Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 232

Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

"Ngao ngao ngao, nữ nhân, ngươi nhẹ chút, ngươi nhẹ chút!" Mộng Thiên Quân đột nhiên xuất hiện ở Ngô Đồng Lâm, kêu to với Độc Cô Thiên Diệp. Hắn càng giãy dụa, Đằng Hoàng càng siết chặt.

"Ngươi là ai?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mộng Thiên Quân, cau mày hỏi.

"Ta, ta là đi ngang qua!" Mộng Thiên Quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp biểu tình có chút không hờn giận, cười đùa nói.

"Đi ngang qua?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn chung quanh ngô đồng thụ, nơi này là Ngô Đồng Lâm, ngọn núi không phải tùy tiện là có thể mọc ra một con đường nhỏ, đi ngang qua, lấy cớ như vậy hắn cũng có thể nghĩ ra được! Nàng đột nhiên cười tà mị, nói: "Nga —— thì ra ngươi chỉ đi ngang qua."

"Hắc hắc, đúng vậy, đi ngang qua, thật là đi ngang qua!" Mộng Thiên Quân nhìn ánh mắt sắc bén của Độc Cô Thiên Diệp, cảm thấy lý do của hắn thật là sứt sẹo mà! Nhưng Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên tìm ra mình, làm cho hắn nhất thời không thể phản ứng, bị nói tới liền nói ra cái lý do như vậy.

"Đi ngang qua hả?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn cái người bị trói thành bánh chưng, dùng ngón trỏ xoa cằm mình, cười xán lạn: "Ta quyết định, ta muốn cướp bóc. Lấy hết những thứ giá trị trên người ngươi ra đây!"

Dọa?! Cướp bóc?!

"Ta không có tiền!" Mộng Thiên Quân ủy khuất nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Nàng biết rõ ý mình không phải như vậy, vậy mà lại vặn vẹo lời nói của mình.

"Cái gì? Không có tiền? Không có tiền thì giữ ngươi làm cái gì! Tiểu Hỏa, phóng hỏa thiêu hắn! Đốt thành tro tàn còn có thể làm phân bón cho cây ở Ngô Đồng Lâm, có lẽ gặp người quen đi qua sẽ nhớ lại ngươi một chút!" Độc Cô Thiên Diệp sâu kín nói.

Tiểu hỏa vốn không ở đây, nghe Độc Cô Thiên Diệp gọi, từ xa xa bay lại đây, nhìn thấy Mộng Thiên Quân, sửng sốt, nói: "Ngươi như thế nào ở trong này?"

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tiểu Hỏa đến đây, nói: "Tiểu Hỏa, hắn nói hắn đi ngang qua, nếu đi ngang qua đỉnh núi chúng ta, chúng ta nhất định phải cướp bóc một phen, nhưng hắn nói hắn không có tiền, vậy chúng ta thiêu hắn lấy tro làm phân bón cho cây ở Ngô Đồng Lâm."

Tiểu Hỏa cười cười, triệu hồi Viêm ra. Từ sau khi Tiểu Hỏa tiến hóa thành Chu Tước, Viêm cũng thành thần hỏa chân chính, có được thần thức của mình.

"Đừng, đừng, ta còn chưa nói hết đâu!" Mộng Thiên Quân nhìn thấy Viêm, hét lớn: "Ta không có tiền, nhưng ta có toàn bộ địa ngục khăng khít, ngươi có thể lấy hết!"

"Địa ngục khăng khít?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tiểu Hỏa, vừa mới nãy nó biết người này.

Tiểu hỏa gật gật đầu, nói: "Hắn là thống trị giả của địa ngục khăng khít, Mộng Thiên Quân!"

"Nga, như vậy ư!" Độc Cô Thiên Diệp khinh bỉ nhìn Mộng Thiên Quân, nói: "Không nghĩ tới ngươi chính là thống trị giả của địa ngục khăng khít, cái nơi của ngươi tối như mực, cằn cỗi lại tràn ngập tà ác, ta lấy làm gì?! Thân là người đúng đầu một giới, lại không có một chút bảo bối, ngươi thật nghèo túng."

"Ngạch ——" Mộng Thiên Quân lần đầu tiên bị người ta nói không đáng một đồng như thế, có chút ưu thương nói: "Tuy rằng nơi đó điều kiện không tốt, nhưng tốt xấu gì ta cũng là thống trị giả nơi đó mà!"

Độc Cô Thiên Diệp triệu hồi Viêm trên tay mình, ngưng linh lực, nhìn Mộng Thiên Quân, nói: "Nói, ngươi đến đây đến có mục đích gì, ta không quan ngươi cái gì mà đi ngang qua hay không đi ngang qua, địa ngục khăng khít luôn u tối, hắc ám, Viêm thích nhất chính là thiêu đốt những vật như vậy. Đằng Hoàng cũng thích làm chuyện như vậy, ngươi hoàn toàn có thể thử."

Mộng Thiên Quân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như vô hại của nàng, đầu đá và cái trống bỏi giống nhau, miệng hô to oan uổng: "Không có, ta thật sự không có gì mục đích, ta chỉ đến thăm ngươi!"

"Còn không nói thật! Ta không biết ngươi, ngươi làm sao có thể đến thăm ta?!"

Sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên biến đổi, tươi cười không thấy, chỉ còn ngoan lệ, hai mắt thẳng tắp nhìn hắn, linh lực trong tay chợt lóe.

Đằng Hoàng theo lời Độc Cô Thiên, buộc Mộng Thiên Quân càng chặt hơn, đến nổi hắn nhe răng trợn mắt.

"Nữ nhân thật sự là dễ thay đổi! Đúng là nữ nhân và tiểu nhân thật khó nuôi!" Mộng Thiên Quân nhỏ giọng nói thầm, tưởng rằng Độc Cô Thiên Diệp không nghe được, lại quên mất Đằng Hoàng đang buộc chặt mình.

Đằng hoàng vừa nghe Mộng Thiên Quân nói, liền tố với Độc Cô Thiên Diệp: "Chủ nhân, hắn nói ngươi giỏi thay đổi! Còn nói ngươi khó nuôi, là tiểu nhân!"

"Nằm tào!" Mộng Thiên Quân trong lòng nhịn không được mắng một tiếng, lời này nếu như bị nàng nghe được, còn không phải sẽ chôn hắn luôn sao!

Độc Cô Thiên Diệp cũng không có chôn hắn, chỉ là linh lực trong tay công kích hắn, làm cho hắn lập tức bị nổ thành than đá đen thui. Nhìn bộ dáng Mộng Thiên Quân, nàng nhịn không được cười nói: "Xin lỗi, lỡ tay." Sau đó lại ngưng linh lực lớn hơn, uy hiếp nói: "Ngươi nếu còn không nói, ta sẽ thật sự biến thành nữ nhân và tiểu nhân khó nuôi nha!"

Mộng Thiên Quân miệng phun ra mấy ngụm khói đen, toàn mặt chỉ còn lại răng và tròng trắng mắt là màu trắng. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp còn muốn ngưng linh lực cầu, hét lớn: "Ta nói, ta nói, là người khác gọi ta tới bảo vệ ngươi! Ừ, đúng vậy, ta là đến bảo vệ ngươi!"

"Bảo vệ ta? Ai bảo ngươi tới bảo vệ ta?" Độc Cô Thiên Diệp không tin, nhưng quả cầu linh lực trong tay không có văng ra.

"Thật mà, ta thật là đến bảo vệ ngươi! Muội muội ta bảo ta tới, nói lo lắng cho ngươi, hiện tại lại không thể tới tìm ngươi, liền kêu ta trước đến bảo vệ ngươi."

Mộng Thiên Quân nhanh chóng giải thích nói. Vì ở lại bên người nàng, từng bước nhìn xem nàng có cái gì đáng giá cho Tử Tiêu làm nhiều chuyện vì nàng, hắn tìm lý do hợp lý cho mình.

"Muội muội ngươi? Muội muội ngươi là ai?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Nàng không tin ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với mình!

"Muội muội ta là Bách Lý Như Yên !" Mộng Thiên Quân nói, "Chính là đồng đội kiếp trước của ngươi, Bách Lý Như Yên. Lần trước các ngươi đã gặp nhau ở Bí Cảnh Không Linh!"

Độc Cô Thiên Diệp đưa tay tán đi linh lực, nói: "Như Yên kêu ngươi tới?"

"Ừ, đúng vậy." Mộng Thiên Quân không ngừng gật đầu, "Ngươi không phát hiện ta với muội ấy rất giống nhau sao?? Vừa thấy liền biết ta và muội ấy là huynh muội!" (D: khác nào huynh nói thým Diệp không có mắt….. Khặc khặc)

Độc Cô Thiên Diệp nhìn trái nhìn phải, nói: "Ta không thấy ngươi có chỗ nào giống với Như Yên, nhưng thật ra nhìn giống một cục than đá hơn!!"

"Ngạch ——" Mộng Thiên Quân bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp đả kích sâu sắc, hắn ngọc thụ lâm phong khi nào thì hình tượng lại bất nhã giống như bây giờ hả?! Giật giật thân thể, khổ hề hề nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ngươi trước để nó buông ta ra đi."

Độc Cô Thiên Diệp đánh vang ngón tay, Đằng Hoàng buông Mộng Thiên Quân ra, lùi về trên tay Độc Cô Thiên Diệp. (D: Bà Diệp trạch tay đấy, mấ bạn thử đặt ngón cái với ngón giữa với nhau rồi ma sát mạnh lên, ra tiếng thì thành công… hê hê)

Mộng Thiên Quân đứng lên, khói đen bao vây hắn, khi khói đen lại tản ra, Mộng Thiên Quân bị nổ thành than đá lại khôi phục bộ dáng lúc trước. Hắn lấy một cái gương từ không gian giới chỉ lý ra, nhìn cao thấp trái phải một lượt.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng Mộng Thiên Quân trang điểm, ở trên nhánh cây ngô đồng lắc lư hai chân, nói: "Có phải nam tử đẹp mắt đều trang điểm như vậy hay không?"

Mộng Thiên Quân nhìn trên mặt tuấn mỹ không có một tỳ vết nào, mới vừa lòng cất gương, nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, nói: "Ai nói? Ta tuyệt đối không trang điểm!"

Tiểu Hỏa nhìn Mộng Thiên Quân, cười cười, nói: "Mộng Vương hôm nay sao lại nhàn hạ thoải mái đến Ngô Đồng Lâm ta?"

Mộng Thiên Quân nhìn Tiểu Hỏa, nói: "Chúc mừng ngươi tiến hóa thành Chu Tước! Ta nói nha, ta là thay muội muội đến bảo vệ nàng. Muội ấy biết ngươi đắc tội Ngu Hành kia, phi thường lo lắng, liền kêu ta tới."

"Như Yên bây giờ có tốt không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Không nghĩ tới nàng ấy lại xuyên qua đến địa ngục khăng khít, sinh tồn trong hoàn cảnh kia. Lần trước nhìn nàng ấy sử dụng tử khí, trong lòng nàng liền đoán được, lúc trước khi hỏi Tử Tiêu làm sao tới được địa ngục khăng khít, một là vì Hác Bằng Du, một nguyên nhân khác đó là muốn đi tìm Bách Lý Như Yên.

"Muội ấy tốt lắm nha! Chỉ nhớ ngươi, nghĩ muốn được gặp ngươi, nhưng ta và muội ấy đã hứa với nhau, không đột phá Thần cấp thì không thể ra. Cho nên hiện tại muội ấy đang cố gắng huấn luyện, mà ta đây, sẽ bảo vệ ngươi! Ai, thân là ca ca như ta thật giống như người ngoài, lòng của ta, hật là lạnh nha!" Mộng Thiên Quân càng nói càng làm vẻ mặt thương tâm bất đắc dĩ, giống như hắn thật sự bị Bách Lý Như Yên gọi tới.

"Nàng ấy có bảo ngươi mang cái gì tới cho ta hay không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Ngạch ——" Mộng Thiên Quân ngây ra một lúc ngắn ngủi, sau đó dùng chiêu bài tươi cười đi lên, nói: "Có nha, đương nhiên là có!"

"Nàng nói cái gì?" Độc Cô Thiên Diệp ánh mắt lập tức chuyển dời đến trên người Mộng Thiên Quân, vội vàng hỏi.

"Khụ khụ, muội ấy nói ngươi phải nghe lời ta, ngoan ngoãn để cho ta bảo vệ, chờ muội ấy tới tìm ngươi. Đến lúc đó lại cùng ngươi tung hoành, viết lên thần thoại của các ngươi." Mộng Thiên Quân cố gắng bắt chước giọng điệu Bách Lý Như Yên, mặt không đỏ khí không suyễn nói.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mộng Thiên Quân, trong lòng không tin tưởng lời hắn nói, nhưng câu cuối cùng người khác căn bản không biết, miễn cưỡng thừa nhận hắn nói là thật sự."Để Vương của địa ngục khăng khít làm hộ vệ cho ta, ta không đảm đương nổi, ngươi vẫn là trở về đi. Phiền toái ngươi chuyển lời với Như Yên, chờ ta xử lý xong chuyện nơi này, ta sẽ đi địa ngục khăng khít tìm nàng!"

"Ngươi nghĩ rằng địa ngục khăng khít ai muốn tới cũng được hả!" Mộng Thiên Quân nói: "Đương nhiên, nếu ngươi vi phạm lời thề, vậy không ai có thể ngăn cản ngươi. Nhưng mà như vậy sẽ không thể đi khỏi địa ngục khăng khít dù chỉ là một bước."

"Không có thông đạo sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Thân thể Mộng Thiên Quân nhảy, đi tới chỗ ngồi của Độc Cô Thiên Diệp trên nhánh cây ngô đồng, ngửi được một mùi thơm phức tạp thản nhiên ở trên câu ngô đồng, tâm thần sảng khoái, vẻ mặt hưởng thụ.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy bộ dáng Mộng Thiên Quân, tay quơ quơ trước mặt hắn, nói: "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."

"Khụ khụ." Mộng Thiên Quân đưa tay ở bên miệng không được tự nhiên ho khan một tiếng, nói: "Địa ngục khăng khít tồn tại mỗi một mặt tiếp xúc với nhau, không có thông đạo có thể đi."

"Vậy ngươi đi ra như thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Ta là chủ tử nơi đó, đương nhiên ta có thể đi ra!" Mộng Thiên Quân nói: "Nếu ngươi muốn tới địa ngục khăng khít, ta sẽ cống hiến sức lực vì ngươi nha!"

Độc Cô Thiên Diệp liếc Mộng Thiên Quân một cái, nói: "Ngươi muốn đi theo liền đi theo đi. Ta chỉ là không muốn làm cho Như Yên lo lắng." Nói xong, nàng bay đến trên người Tiểu Hỏa, nói, "Chúng ta đi nhìn xem Lam Mân các nàng đi."

"Tốt tỷ tỷ." Tiểu hỏa gật đầu, chở Độc Cô Thiên Diệp bay đi. Mộng Thiên Quân nhìn bọn họ rời đi, run lên ống tay áo của mình, nói: "Ta thật sự là quá thông minh. Tử Tiêu tên kia nhất định sẽ ăn bậy, ha ha ha, thật chờ mong vẻ mặt của hắn a!"

Cửu thiên huyền giới, Tử Tiêu nằm trên ghế quý phi, nhìn hai tình báo trong tay. Tiểu Đậu đỏ ở một bên chờ mệnh lệnh của hắn, còn vụng trộm quan sát vẻ mặt của hắn. Nhưng Tử Tiêu khó được không có phản ứng gì.

"Chủ thượng, Mộng Vương có ý gì? Sao lại đi tới chỗ nữ chủ nhân? Nữ chủ nhân còn đồng ý để cho hắn đi theo, này..." Tiểu Đậu đỏ chờ đã không có kiên nhẫn, quyết định chủ động nói ra.

"Hắn còn có thể có cái ý gì, chỉ là tìm đến ngoạn. Nhưng không phải ai cũng có thể đùa nha!" Tử Tiêu vuốt trên vòng tay tử ngọc, mặt ngoài không thèm để ý, trong lòng lại nghĩ nàng lâu như vậy không có tìm mình, lần sau nhìn thấy nàng nhất định phải cho nàng đẹp mặt!

Tiểu Đậu đỏ gặp không đạt được mục tiêu, tiếp tục nói: "Mộng vương này là ngươi phong lưu phóng khoáng, không biết nữ chủ nhân có thể hay không đối hắn này nọ!"

"Tiểu Diệp Nhi không thích người như hắn!" Tử Tiêu tự tin nói: "Tiểu Diệp Nhi thích ta!"

Tự kỷ! Tiểu Đậu đỏ trong lòng nới xấu Tử Tiêu một chút, chủ thượng đi chơi một chuyến sau khi trở về thì tự kỷ như vậy?!

"Tin tức thứ hai đâu? Bọn họ nói Ngu Hành phái người đi đối phó Chu Tước, đó không phải là người của nữ chủ nhân sao. Chúng ta có cần phải người chặn giết bọn chung hay không?" Tiểu Đậu đỏ hỏi.

"Không cần, Thiên Quân muốn ngoạn, sao có thể không cho hắn cơ hội chơi đùa chứ? Thật sự nghĩ Tiểu Diệp Nhi ngốc như vậy sao?"

"Ý người là muốn để Mộng Vương thật sự làm hộ vệ cho nữ chủ nhân hả!" Tiểu Đậu đỏ cảm thấy Tử Tiêu thật đúng là bá khí, làm cho Vương của địa ngục khăng khít làm hộ vệ cho Độc Cô Thiên Diệp, đãi ngộ như vậy, phỏng chừng trừ nữ chủ nhân của bọn họ không ai có thể hưởng thụ!

Tử Tiêu không thèm nhắc lại, chính là chuyển động vòng tay tử ngọc. Tiểu Đậu đỏ thấy hắn như vậy, im lặng lui ra ngoài. Tuy rằng Tử Tiêu không có phân phó, nhưng hắn muốn đi an bài thị vệ âm thầm bảo vệ nữ chủ nhân của bọn họ.

Độc Cô Thiên Diệp ở trong Ngô Đồng Lâm tu luyện, củng cố thực lực đột nhiên tăng trưởng, mặc kệ Mộng Thiên Quân ở trong này ngốc thú vị hay là nhàm chán. Ở trong khoảng thời gian này, Lam Mân phụ Lam Thanh xử lý bọn Kim Loan, thỉnh Độc Cô Thiên Diệp luyện chế đan dược cho bọn Lam Hoàng chữa thương. Trừ luyện đan, Độc Cô Thiên Diệp còn dùng không động ấn chúc phúc Phượng Hoàng tộc. Nàng ngày ngày cố gắng, cũng không biết nguy hiểm đã lặng lẽ tiến đến.
Bình Luận (0)
Comment