trân quý, rất nhiều người không biết, không nghĩ tới tiểu cô nương này biết, hơn còn nữa hiểu biết rõ ràng như vậy.

"Từng nhìn thấy qua." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Hắc lão nhân, nếu không ngươi chờ một chút." Lão giả áo trắng nói. Hắc y lão giả nghĩ nghĩ, phi thân lên.

"Ngươi là luyện đan sư?" Lão giả áo đen hỏi.

"Ta biết luyện một chut1." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Hai lão giả này cũng là luyện đan sư, bọn họ vừa lên xong, nàng đã ngửi thấy mùi dược nhẹ nhàng, đây là điểm chung của tất cả luyện đan sư.

Lão giả áo đen không thèm nhắc lại, xoay người nhìn Thất Tinh Câu Hồn hoa phía dưới. Mà lão giả áo trắng bắt đầu tán gẫu với Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp thuận tiện hỏi thăm xem làm đến nơi mới tìm được linh thú lợi hại.

Lão giả áo trắng nói sơn mạch Vô Vọng, trừ phân cách tuyến của đại lục là sơn mạch Bắc Vọng, thì nó là sơn mạch lớn nhất, cấp bậc của linh thú bên trong đều khá cao.

Khi Hác Bằng Du thấy bọn áo trắng lão giả đi lên thì xoay người ngồi trên mặt đất vẽ vòng tròn, miệng nói: "Đừng phát hiện ta, đừng phát hiện ta..."

Lão giả áo trắng nhìn người ngồi phía sau vẽ vòng tròn, cảm thấy bóng dáng nhìn hơi quen mắt, hỏi: "Thiên Diệp, đó cũng là bằng hữu của ngươi sao ?"

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thoáng qua Hác Bằng Du, đối với hành vi thỉnh thoảng động kinh của hắn đã quen , gật đầu nói: "Đây là sư huynh ta."

Lão giả áo trắng chạy tới, ngồi xổm trước mặt Hác Bằng Du, nghe hắn nói thầm: "Đừng phát hiện ta, đừng phát hiện ta." Tát một cái qua, nói: "Lão tử đã phát hiện ngươi !"

Hác Bằng Du lập tức nhảy dựng lên, đi ra sau lưng Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ngươi không phát hiện ta, ngươi nhận sai người !"

Độc Cô Thiên Diệp kỳ quái nhìn hai người, hỏi: "Các ngươi, quen biết?"

Lão giả áo trắng đứng lên nói: "Trốn, ngươi có thể trốn đi đâu? Lấy đan dược của lão tử về, ngay cả ta cũng dám lừa, ngươi là ngứa da chứ gì ! Lần trước chưa lột da ngươi, lần này ta xem ngươi chạy đi đâu!" Nói xong, hắn cầm hài lên đánh về phía Hác Bằng Du.

"Sư bá, con thật sự không có lừa ngài, con thực sự không biết quả trứng kia trứng chim ngói mà, ngài cũng không nhận ra, sao con có thể nhận ra chứ!" Hác Bằng Du kêu to, chạy quanh Độc Cô Thiên Diệp.

"Sư bá?" Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy Hác Bằng Du kêu sư bá, kinh ngạc nhìn hai người đang truy đuổi.

Lão giả áo trắng là sư huynh của sư phó? Không nghĩ tới bọn họ cư nhiên còn có quan hệ như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ bọn họ cầm hài đánh Hác Bằng Du thì đúng là rất giống .

Lão giả áo trắng đuổi theo Hác Bằng Du hung hăng hít một chút, trút ra tức giận tổn thất đan dược lần trước của mình rồi mới dừng lại đến, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp Tử Tiêu và Lam Mân kinh ngạc nhìn bọn họ, mang giầy vào, sửa sang lại quần áo một chút, nói: "Chê cười, chê cười. Đúng rồi, con nói hắn là sư huynh con, con là tiểu đồ đệ Hoằng Quy mới nhận đúng không? Ta đã sớm nghe hắn khoe nhận được một đồ đệ rất giỏi, không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này."

Độc Cô Thiên Diệp nghi hoặc nhìn Hác Bằng Du. Hác Bằng Du giả ý ôm cánh tay của mình, giống như bị thương rất nặng vậy, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp nghi vấn, nói: "Đây là nhị sư huynh của sư phụ - Bạch Vô Thường, đó là đại sư bá Hắc Vô Thường."

"Khụ khụ." Độc Cô Thiên Diệp bị tên của hai vị lão giả dọa sợ ngây người. Hợp lại không phải là Hắc Bạch Vô Thường sao? Muốn cười lại cảm thấy không thể cười, đành phải làm mình nghẹn lại.

Bọn Hác Bằng Du không biết vì sao sau khi Độc Cô Thiên Diệp biết tên của bọn họ lại có vẻ mặt này, đương nhiên, đó là vì bọn họ không biết truyền thuyết Hắc Bạch Vô Thường.

"Đại sư bá mạnh khỏe, nhị sư bá mạnh khỏe." Độc Cô Thiên Diệp hành lễ với Hắc Bạch Vô Thường.

Không nghĩ tới thật vất vả nhìn thấy một người hợp mắt mình cư nhiên là sư điệt, Bạch Vô Thường rất vui vẻ, cười hớ hớ đưa gốc nhân sâm mười vạn năm vừa mới thắng được của Hắc Vô Thường cho nàng làm lễ gặp mặt. Hắc Vô Thường cầm một cái hộp cho Độc Cô Thiên Diệp, bên trong cũng là dược liệu trân quý.

"Nhị sư bá, sao ngài vừa thấy sư huynh thì ...?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn gương mặt ủy khuất của Hác Bằng Du, nhịn không được tò mò hỏi.

"Hừ, lần trước ta và hắc lão nhân đi đại lục Không Linh, tiểu tử này cầm quả trứng tới, nói là trứng dị thú gì đó, ta vì tò mò, muốn nhìn bên trong là gì, dùng một lọ đan dược đổi với nó, cuối cùng thì ra là chim ngói ! Tiểu tử này rõ rang là gạt đan dược của ta mà!" Bạch Vô Thường nói đến chuyện này thì tức giận giơ chân lên, Hác Bằng Du sợ tới mức nhanh chóng trốn sau lưng Độc Cô Thiên Diệp, vươn đầu nói: "Con cũng nói, con cũng không biết đó là trứng chim ngói !"

"Hừ, ngươi..." Bạch Vô Thường còn muốn mắng vài câu, đột nhiên một mùi hương truyền đến.

Mùi hương này giống như bay tới từ Thiên Sơn xa xôi, mang theo hơi thở của tuyết, lại hơi giống hoa mai, vừa ngửi lại, thì hương vị gì cũng không giống, thấm từ chóp mũi đến trái tim, chui vào linh hồn con người.

Mọi người đều nhịn không được ngửi lại ngửi, trên mặt hắc vô thường hiện ra tươi cười thản nhiên, nói: "Đây mới là hương vị của Câu Hồn hoa."

"Rất thơm!" Bạch Vô Thường cũng nói, bọn họ đều là người đã sống mấy trăm năm, cũng khó ngăn cản mùi này.

Độc Cô Thiên Diệp lấy một gốc Khổ Tình thảo ra, tự mình ngửi một chút, lại cho những người khác ngửi vài cái.

"Tiểu sư muội, sao muội lại lấy thứ thảo dược khó ngửi như vậy ra." Hác Bằng Du nói.

"Mùi của Thất Tinh Câu Hồn hoa ngửi nhiều sẽ sinh ra ảo giác, ta đây là muốn tốt cho huynh." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Hắc vô thường và Bạch Vô Thường gật đầu, Bạch Vô Thường nói: "Chúng ta xem sách cổ thì đúng là nói như vậy, không nghĩ tới ngay cả chúng ta cũng thiếu chút nữa trúng chiêu ."

"Đại sư bá, nếu ngài chủ yếu muốn hoa, giờ có thể đào. Nếu Ngài chủ yếu muốn quả để làm thuốc, đợi ngày mai hãy lấy."

"Lấy bây giờ." Hắc vô thường nói, sau đó lấy ra một mộc thiêu, nhảy xuống hái thảo dược lên.

Hắc vô thường trở lại rất nhanh, hắn lấy một cái hợp dài hơn thước ra, bỏ Thất Tinh Câu Hồn hoa vào.

"Các con muốn đi sơn mạch Vô Vọng hả?" Bạch Vô Thường hỏi Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Con muốn đi tìm mấy linh thú."

Hắc vô thường vừa cất Thất Tinh Câu Hồn hoa vừa nhìn bọn Độc Cô Thiên Diệp nói, nói: "Tiêu diệt phân gia Phong gia là các ngươi đúng không ?"

Hả? Vì sao hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này?

Tuy rằng không biết vì sao bọn họ biết, nhưng nàng vẫn gật đầu.

Miệng Bạch Vô Thường lập tức mở lớn tới mức có thể nhét một quả trứng gà vào, ngạc nhiên nhìn Độc Cô Thiên Diệp, đột nhiên cười ha hả: "Ha ha ha, giờ khắp nơi trên đại lục đều nói chuyện phân gia Phong gia thành Ngô Lai bị giết, không nghĩ tới cư nhiên là các ngươi làm ! Ha ha, làm rất tốt, nghe nói lúc ấy các ngươi có một vật nhỏ, vừa quăng ra sẽ nổ mạnh, còn lợi hại hơn linh lực, Thiên Diệp à, con nhìn xem chúng ta đều tặng lễ gặp mặt cho con, ngươi có phải cũng nên đưa một phần lễ vật cho chúng ta không? Ta cũng không cần cái gì, cứ mang thứ sẽ nổ mạnh ra cho bọn sư bá chơi đùa!"

Độc Cô Thiên Diệp nhìn dáng vẻ Bạch Vô Thường, nở nụ cười, lấy vài trái bom ra cho Bạch Vô Thường, nói: "Sư bá thích, con tự nhiên đưa, nhưng giờ chỉ còn vài trái như vậy, chờ lần sau con làm cho ngài một ít."

"Ha ha, tốt tốt tốt!" Bạch Vô Thường đang cầm một trái bom, mấy cái kia thì thu vào không gian. Sau đó dựa theo lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, bỏ sáp trên ngòi nổ, sau đó châm, dùng linh lực ném ra xa.

"Oanh ——" bom nổ mạnh trên đỉnh núi, bụi đá văng ra bốn phương tám hướng, trực tiếp nổ tung đỉnh núi đối diện, dư âm còn khiến đỉnh núi bên này lung lay mấy lần.

"Ngoan ngoãn, lợi hại như vậy!" Bạch Vô Thường nhìn thảm trạng đối diện, kinh ngạc nói, sau đó lại cười ha hả, "Ha ha, cái này tốt, lần sau khi đi phía tây ta sẽ quăng cái này lên đầu bọn họ, ha ha, làm cho mấy lão bất tử kia chết hết!"

Mấy người Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du đều bị phản ứng của Bạch Vô Thường dọa, có cần hưng phấn như vậy không? Chỉ có Hắc vô thường tập mãi thành quen, gật gật đầu, nói: "Chuyện này thì được."

Ách, Độc Cô Thiên Diệp rất muốn hỏi: ai kết cừu hận lớn như vậy với hai người, khiến các ngươi chuẩn bị lấy thứ này đi phá hủy ở của người ta ?

"Ha ha, Thiên Diệp, khi con quay lại giúp ta làm mấy cái này, ừ, càng nhiều càng tốt!" Bạch Vô Thường nói, "Đúng rồi, vì sao các con phải diệt Phong gia ? Ai chọc các ngươi?"

Độc Cô Thiên Diệp nói về ân oán của mình và Phong gia, đại lục Huyền Nguyệt và đại lục Vũ Linh, Bạch Vô Thường nghe thấy thổn thức không thôi.

"Bá khí, chọc tới thì diệt cho hắn đi." Bạch Vô Thường nói, "Nhưng giờ Phong gia đang toàn lực điều tra các ngươi ở đâu, còn thả ra tin tức nói là người Mạc gia nhúng tay vào việc này ."

"Bọn họ nói thế nào ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Bây giờ bên ngoài lưu hành một cách nói là: Phong gia vì phân gia hạ giới bị giết, họ đến đó bắt mấy người lên, nhưng Mạc gia lại cùng các ngươi chạy đến thành Ngô Lai diệt phân gia Phong gia, giờ họ vừa điều tra các ngươi khắp nơi, vừa tạo áp lực với Mạc gia, muốn Mạc gia giải thích." Bạch Vô Thường nói.

"Giờ thần điện cũng nhúng tay việc này, nói các ngươi ở thành Tùng Cổ diệt thần điện thần vệ đội, trước khiêu khích uy nghiêm thần điện, không để ý thứ tự trên đại lục, sau diệt phân gia Phong gia ở, là phản bội thần, để tất cả phân điện thần điện tìm kiếm các ngươi, một khi tìm được, giết không tha!" Hắc vô thường bổ sung.

Độc Cô Thiên Diệp nghe xong, liếc mắt nhìn bọn Tử Tiêu, hơi nở nụ cười, nói: "Không nghĩ thần điện cũng đá một cước vào, chậc chậc, giờ chúng ta đang trong hoàn cảnh gian nan ."

"Nhìn dạng này của các ngươi cũng không hoảng. Có phải đã có tính toán gì không?" Bạch Vô Thường nói.

"Khụ khụ, nói thật, không có tính toán, đi một bước tính một bước. Cùng lắm thì giống như trước đổi một thân phận." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Tóm lại, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Ta tin tưởng xe đến trước núi ắt có đường ."

Hắc Bạch Vô Thường tán dương nhìn nàng, không hoảng hốt không loạn, biết hai thế lực lớn đang tìm kiếm bọn họ cũng không nóng nảy.

"Ngươi cũng biết chúng ta là ai hả?" Hắc vô thường hỏi.

"Đại sư bá và nhị sư bá." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Hác Bằng Du bị câu trả lời Độc Cô Thiên Diệp chọc cười , không nghĩ tới nàng còn có lúc mơ hồ như vậy, nói: "Đại sư bá và nhị sư bá là hội trưởng và phó hội trưởng của Công hội Luyện đan sư Đông đại lục!"

"A?" Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới bọn họ cư nhiên là hội trưởng Công hội luyện đan sư Đông đại lục. Sư phó nàng làm hội trưởng Công hội Linh đại lục Không Linh sư, không nghĩ tới hai sư huynh của hắn còn là hội trưởng Công hội Luyện đan sư.

"Sao các ngươi học không giống nhau ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, một sư phó không phải sẽ dạy giống nhau sao ?

"Nếu chúng ta phải đi sơn mạch Vô Vọng, trên đường đi chúng ta từ từ nói." Bạch Vô Thường nói.

"Dạ." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, bảo Lam Mân biến hóa, mang theo mọi người bay đi sơn mạch Vô Vọng.
Bình Luận (0)
Comment