Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 207

Độc Cô Thiên Diệp nhìn động vật biển vây quanh mình, chủng loại cũng thật phong phú, tuy rằng đều là thu nhỏ cũng lớn bằng một người, nhưng vẫn là chủng loại nhiều, số lượng lớn, đứng đầy đáy biển lọt vào trong tầm mắt.

Khi bọn họ đi lên vây quanh thì cục cưng Lam Nguyệt đã hóa thành hình người, đứng phía trước Độc Cô Thiên Diệp, vẻ mặt nghiêm túc.

"Là bọn họ, bắt lại!" Hải Tinh thú cầm đầu nhìn bọn họ, cái gì cũng không nói, đã muốn bắt bọn họ lại.

Nhân loại không thể tùy tiện đến hải vực, nơi này cũng là có phân chia thế lực nhất định. Nhưng cái gì cũng không nói như vậy mà trực tiếp bắt người thì chưa từng xảy ra.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn bọn họ, đội ngũ chỉnh tề, như là quân đội có huấn luyện.

"Chúng ta chọc tới các ngươi lúc nào? Sao lại muốn bắt chúng ta lại?" Độc Cô Thiên Diệp híp mắt hỏi.

Hải Tinh thú nhìn bọn họ, nói: "Vương có lệnh, bắt những người tự tiện lẻn vào lĩnh vực lam hải lại. Mặc kệ các ngươi tới là làm gì, đều phải đi theo chúng ta! Bắt lại!"

"Ai dám!" Cục cưng Lam Nguyệt nhìn thấy bọn họ thật sự muốn động thủ, uy áp trên người phóng ra, làm cho những động vật biển đều này không thể động đậy. "Không muốn mạng, thì đi lên!"

Sắc mặt Hải Tinh thú nhất thời khót nhìn, không nghĩ tới đối phương chỉ cần một cái uy áp thì làm cho bọn họ như thế, không biết cuối cùng đối phương có thân phận gì? Nhưng có thể khẳng định, hắn nhất định cũng là bộ tộc động vật biển.

Trong hoa viên cung điện đáy biển, một vị phụ nhân quần áo hoa lệ nhìn kim khóa trong tay ngẩn người, đúng là vương hậu Cổ Nga của vương tộc đáy biển. Vương Lam Hoành tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ của nàng thở dài, nói: "Vương hậu, nàng lại thương tâm ."

Cổ Nga nhìn thấy hắn, đứng dậy vội vàng hỏi: "Thế nào, có tin tức không ?"

Lam Hoành lắc đầu.

Nước mắt Cổ Nga lập tức rơi xuống, nói: "Phái người nhiều như vậy cũng không tìm thấy sao?"

Lam Hoành đỡ hai vai của nàng, an ủi: "Nàng yên tâm, chỉ cần hắn còn sống, thì nhất định sẽ tìm được."

"Rõ ràng lần trước cảm ứng được hắn, nhưng tại sao sau này như thế nào cũng không thấy?" Cổ Nga chà lau nước mắt nói.

"Chúng ta..." Lam Hoành vừa định nói chuyện, đột nhiên Cổ Nga ngẩng đầu, nhìn về một hướng nói: "Vương, ta cảm ứng được hắn, lần này rất gần, ngay trong lam hải!"

"Thật sao?" Lam Hoành cũng kích động, "Nàng xác định sao?"

"Uh, ta xác định, hắn phóng thích uy áp của hắn." Cổ Nga nói: "Chắc chắn hắn là gặp chuyện gì mới phóng thích uy áp, chúng ta mau đi xem đi." Nói xong, nàng trực tiếp bay ra khỏi hoàng cung, chạy cực nhanh trong nước.

"Vương hậu, đợi ta với." Lam Hoành nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng của nàng thì hô phía sau, nhưng là Cổ Nga căn bản không nghe hắn, hắn đành phải đuổi theo.

Một cái lão giả cõng mai rùa chạy vào, nhìn thấy hai người trước sau bay ra đi, hô: "Đại vương, vương hậu, tộc Kình Sa đưa tin tức đến đây, ôi chao, đại vương ngươi đừng đi mà?" Nhìn thấy Lam Hoành đã không thấy bóng người, hắn lắc đầu nói, "Ai, lại đã tới chậm một bước, ôi uy, khi nào thì ta có thể đi nhanh chút đây?" Nói xong chậm rãi thong thả bước khỏi hoa viên.

Một nơi khác, cục cưng Lam Nguyệt thay đổi bộ dáng đáng yêu lúc trước, oán hận nhìn động vật biển chung quanh."Ta và tỷ tỷ của ta tới nơi này tìm người, nếu các ngươi cố ý muốn dẫn chúng ta đi, vậy chớ trách chúng ta đại khai sát giới ."

Hải Tinh thú nhìn cục cưng Lam Nguyệt, xuy cười một tiếng, nói: "Ngươi nói ngươi đến tìm người, tìm người nào? Giờ tình huống hỗn loạn như vậy, có lẽ ngươi là người do tộc Kình Sa phái tới tìm hiểu tin tức. Như vậy chúng ta càng không thể để các ngươi rời khỏi. Người tới, bắt lại."

Nghe thấy mệnh lệnh của Hải Tinh thú, những động vật biển khác đánh tới hai người, Độc Cô Thiên Diệp và cục cưng Lam Nguyệt đành phải công kích bọn họ. Nếu như bị bọn họ bắt đi, muốn tìm đến mẫu thân sẽ càng phiền toái .

Hải Tinh thú nhìn đến bọn Độc Cô Thiên Diệp phản kháng, nói: "Còn dám phản kháng, chắn chắn là do Kình Sa tộc phái tới ! Nếu không thể bắt sống, giết chết ngay tại chỗ!"

Bởi vì uy áp của cục cưng Lam Nguyệt, hành động của nhóm động vật biển có vẻ chậm chạp, Độc Cô Thiên Diệp vận khởi bộ pháp Phiêu Miểu, bởi vì là ở trong nước, tốc độ không nhanh lắm, nhưng vẫn mau hơn động vật biển. Chỉ thấy đàn động vật biển chỗ nàng và cục cưng Lam Nguyệt đi qua lý, động vật biển cũng không tánh mạng, nhưng máu tươi rất nhanh nhiễm đỏ nước biển chung quanh các nàng.

Hải Tinh thú vừa thấy đã biết thương vong thảm trọng, nói: "Không nghĩ tới các ngươi còn thật sự có tài, các ngươi, còn có các ngươi, lên!"

Linh thú bị ngón tay hắn chỉ đến co rụt cổ lại, hai người kia chém thú giống chém cải trắng vậy, chúng đi lên không phải chịu chết sao ? Cái này phải tìm thực lực cường hãn mới có thể quyết đấu với nàng nha!

Nghĩ thì nghĩ, bọn họ vẫn cầm vũ khí của mình, vọt lên.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy động vật biển càng ngày càng nhiều, nghĩ biện pháp rời khỏi. Giết động vật biển càng nhiều, hành động của nàng dưới đáy biển lại càng khó khăn, kết quả như vậy không phải nàng muốn. Nhưng số lượng lính tôm tướng cua của đối phương thật sự nhiều lắm, trừ mở một đường máu, căn bản không có biện pháp khác.

Không biết bọn họ đã chiến đấu bao lâu, nước biển chung quanh đã nhuốm đầy máu, lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là máu màu đỏ huyết và thi thể trong nước. Hai người bọn họ trải qua thời gian dài chiến đấu, cũng hơi chật vật.

Đột nhiên, một động vật biển đi ra phía sau cục cưng Lam Nguyệt, chuẩn bị đánh lén. Cục cưng Lam Nguyệt đã phát hiện ý đồ của nó, nhưng vì phía trước đang chiến đấu với Hải Tinh thú, không thể phân thân, hắn đã cảm thấy xúc cảm lạnh như băng của binh khí phía sau.

"Dừng tay!" Một giọng nói dễ nghe truyền đến, cùng tới còn có một linh lực màu lam, đánh kẻ đánh lén qua một bên.

Tất cả mọi người bị ngoài ý muốn nhiều ra này hấp dẫn lực chú ý. Nhìn người tới.

"Dừng tay." Cổ Nga rơi xuống giữa chiến trường, thẳng tắp nhìn cục cưng Lam Nguyệt.

Hải Tinh thú nhìn thấy Cổ Nga, đi đến bên người nàng, nói: "Vương hậu, nhân loại này và khế ước thú của nàng mưu toan gây rối ở nơi này của chúng ta, thuộc hạ đang tróc nã."

"Làm càn! Tiểu điện hạ cũng là người các ngươi có thể tổn thương ?" Cổ Nga quát lớn nói.

"Tiểu, tiểu điện hạ?" Hải Tinh thú hoang mang, nó chỉ bắt người xông vào lam hải, sao lại thành bất kính với tiểu điện hạ?

Lam Hoành cũng đuổi theo lại, rơi xuống bên người Cổ Nga, nhìn thấy cục cưng Lam Nguyệt và Độc Cô Thiên Diệp còn có này vô số thi thể động vật biển trôi nổi, nhíu mày.

"Cục cưng." Cổ Nga không để ý tới những người khác, nhìn cục cưng Lam Nguyệt, nhẹ giọng kêu.

Lam Nguyệt nhìn thấy Cổ Nga, lập tức chạy tới sau Độc Cô Thiên Diệp, ló một cái đầu ra, nói: "Ngươi là ai? Sao mà biết ta gọi là cục cưng?"

Cổ Nga nghe thấy lời nói của Lam Nguyệt, nước mắt lập tức chảy ra, nói: "Cục cưng, ta là mẫu hậu con mà!"

"Mẫu hậu?" Lam Nguyệt nhìn Cổ Nga, lắc đầu nói: "Ngươi không phải, ta không biết ngươi, ta chỉ có tỷ tỷ!"

Nghe được Lam Nguyệt trong lời nói, Cổ Nga nhịn không được lung lay thân thể, thương tâm nhìn Lam Nguyệt nói: "Ta thật là mẫu hậu con mà!"

"Làm càn! Sao con dám nói chuyện với mẫu hậu con như vậy!" Lam Hoành nhìn thấy Cổ Nga thương tâm như vậy, nghiêm mặt quát Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt bị Lam Hoành rống nhảy dựng, trừng mắt nhìn hắn nói: "Ngươi là ai? Dựa vào cái gì rống ta?"

"Chỉ bằng ta là bố mày!" Lam Hoành quát.

"Ta không biết các ngươi!" Cục cưng Lam Nguyệt cũng cảm thấy cảm giác quen thuộc bọn họ cho hắn, nhưng lập tức nói là phụ mẫu hắn, hắn không tiếp nhận được.

"Cục cưng, ngươi cũng biết ngươi kêu cục cưng sao?" Cổ Nga nhìn Lam Nguyệt nói.

"Biết, ta nhớ rõ khi ta còn chưa đi ra, nghe thấy có giọng nói vẫn gọi ta cục cưng, sau đó ta chỉ biết ta gọi là cục cưng. Lam Nguyệt là tên tỷ tỷ đặt cho ta." Đối với Cổ Nga ôn nhu, thái độ Lam Nguyệt vẫn tốt lắm .

Cổ Nga nghe thấy lời nói của Lam Nguyệt, trên mặt mỉm cười. Khi đó nàng đặt Lam Nguyệt trong cái nôi nhỏ, gọi nó cục cưng, hạ cho nó và mình một cái tử mẫu chú. Khi nàng sờ vỏ trứng nó nó còn cười khanh khách. Không nghĩ tới nó còn nhớ rõ!

Độc Cô Thiên Diệp xem hiểu, nhìn Cổ Nga và Lam Hoành hỏi: "Các ngươi là cha mẹ cục cưng?"

Độc Cô Thiên Diệp lên tiếng, lực chú ý của Cổ Nga và Lam Hoành mới chuyển dời đến trên người nàng.

"Ngươi là ai?" Lam Hoành không hờn giận nhìn Độc Cô Thiên Diệp, mặt bình tĩnh hỏi, uy áp vương tộc phóng tới nàng.

Lam Nguyệt nhìn thấy Lam Hoành hung dữ với Độc Cô Thiên Diệp như vậy, đứng ở trước nàng, thay nàng tiếp nhận uy áp, cố hết sức chống cự lại. Nhìn mặt Lam Hoành, kiên định nói: "Ai dám thương tổn tỷ tỷ của ta?"

Cổ Nga nhìn thấy sắc mặt Lam Nguyệt lập tức tái nhợt, tay áo vung lên, hóa giải uy áp của Lam Hoành, tức giận trừng mắt hắn, nói: "Ngươi đang làm gì? !" Sau đó xoay người nhìn Lam Nguyệt, nói: "Sẽ không, chúng ta sẽ không thương tổn nàng. Chỉ là muốn hỏi một chút nàng là ai?"

Lam Hoành thấy Cổ Nga tức giận, còn có dáng vẻ Lam Nguyệt che chở Độc Cô Thiên Diệp, hừ hừ hai tiếng, không thèm nhắc lại.

Lúc này Hải Tinh thú mới phát hiện vừa nãy mình làm chuyện gì, nó cư nhiên dẫn quân đội vây công tiểu điện hạ, đây, đây là muốn mệnh nó mà! Lúc này trong lòng nó chỉ có một ý nghĩ, xong đời !

Lam Hoành biết Hải Tinh thú là phụng mệnh làm việc, vẫy vẫy tay để nó mang theo quân đội đi. Nhìn thấy đại vương lên tiếng, mọi người nhanh chóng rời khỏi, sợ mình đi không kịp, vương hậu trị tội bọn hắn.

"Ta là Lam Nguyệt khế chủ Độc Cô Thiên Diệp, nó là khế ước thú của ta." Độc Cô Thiên Diệp lời ít ý nhiều thuyết minh quan hệ của mình và Lam Nguyệt. Lam Nguyệt bỏ thêm câu: "Nàng là tỷ tỷ của ta."

"Khế chủ!" Cổ Nga và Lam Hoành nghe từ này, quá sợ hãi!

Độc Cô Thiên Diệp cũng hơi ngượng ngùng, con bọn họ cứ như vậy cho mình khế ước, còn là tiểu điện hạ động vật biển. Không khí nhất thời có chút kỳ quái. Nhưng Lam Nguyệt một chút cũng không có cảm thấy không tốt, nói: "Là ta chủ động khế ước !" Lời nói hơi hơi tự hào.

"Này, chúng ta đi về trước rồi nói sau." Cổ Nga nhất thời không biết làm sao bây giờ, thật vất vả phát hiện con mình còn sống cũng tìm được nó, nhưng đảo mắt thì biết nó bị người khế ước, lòng của nàng xoay chuyển không kịp.

Lam Nguyệt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Tỷ tỷ đi đâu, ta đi nơi đó."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn vẻ mặt Cổ Nga chờ mong nhìn mình, nàng gật đầu đồng ý. Sau đó bọn họ cùng nhau về hoàng cung.
Bình Luận (0)
Comment