Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 213

Độc Cô Thiên Diệp và Lam Nguyệt chuẩn bị đi tìm Cổ Nga, ra khỏi viện mới nhớ tới hai người căn bản không biết đường. Vòng vo vài vòng cuối cùng tìm được chỗ có thị vệ, để hắn mang bọn họ đi Cổ Nga.

Lúc họ tới Lam Hoành cũng có ở đó, Cổ Nga mời bọn họ ngồi xuống sau mới hỏi ý đồ bọn họ đến.

Độc Cô Thiên Diệp lấy vài cái nhẫn ra, giao cho Cổ Nga, sau đó lại lấy ra một cái nhẫn khác giao riêng cho Cổ Nga, giải thích nói: "Con luyện chế một ít đan dược. Mấy cái nhẫn kia đan dược đều là không khác trước lắm, đan dược trong này là mới nghiên cứu chế tạo, hiệu quả tốt hơn đan dược khác rất nhiều."

Lần trước lúc nàng cầm một cái nhẫn không gian ra đã Cổ Nga làm hoảng sợ, thật vất vả tiêu hóa kích thích này xong, lần này nàng lập tức cầm vài cái, làm cho khóe miệng Cổ Nga nhịn không được co rút.

Nàng muốn ám chỉ đan dược là rau cải trắng sao?

Tuy nói vậy, nhưng Cổ Nga vẫn là đưa thần thức vào nhìn một chút. Không gian lần này còn rộng hơn lần trước, bên trong vẫn để đầy bình đan dược như cũ. Hơn nữa mỗi một cái nhẫn đều như vậy.

Cổ Nga nhìn nhìn, sắc mặt ngưng trọng đeo nhẫn lên lên tay Lam Hoành. Sau đó nhìn Độc Cô Thiên Diệp, thở dài, nói: "Con làm cho chúng ta nhiều như vậy, con bảo chúng ta nên nói thế nào mới tốt."

"Vương hậu, con chỉ là ra chút lực thôi, cũng không có gì ." Độc Cô Thiên Diệp nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Lam Hoành và Cổ Nga liếc mắt nhìn nhau, Lam Hoành như ra quyết định gì đó, lấy một cái hộp ra, nói: "Tuy con nói như vậy, nhưng chúng ta cũng không thể nghĩ như vậy. Đây không phải thù lao chúng ta cho con, mà là tặng cho con một phần lễ vật nho nhỏ."

Ách, Lam Hoành nói như vậy, Độc Cô Thiên Diệp cũng khó mà từ chối, nói: "Vậy con xin. Cảm ơn vương, vương hậu."

Nàng nhận hòm, mở ra xem, phát hiện bên trong là một viên hạt châu màu thủy lam, không khác hạt châu lần trước nàng lấy được ở hắc ám chi thành lắm, chỉ là màu sắc không giống mà thôi.

"Đây là thủy Linh Châu. Tác dụng của nó sau này con sẽ biết." Lam Hoành chỉ nói đây là cái gì, cũng không nói công hiệu, có lẽ là chờ Độc Cô Thiên Diệp tự mình đi khai quật.

Cổ Nga nhìn Lam Hoành, biết thật ra hắn muốn ngáng chân Độc Cô Thiên Diệp một chút, trong lòng vẫn là không vui vì nàng khế ước Lam Nguyệt !

"Thủy Linh Châu này cần nhận chủ, con thử xem xem có thể thành công không." Cổ Nga nói.

Còn phải nhận chủ? Nếu không nhận chủ, nó còn có phải của nàng không.

Độc Cô Thiên Diệp cắn ngón tay mình, nhỏ máu lên thủy Linh Châu. Máu tươi ở trên không hòa vào được, trong mắt Cổ Nga và Lam Hoành lộ ra thất vọng nho nhỏ. Ngay khi mọi người đều muốn buông tay, máu tươi hòa vào trong, tiếp theo phát ra một ánh sáng màu lam, từ trong phòng bay ra bên ngoài, bao phủ cả đáy biển.

Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy cảm giác mát lạnh xuyên qua tứ chi bách hài, toàn thân vô cùng thoải mái. Thủy Linh Châu cọ cọ bên người nàng, chui vào thân thể của nàng.

Lần này Lam Hoành và Cổ Nga chân chính khiếp sợ, còn tưởng rằng Độc Cô Thiên Diệp cũng không thể được thủy Linh Châu nhận chủ, dù sao lúc trước thời gian dài như vậy máu tươi của nàng cũng không có thể hòa vào, nhưng không nghĩ tới độ phù hợp giữa nàng và thủy Linh Châu lại cao như vậy!

Bộ tộc thủy long bọn họ vẫn cất giữ thủy Linh Châu này, lại không ai được nó nhận chủ, giờ nghĩ lại, có lẽ nó vẫn luôn đợi Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện.

Lam Hoành điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói: "Nếu thủy Linh Châu đã nhận con làm chủ, vậy công hiệu của nó sau này con sẽ biết ."

Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy Lam Hoành mở miệng, còn tưởng hắn muốn nói gì, không nghĩ tới cũng nói cái này, cảm giác vô lực phun tào !

Cổ Nga cũng hơi buồn cười, nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: "Hôm nay con đến trừ đưa đan dược cho chúng ta, còn có này chuyện con và hắn phỉa đi?"

"Đúng vậy. Con là đến chào từ biệt vương và vương hậu." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Nhanh như vậy?" Cổ Nga nói.

"Ta biết chuyện này hơi đột nhiên, nhưng con còn có chuyện chưa giải quyết, cho nên..." Độc Cô Thiên Diệp ngượng ngùng nói.

Bọn họ cũng biết chuyện của Độc Cô Thiên Diệp, nghĩ thế cục lúc này rời khỏi sớm một chút cũng tốt, nhưng nghĩ đến phải xa cách Lam Nguyệt, Cổ Nga vẫn là nhịn không được đỏ hốc mắt.

Lam Nguyệt thấy nàng khó như vậy chịu, lục lọi trong nhẫn không gian của mình, lấy một cái thông tin thạch ra, nói: "Mẫu hậu, ngài cầm thứ này, sau này dung nó là có thể tìm được con."

Cổ Nga lấy thông tin thạch Lam Nguyệt đưa qua, nói: "Đi bây giờ cũng tốt, để tránh sau này càng càng phiền toái."

"Cũng tốt." Lam Hoành cũng đồng ý.

Lam Nguyệt bế ôm Cổ Nga, nói: "Mẫu hậu, sau này có thời gian con sẽ trở về thăm ngài."

Độc Cô Thiên Diệp mang theo Lam Nguyệt rời khỏi, khi đi Lam Ích cũng đến tiễn bọn họ. Nhìn thấy bọn họ thật sự rời khỏi, lòng hắn như trút được gánh nặng. Nhưng trước khi Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi liếc mắt một cái làm cho lòng hắn lại co rút. Nhưng nàng cũng không nói cái gì, mà rời khỏi với Lam Nguyệt.

Nàng biết chuyện năm đó! Đây là chuyện Độc Cô Thiên Diệp truyền đạt cho Lam Ích. Ít nhất là biết năm đó là hắn để người ném đản đản Lam Nguyệt!

Nhưng hắn không biết vì sao nàng không nói ra.

Ngay sau khi bọn Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi, Lam Hoành phân đan dược cho mấy tướng lãnh, hơn nữa để binh lính biết sự tồn tại của đan dược. Chỉ cần bị thương, là có thể đi lĩnh.

Không lâu sau còn có người đến báo: "Báo cáo vương, vương hậu, người tộc Kình Sa liên hợp chủng tộc khác bao vây nơi này của chúng ta."

"Thật sự đến đây? Truyền mệnh lệnh của ta, mọi người đi lĩnh hai viên đan dược, cả đội tùy thời đợi lệnh!" Lam Hoành nói. Có đan dược này, bọn họ vốn có phần thắng càng chắc chắn hơn.

Đáy biển bạo phát chiến tranh thế nào, bọn Độc Cô Thiên Diệp đã mặc kệ, lúc này bọn họ đã tới mặt biển.

"Xôn xao —— "

Theo một tiếng vang, Độc Cô Thiên Diệp và Lam Nguyệt trồi lên mặt nước.

"Tỷ tỷ, nơi đó có hòn đảo nhỏ." Lam Nguyệt chỉ vào đảo nhỏ cách đó không xa nói.

Độc Cô Thiên Diệp cũng thấy được, hai người bơi qua, đi lên bờ.

Nàng dùng linh lực hong khô quần áo trên người, sau đó vẫy tay đưa mọi người ra. Mọi người ngây người trong Luyện Yêu Hồ một thời gian dài, đi ra thông khí.

Mạc Thu Thủy nhìn hải vực trước mắt, nghĩ đến mình chính là bị trấn áp tại đáy biển này, nữ nhi của nàng tìm nàng khắp nơi hơn nữa cứu nàng ra, cảm thấy rất không dễ dàng.

"Hôm nay cuối cùng chúng ta đoàn tụ, một hồi làm mấy thứ tốt chúc mừng một chút!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ngao ngao ngao, nha đầu, đã lâu ta không ăn thịt nướng con làm, một lát con phải nướng nhiều chút nha, bằng không không đủ ăn." Hữu Vô nghe nói hôm nay có mỹ thực, là người thứ nhất lên tiếng .

"Hôm nay chúng ta nhiều người như vậy, chắc chắn đều phải hỗ trợ. Hữu Vô gia gia ông cũng không thể nhàn hạ, chuyện xuyến thịt giao cho ông nha!" Độc Cô Thiên Diệp giống như bắt lính, bắt vài người đến xuyến thịt, lại bắt vài người thiết thái, vài người nấu cơm, chỉ cần có thể làm đều lên chiến trường .

Thịt nướng sống đều để Độc Cô Thiên Diệp bao , xào rau cái gì là sở trường của Mạc Phong và Tử Tiêu, còn có mấy người Mạc Liên. Mọi người ở trên bờ cát khí thế ngất trời làm bữa tối phong phú.

Mấy người Mạc Tử Khanh hỗ trợ đùa nghịch cái bàn, dùng mấy cái bàn liều mạng ghép lại thành một cái bàn thật lớn. Còn hỗ trợ chạy chân bưng đồ ăn làm xong lên. Bởi vì là lần đầu tiên liên hoan sau khi đoàn tụ, cho nên mọi người đều hưng trí bừng bừng .

Bọn Độc Cô Vân Hằng ở trên bờ cát tản bộ tản bộ, ngắm hoàng hôn ngắm hoàng hôn, hoặc là ngồi ở một bên xem bọn họ bận rộn. Cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.

Khi Độc Cô Thiên Diệp nướng thịt thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với bọn họ, cảm thấy đây là cuộc sống mà nàng theo đuổi!

Độc Cô Dật Hiên và Mạc Thu Thủy tay nắm tay đi dạo trên bãi biển, nói về chuyện của Độc Cô Thiên Diệp, nói về cuộc sống sau này, thoải mái hạnh phúc nhất.

Sau khi đùa nghịch đồ ăn xong, bọn Mạc Tử Khanh bắt đầu kêu bọn Mạc Chấn Đình về ăn cơm. Độc Cô Thiên Diệp lấy rượu Đô Đô nhưỡng ra, uống rượu ăn thịt, vô cùng thoải mái!

Lúc ăn cơm, Độc Cô Dật Hiên và Mạc Thu Thủy muốn kính lão nhân hai bên, Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên nảy ra ý tưởng tổ chức hôn lễ bù cho bọn họ, vừa nói cho mọi người, được tán thành nhất trí. Hai người Phượng Tam Muội và Độc Cô Vân Hằng đều gật đầu đồng ý. Lúc trước hai người cứ như vậy cùng một chỗ, đến bây giờ ngay cả cái hôn lễ cũng không có.

"Chuyện mày không cần đâu, Thiên Diệp đã lớn như vậy, chúng ta còn làm hôn lễ gì chứ!" Mạc Thu Thủy hơi ngượng ngùng nói.

"Con lớn như vậy là lấy cớ gì? Con lớn vẫn có thể làm mà? Cha, cha nói làm hay không làm?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi Độc Cô Dật Hiên.

Độc Cô Dật Hiên nhìn Mạc Thu Thủy, nói: "Lúc trước ta đã nói sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng, nhưng vẫn không thực hiện được lời hứa này. Nếu lúc này người nhà hai bên đều có mặt, này không cho ta cơ hội này sao?"

"Nhưng..." Mạc Thu Thủy vẫn là không quá đồng ý.

"Thu Thủy à, chuyện này không có gì phải ngượng cả. Bà nội cũng hiểu được chuyện này là phải làm. Để cho mọi người trên đại lục biết, con là con dâu gia tộc Độc Cô ta, ừ, chờ ta và gia gia con về rồi thu xếp chuyện này." Phượng Tam Muội nói.

Mạc Thu Thủy thấy Phượng Tam Muội cũng nói như vậy, đành phải cúi đầu, ngượng ngùng đồng ý .

"Nói, Thiên Diệp, khi nào thì các con làm hôn lễ ?" Phượng Tam Muội nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói, "Lần trước con nói phải cứu cha mẹ con ra nữa, giờ bọn họ cũng sắp làm hôn lễ, các con thì sao ?"

"Bà nội, chúng con không vội." Lần này là Tử Tiêu mở miệng trước, "Chờ chuyện của tiểu Diệp nhi xong rồi nói sau."

"Con còn có chuyện gì nữa?" Sao Phượng Tam Muội cảm thấy Độc Cô Thiên Diệp vẫn chưa từng được nghỉ ngơi thật tốt vậy ?

"Chờ chuyện trên đại lục Vũ Linh xong rồi, con còn phải đến đại lục Phượng Vũ một chuyến." Độc Cô Thiên Diệp trả lời. Trong lòng không muốn là một chuyện, không có thời gian cũng là thật."Tiểu Hỏa phải phải về tộc phượng hoàng là một chuyện."

"Nga, vậy chờ chuyện của con xong rồi, lập tức làm hôn lễ cho con." Phượng Tam Muội nói.

Mặt Độc Cô Thiên Diệp toát mồ hôi lạnh. Sao thái nãi nãi lại vội vã gả nàng ra ngoài như vậy chứ ? !

"Sau này các con tính làm cái gì?" Hữu Vô một tay cầm một chuỗi thịt nướng, ăn mấy miếng hỏi.

"Đúng vậy, tiểu sư muội, thúc thúc a di không thể trốn thần điện như vậy mãi chứ ? Chẳng lẽ vẫn phải sống trong Luyện Yêu Hồ sao?" Hác Bằng Du cũng nói.

"Đương nhiên là không, thần điện làm chúng ta chịu nhiều cực khổ như vậy, bị đắc tội như vậy, đương nhiên không thể buông tha chúng!" Độc Cô Thiên Diệp nắm chặt chiếc đũa, nói, "Con muốn tiêu diệt thần điện!"

"Cái gì? !" Độc Cô Vân Hằng và Phượng Tam Muội biết thế lực thần điện, nếu muốn diệt thần điện, nói dễ hơn làm!

"Ít nhất phải làm cho Lục Viễn Sương, Ngô Na và những người tham dự năm đó toàn bộ xuống địa ngục!" Độc Cô Thiên Diệp bổ sung.

Mọi người cười ngất! Hai người này chênh lệch với thần điện rất lớn được không?

"Nhưng trước khi bù hôn lễ cho bọn mẫu thân còn phải hoàn thành tâm nguyện của tổ tiên." Độc Cô Thiên Diệp lại bổ sung.

"Tâm nguyện gì?"

"Trở về bổn gia." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Tay Mạc Chấn Đình đang gắp rau dừng lại, ông chỉ nói với Độc Cô Thiên Diệp một lần, không nghĩ tới nàng đã nhớ kỹ. Đây đúng là tâm nguyện nhiều thế hệ gia chủ tương truyền.

"Bây giờ, ừm, vẫn là ăn cơm đi." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.

Những người khác cũng tiếp tục ăn, đón chiều tà ăn cơm cũng là một loại tư tưởng mà!

Ăn cơm xong rồi, mọi người cũng không muốn về Luyện Yêu Hồ, nghĩ khó được thả lỏng một chút, đựng lều trại trên đảo nhỏ. Mọi người chơi đùa rất trễ mới ngủ.
Bình Luận (0)
Comment