Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 209

Hơn mười người vây quanh các nàng, Độc Cô Thiên Diệp nhìn một chút, đều là siêu thần thú bảy tám cấp, có thể thấy được thực lực chúng nó hùng hậu. Nếu thật sự chỉ có bọn họ ba người, vậy hôm nay sẽ nguy hiểm.

Vẻ mặt Cổ Nga ngưng trọng nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Lát nữa ta sẽ tận lực giữ chân bọn họ, ngươi tìm thời cơ mang cục cưng đào tẩu, về tìm phụ vương hắn."

Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới nàng ta còn muốn cho Lam Nguyệt rời khỏi với nàng, trong lòng nóng lên, nói: "Nếu chúng ta đi, ngươi phải làm sao?"

Trong mắt Cổ Nga hiện lên một tia không cam lòng, nói: "Ta không thể rơi vào trong tay chúng nó, bằng không phụ vương hắn sẽ bị cản trở. Nếu đến cuối cùng thật sự... Vậy mong ngươi nói giúp với phụ vương cục cưng ta đi trước một bước !"

Tuy rằng nàng không muốn con mình bị bắt, nhưng cũng không thể trở thành gánh nặng cho trượng phu mình!

"Mẫu hậu, ta sẽ không để lại một mình ngài! Tỷ tỷ cũng sẽ không!" Cục cưng Lam Nguyệt nghe thấy Cổ Nga nói như di ngôn, trong lòng khó chịu một trận. Lúc này hắn mới thật sự cảm thấy tình thương của mẹ, cảm nhận được Cổ Nga thật sự yêu thương hắn!

"Đúng vậy, vương hậu, chúng ta sẽ không để lại một mình ngươi." Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Cổ Nga, không tính. rời đi

Cổ Nga không biết con bài chưa lật của Độc Cô Thiên Diệp, nghĩ nàng giống như linh sư bình thường. Nghe bọn họ nói không rời khỏi, trong lòng quýnh lên, nói: "Không được, các ngươi phải đi, nếu như bị bọn họ bắt được..."

Miệng rộng nghe các nàng nói chuyện, cười to nói: "Đi ? Bọn ta nhiều người như vậy, các ngươi còn muốn đi ? Ha ha, mộng tưởng hão huyền này cũng không dễ như vậy ! Các ngươi xem bọn ta là người chết hả!"

"Xuy —— ta thật sự coi như các ngươi là người chết!" Độc Cô Thiên Diệp bật cười nói. Sau đó giữ chặt Cổ Nga, nói: "Vương hậu ngươi đừng vội, chúng ta sẽ không để ngươi gặp chuyện không may. Lam Nguyệt mới tìm được mẫu thân, sao có thể làm cho nó tổn thương đau lòng như vậy? Hơn nữa, ngươi cũng vì chuyện của ta mới ra ngoài, đặt mình trong hiểm cảnh, về tình về lý ta không sẽ để ngươi một mình."

"Mẫu hậu, ngươi yên tâm đi, ta cũng sẽ không cho ngài xảy ra chuyện !" Cục cưng Lam Nguyệt đứng trước Cổ Nga nói.

Ba người ngươi một câu ta một câu , hoàn toàn bỏ qua mấy chục con thú thú ở đây, miệng rộng giận đến hai tai phồng lên. Hắn là lần đầu tiên bị người ta bỏ qua như thế! Hắn vung tay lên, nói: "Trừ lão, hai người nhỏ giết toàn bộ! Lão bắt lại, sau đó chúng ta đi xem trượng phu nàng! Trước mặt hắn ngự lão bà hắn, không biết hắn sẽ có phản ứng gì, ha ha! Tư vị nữ chủ nhân Hải tộc ta rất muốn nhấm nháp một chút !"

"Lão đại, nhân loại này bộ dạng rất đẹp, sẽ không giết nàng chứ?Để cho ta thế nào?" Một kẻ diện mạo xấu xí, ánh mắt đáng khinh chạy đến bên người miệng rộng nói.

Miệng rộng nhìn hắn một cái, nói: "Biết dâm thú các ngươi cái gì cũng không chọn, chỉ cần là giống cái là được ! Được rồi, nhân loại sẽ để lại cho ngươi ! Giết tiểu tử kia cho ta!"

"Ta không cho phép các ngươi đụng đến mẫu hậu và tỷ tỷ ta!" Lam Nguyệt nghe thấy ô ngôn uế ngữ của những người đó, quý khí hoàn toàn thả ra. Dám vũ nhục mẫu hậu và tỷ tỷ hắn, thúc thúc có thể chịu thẩm thẩm không thể nhẫn*! [khả nhẫn, thục không thể nhẫn]

"A, còn rất có tính tình! Còn thất thần làm gì? Không mau đi lên bắt người cho ta, giết người đáng chết!" Miệng rộng nhìn Lam Nguyệt, căn bản không để vào mắt. Chỉ là một thủy long vừa mới thăng cấp siêu thần thú, có cái gì phải sợ !

Nhóm động vật biển được mệnh lệnh đồng loạt xông về phía bọn họ.

"Vương hậu đừng lo lắng." Cảm thấy lo lắng và khẩn trương cỉa Cổ Nga, Độc Cô Thiên Diệp an ủi, sau đó nhìn động vật biển tới gần, nói, "Lấy nhiều khi ít sao? Ta thích nhất ! Đệ Ngũ Ngôn, có người khi dễ chúng ta ít người, các ngươi đi ra nói cho bọn họ, cái gì mới mới kêu lấy nhiều khi ít!"

Độc Cô Thiên Diệp nói cho hết lời, bọn miệng rộng phát hiện chung quanh bọn họ đột nhiên xuất hiện mấy tram người mặc hắc y, mỗi một người thực lực đều rất mạnh mẽ, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm bọn họ, lộ ra sát khí dày đặc.

"Dám khi dễ tiểu thư nhà chúng ta, quả là không muốn sống!" Đệ Ngũ Ngôn lạnh lùng nhìn bọn miệng rộng.

"Bọn họ còn muốn bắt tỷ tỷ lại cho con dâm thú kia gì đó gì đó!" Cục cưng Lam Nguyệt bỏ thêm một câu.

"Cái gì? ! Cư nhiên dám đánh chủ ý lên tiểu thư? Không thể tha thứ!" Một cái hắc y người ta nói.

Đệ Ngũ Ngôn dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn bọn họ, nói: "Tiểu thư chúng ta cũng là các ngươi có thể nghĩ tới ? Các huynh đệ, đi lên đánh bọn họ!"

Khi bộ tộc Hắc Ám xuất hiện thì bọn miệng rộng ngây ngẩn cả người, Độc Cô Thiên Diệp cũng nhân cơ hội mang Cổ Nga và Lam Nguyệt ra khỏi vòng vây, để tránh chiến đấu bị ngộ thương.

Lúc này Cổ Nga còn chưa kịp phản ứng lại, hơi kinh ngạc nhìn bọn Đệ Ngũ Ngôn toàn bộ đi lên, tiêu diệt bọn miệng rộng. Máu loãng và nước biển hỗn hợp vào nhau, càng kích phát chỉ số bạo lực của bộ tộc Hắc Ám, sau đó trực tiếp từ công kích linh lực thành vật lộn, nghiền nát nhóm động vật biển!

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy hành động bạo lực của bọn Đệ Ngũ Ngôn, khóe miệng nhịn không được co rúm. Đây thật sự là bộ tộc Hắc Ám lúc trước sao? Máu tanh bạo lực như vậy, Đệ Ngũ Ngôn, hình tượng ôn nhu trước kia của ngươi chạy đi đâu ? ! Đô Đô, ngươi huấn luyện bọn hắn thế nào? Nàng thấy về sau không cần kêu bọn họ là bộ tộc Hắc Ám, đổi tên thành bộ tộc phản động đi!

Cổ Nga nhìn thấy hành vi của bọn họ, trong lòng cũng là khiếp sợ. Nàng vẫn cảm thấy Độc Cô Thiên Diệp một nữ tử dễ sống chung, tuổi không lớn, cũng rất biết xử sự, làm cho người ta cảm thấy ôn nhu, không nghĩ tới cấp dưới của nàng cư nhiên bạo lực như vậy! Nhưng nhìn thấy dáng vẻ giật mình cộng thêm bất đắc dĩ của Độc Cô Thiên Diệp, nàng nhịn không được nở nụ cười.

Bộ tộc Hắc Ám giải quyết bọn miệng rộng rất nhanh, cho dù động vật biển da dày thịt béo, mấy người bọn họ đối phó một động vật biển, vậy vẫn là dư dả .

"Tiểu thư, đã giải quyết toàn bộ." Đệ Ngũ Ngôn đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Tiểu thư, chúng ta thật sự quán triệt lời nói của Đô Đô đại nhân: bóp chết tất cả những kẻ dám khi dễ tiểu thư. Cho nên không để một người nào sống!"

"Tiểu thư, chừng nào ngươi thì đi cùng chúng ta khoa tay múa chân khoa tay múa chân vậy? Đô Đô đại nhân nói quyền cước của ngươi lợi hại hơn chúng ta, chúng ta rất muốn lĩnh giáo lĩnh giáo cộng thêm học tập học tập!"

"Tiểu thư, ..."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy tuy Hắc Ám bộ tộc bạo lực, nhưng tính cách cũng sáng sủa hơn nhiều, không giống lức mới gặp trong lòng vẫn còn gông xiềng, mỗi ngày đều không vui vẻ nổi. Nàng cười cười, bạo lực thì có sao, bọn họ vẫn trân trọng nàng như thế, vậy là đủ rồi. Thuộc hạ của nàng cũng không cần câu nệ tính cách!

"Chờ khi ta có thời gian, ta nhất định đi luận bàn luận bàn với các ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp cười nói.

"Thật sự? Vậy chúng ta quay về chờ !" Người mở miệng lúc nãy lớn tiếng nói.

"Tiểu thư, chúng ta phải về tiếp tục huấn luyện, Đô Đô đại nhân nói chỉ thả chúng ta một lát." Đệ Ngũ Ngôn nói.

Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc bọn họ tôn kính Đô Đô như vậy, không biết Đô Đô sắp xếp huấn luyện cho bọn hắn thế nào. Nhưng nàng biết, trong đó chắc chắn không thể thiếu bọn Tiểu Cửu Tiểu Ngân và Liệt Hỏa đi vô giúp vui!

"Vậy các ngươi về đi, hôm nay cảm ơn các ngươi. Sau này nếu có chuyện đánh nhau ta sẽ lại tìm các ngươi ." Một đám đều là phần tử hiếu chiến, Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Bảo vệ tiểu thư là trách nhiệm của chúng ta!"

"Tiểu thư giải đã cứu chúng ta, chúng ta bảo vệ tiểu thư!"

"..."

Đệ Ngũ Ngôn phất phất tay, mọi người an tĩnh lại, hắn hành lễ với Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Chúng ta về tiếp tục huấn luyện, tiểu thư có việc thì cứ gọi chúng ta."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, vẫy tay đưa bọn họ về Luyện Yêu Hồ.

Cổ Nga nhìn một màn này, trong lòng cảm thán thực lực Độc Cô Thiên Diệp không tầm thường. Tuy rằng nàng mới là thần vương cao cấp, ngay cả thần hoàng cũng không có đến, nhưng lại có được nhiều cấp dưới thực lực mạnh mẽ như vậy!

"Mẫu hậu, cục cưng nói không cần lo lắng là đúng phải không? Tỷ tỷ rất mạnh." Lam Nguyệt tự hào nói.

"Ha ha, hôm nay may mà có ngươi, bằng không thì nguy hiểm rồi." Cổ Nga cảm tạ Độc Cô Thiên Diệp.

"Nếu không phải chúng ta, vương hậu cũng sẽ không lâm vào hiểm cảnh như vậy!" Đối với chuyện hôm nay gặp, trong lòng Độc Cô Thiên Diệp vẫn rất băn khoăn.

Nhưng Cổ Nga thật ra không sao cả, nghĩ đến đám động vật biển này, nói: "Không biết tộc Kình Sa phái nhiều cao thủ như vậy đến, là muốn làm gì?"

"Muốn làm gì chúng ta đoán cũng đoán không được." Cục cưng Lam Nguyệt không hiểu những chuyện này lắm, chỉ biết là có người khi dễ mẫu hậu và tỷ tỷ, thì phải là người xấu, phết giết hết!

"Vương hậu, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi." Độc Cô Thiên Diệp cũng không nghĩ ra được, nhìn nước biển màu đỏ chung quanh, đề nghị.

Cổ Nga gật gật đầu, ba người bay tới chỗ nàng nói lúc trước có ngọn núi. Bay một lát, bọn họ rơi xuống đáy biển.

"Chính là nơi này." Cổ Nga mang bọn họ đi đến chân ngọn núi trong trí nhớ mình, nhìn phía trước nói, "Đây là chân núi, lúc trước ta và phụ vương ngươi đi bộ lên, cho nên ta ấn tượng rất sâu."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn, nơi này cũng không có trận pháp gì, trận thạch cũng không có, nếu thật là có huyễn trận, nó sẽ ở đâu?

"Tỷ tỷ, nơi không có này trận pháp, thật sự sẽ ở đây sao?" Lam Nguyệt kiểm tra xung quanh một lần, không nhìn thấy trận pháp.

Cổ Nga cũng hiếu kỳ nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp từ từ nhắm hai mắt, thả thần thức của mình ra đi, chậm rãi bao trùm hải vực chung quanh, gom tất cả những thứ trong hải vực vào thần thức của mình. Con cá bảy màu sặc sỡ bơi khắp nơi, có con chui qua chui lại trong bụi san hô, có con chui vào hải tảo không ra được, mắc kẹt bên trong. Còn có những tảng đá hình thù kỳ lạ, bày ở đó không nhúc nhích.

Độc Cô Thiên Diệp thu hồi thần thức của mình, mở mắt, nhìn thấy gương mặt phóng đại của Cục cưng Lam Nguyệt, lập tức lui về phía sau một chút.

"Lam Nguyệt, sao ngươi cách ta gần như vậy?" Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn Lam Nguyệt một cái, hỏi.

Lam Nguyệt giống không thấy được kinh hách của nàng, cười hì hì nói: "Ta đang nhìn tỷ tỷ làm mà."

Cổ Nga đã đi tới, hỏi: "Có phát hiện gì không?"

Vừa nãy khi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp phóng thích thần thức nàng bị dọa sợ rồi, tinh thần lực của nàng cũng quá cường đại, không kém những lão gia đã sống trên trăm năm này bao nhiêu a! Sau này nàng sẽ trưởng thành cỡ nào, nàng ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ. Nhưng may mà nàng không phải địch nhân, bằng không...

Nếu Lam Nguyệt đi theo nàng, sau này nhất định sẽ phát triển tốt lắm. Hơn nữa nàng cũng đã nhìn ra, Độc Cô Thiên Diệp thật sự quan tâm trân trọng con mình, cũng không có xem hắn thành công cụ chiến đấu, ngược lại càng giống một tỷ tỷ chăm sóc giáo dục hắn. Lúc trước vì Lam Nguyệt bị khế ước mà trong lòng không vui, giờ cũng không còn.
Bình Luận (0)
Comment