Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 239

Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp chuẩn bị bước qua tường, nhịn không được phi thân xuống, nhưng ở bị một lá chắn mỏng chặn ở bên ngoài.

"Hỏa Linh Châu, ngươi để ta đi vào!" Tử Tiêu hổn hển nói.

Nhưng lá chắn mỏng vẫn không nhúc nhích, giống như Hỏa Linh Châu không nghe được lời hắn nói.

Tử Tiêu lui ra phía sau, hai tay ngưng linh lực, sau đó dùng quả cầu linh lực tấn công lá chắn, nhưng lá chắn mỏng chỉ lõm xuống một chút rồi bắn ngược trở lại. Tử Tiêu nghiêng thân mình khó khắn tránh khỏi.

"Hỏa Linh Châu, đừng tưởng rằng ngươi từng là của nàng, ta sẽ không động thủ với ngươi!" Tử Tiêu nhìn linh lực của mình không làm gì được lá chắn, lạnh lùng nói.

Lá chắn cũng không e ngại Tử Tiêu, nghe lời hắn nói, còn lóe lóe hồng quang, chính là đang cười nhạo hắn.

"Chủ nhân, không cần!" Mộc Linh Châu vội vàng bay qua, trong lòng vội vàng hô. Nhưng Độc Cô Thiên Diệp không nghe được lời của nàng, chỉ có thể nhìn thấy nàng ở phía trước ánh lửa điên cuồng xoay tròn.

Nàng nâng một chân lên, tính trực tiếp đi qua, đột nhiên lại thu chân về. Tử Tiêu và người trên lưng đại bàng nhìn thấy nàng thu chân, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.

"Thiên Diệp, lấy không được chúng ta liền không cần! Ngươi mau trở lại!" Thất Nguyệt hô to với Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn Thất Nguyệt, nhìn thấy bọn họ lo lắng, nhìn thấy Tử Tiêu chiến đấu với lá chắn mỏng.

Tử Tiêu cảm giác được Độc Cô Thiên Diệp nhìn về phía trước, dừng động tác trên tay, đau lòng nhìn nàng.

Độc Cô Thiên Diệp miễn cưỡng cho mọi người một nụ cười, mỏng manh nói: "Yên tâm, ta không sao!"

Giọng nói của nàng going như tiếng mũi kêu, Tử Tiêu căn bản nghe không được lời nàng nói, chỉ là nhìn miệng của nàng có thể biết được, nàng nói mình không có việc gì, nói hắn không cần lo lắng!

"Tiểu Diệp Nhi..." Tử Tiêu nhìn về phía đỉnh núi, nơi đó một hạt châu màu đỏ đang đắc ý nhìn hắn.

Độc Cô Thiên Diệp lấy một cái bình ngọc ra, đổ toàn bộ đan dược vào miệng, xé váy, buộc chặt tay áo. Động tác của nàng làm hô hấp của mọi người căng thẳng.

"Thiên Diệp, không cần!" Thất Nguyệt lớn tiếng hô, người cũng đi tới cạnh Tử Tiêu.

Tử Tiêu nắm chặt quyền đã xuất hiện máu tươi, rơi xuống lá chắn mỏng, nhanh một chút cút đi.

Độc Cô Thiên Diệp cột chắc hai tay áo, hai mắt nhìn chằm chằm hỏa diễm, khi hỏa diễm ở mức thấp nhất nàng dùng linh lực tạo một tầng bảo hộ, che chở mình đi qua.

"Tê ——" hỏa diễm không có đốt trên người nàng, nhưng động tác vừa rồi quá lớn, chân phải nàng vừa vặn đụng phải tảng đá đối diện hỏa diễm, hơn nữa sức nặng trên người, xương ngón chân bị gãy! Đau đớn làm cho nàng nhịn không được hít vào một hơi.

Tiểu Bạch Cầu bởi vì có thủy Linh Châu bảo vệ, bình an vô sự, nhìn thấy ngón chân nàng bị gãy, nước mắt nó xoát xoát rơi xuốn: "Khả Khả, chúng ta đi trở về đi! Chúng ta không cần cái viên Hỏa Linh Châu kia được không? Nếu có người xấu khi dễ Khả Khả, người ta giúp ngươi cắn hắn! Chúng ta đi trở về đi?"

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Cầu Cầu, có một số việc chúng ta không thể không làm. Có đôi khi người đi về phía trước, là vì không có đường lui! Ta không thể bởi vì mình không kiên trì, đặt bọn ngươi vào trong nguy hiểm. Ta muốn bảo vệ các ngươi, bảo vệ người nhà của ta, tựa như các ngươi muốn bảo vệ vậy! Mà không phải đến khi nguy hiểm, ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn các ngươi cố gắng chiến đấu. Đây cũng không phải đường chết, chỉ là ở trên đường có ít bụi gai mà thôi, chỉ cần kiên trì sẽ có kết quả mình muốn, chúng ta phải đi về phía trước, biết không?"

"Người ta không biết, người ta chỉ biết là bây giờ Khả Khả rất thống khổ, người ta rất khó chịu!" Tiểu Bạch Cầu khóc nói.

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Ngươi bây giờ còn nhỏ, về sau ngươi sẽ hiểu được." Nói xong, nàng nhìn thoáng qua chân nhỏ còn phát ra hào quang kim sắc (máu), nhấc chân tiếp tục đi tới, nửa thanh ngón chân liền bỏ lại nơi đó, màu vàng kim chói mắt làm lòng mọi người đau đớn.

Diễm Nhất há miệng thở dốc, một chữ cũng không nói ra được. Nhưng trong lòng hắn đã quyết định, sau khi trở về mình đi lĩnh phạt, lần lĩnh phạt này, cam tâm tình nguyện!

Hỏa Linh Châu nổi lơ lửng ở đỉnh núi, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục đi lên trên, ánh sáng màu đỏ càng thêm chói mắt. Gia tốc xoay tròn vài vòng, một nam nhân mặc hồng y tóc màu đỏ mắt màu đỏ xuất hiện tại chỗ. Tay hắn vừa động, Mộc Linh Châu vẫn đi theo Độc Cô Thiên Diệp liền bay tới tay hắn.

"Đại, đại ca?" Mộc Linh Châu bất động ở trên tay Hỏa Linh Châu, ngây ngốc nói: "Đại ca, ngươi biến hóa?!"

Hỏa Linh Châu liếc Mộc Linh Châu, nói: "Trăm vạn năm cũng không có hóa thành hình người, ngươi còn không biết xấu hổ?"

"Ta..." Mộc Linh Châu bị ánh mắt Hỏa Linh Châu dọa, trong vài huynh đệ tỷ muội, mọi người sợ nhất chính là Hỏa Linh Châu, hắn trừng nàng, đã dọa bay hồn của nàng.

"Vẫn nhát gan như trước!" Hỏa Linh Châu nói xong, không nhìn Mộc Linh Châu, mà chuyển ánh mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp dưới sườn núi. Nhìn thấy mắt cá chân nàng một chút thịt cũng không có, nhưng nàng vẫn như cũ đi lên trên, tuy rằng rất chậm, lại biểu lộ quyết tâm nàng muốn thu phục hắn, hắn híp mắt lại, bức tường lửa thứ hai ở trước mặt Độc Cô Thiên Diệp cháy hừng hực.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn tường lửa đột nhiên xuất hiện trước mắt, tường lửa này so với cái đầu còn mạnh hơn, cấp bậc hỏa diễm cũng rất cao. Nàng thông qua hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, nhìn thấy bóng người đỏ rực trên đỉnh núi nhìn xuống nàng. Bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều thấy được không khuất phục trong mắt đối phương!

"Ngươi chờ, ta sẽ đi lên thu ngươi!"

"Ngươi có thể lên rồi nói sau!"

Không tiếng động biểu đạt ý mình, Độc Cô Thiên Diệp không hề nhìn Hỏa Linh Châu nữa. Nàng lại lấy một cái bình ngọc ra, nuốt một nữa đan dược, sau đó ngậm phần còn lại trong miệng. Để Băng Tâm ở trên người mình kết một tầng băng, quyết tuyệt đi tường lửa.

Khoảng cách hai bước, lại hòa tan toàn bộ băng trên người nàng, chờ sau khi nàng đi qua, băng toàn bộ bốc hơi, nơi bị tan chảy đường vẫn còn dính lửa, đốt cháy ống quần bên chân trái. Nàng lập tức dùng linh lực hóa thành thủy dập tắt lửa, nhưng ống quần bị chạy đã để lửa đốt luôn thịt của nàng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy xương cốt màu vàng kim bên trong.

Tử Tiêu nhìn thấy chân trái của nàng, phóng ánh mắt tới Hỏa Linh Châu đã hóa thành hình người i: "Hỏa Linh Châu, là ngươi tự tìm đường chết!"

Hỏa Linh Châu nhảy đi vào không trung, nhìn Tử Tiêu, nói: "Chí tôn đại nhân, đã lâu không gặp!"

"Hỏa Linh Châu, ngươi ngoan ngoãn nhận chủ, nếu không hãy chờ nhận lấy cái chết!" Tử Tiêu uy hiếp nói.

"Chí tôn đại nhân, ta cũng không có ép nàng!" Hỏa Linh Châu nói: "Nàng lúc nào cũng có thể trở về, con đường phía sau vẫn rất tốt."

Tử Tiêu nhìn lại, tường lửa vừa nãy đều bị dập tắt, mặt đất cũng không còn lửa đỏ, chứng minh độ ấm cũng giảm xuống.

"Nàng là chủ nhân của muội muội ta, dựa vào điểm ấy ta cũng sẽ không lấy mạng của nàng. Nhưng vẫn là câu nói kia, muốn ta nhận chủ, vậy nhất định sẽ có một phen cực khổ." Hỏa Linh Châu hồng y tóc đỏ tùy sóng nhiệt thổi bay, giương mắt tùy ý hắn cuồng vọng.

Tử Tiêu nghe Hỏa Linh Châu nói xong, nhìn người phía dưới ăn đan dược điều tiết thân thể, lần đầu tiên cảm thấy hai mắt của mình có điểm ướt át, cũng là lần đầu tiên có cảm giác mình thật vô dụng, đau lòng không nói nên lời.

Độc Cô Thiên Diệp ăn đan dược chữa thương và đan dược khôi phục sức khỏe, không đợi thân thể khôi phục liền tiếp tục bước đi.

"Khả Khả, vì sao ngươi không ăn đan dược chữa thương?" Tiểu Bạch Cầu hỏi.

"Nếu đan dược ăn chữa thương, thịt vừa hồi phục sẽ bị nướng tiếp, như vậy sẽ càng khó chịu. Còn không bằng cứ như vậy đi." Độc Cô Thiên Diệp khôi phục một chút khí lực, đáp.

"Khả Khả, người ta giúp ngươi làm làm." Tiểu Bạch Cầu nói, sau đó nhắm mắt minh tưởng, ánh sáng màu trắng từ trong thân thể nó xông ra, sau đó một phần tiến nhập thân thể của nàng, một phần chui vào chỗ thịt vừa bị đốt. Nhất thời nàng cảm thấy thân thể thoải mái hơn.

"Cảm ơn ngươi, Cầu Cầu!" Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Có lẽ là bị hành động của Độc Cô Thiên Diệp làm cho kinh ngạc, một đường đi lên Hỏa Linh Châu cũng không làm tường lửa ngăn Độc Cô Thiên Diệp nữa. Nhưng Độc Cô Thiên Diệp vẫn như cũ không có cảm thấy thoải mái. Bởi vì càng lên cao, độ ấm càng cao, Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được xương cốt lòng bàn chân mình sắp vỡ vụn!

Một bước, hai bước, ba bước... Độc Cô Thiên Diệp bước lên trên, thân thể bởi vì ở hoàn cảnh như vậy trong thời gian dài, bắt đầu xuất hiện hiện tượng mất nước, đầu cũng choáng váng. Nàng lấy nước từ Luyện Yêu Hồ ra uống mấy ngụm, nhưng vừa mới uống xong, không đi hai bước lại khát nước.

Nàng ngẩng đầu nhìn, đến đỉnh núi chỉ còn không tới một phần tư khoảng cách, nàng nói mình phải kiên trì, sau đó cắn môi tiếp tục đi lên trên, đột nhiên dưới chân xuất hiện một tảng đá, vừa trợt, cả người ngả về phía trước.

"Khả Khả cẩn thận!" Tiểu Bạch Cầu gấp đến độ hô to.

"A!" Tiếng thét tê tâm liệt phế từ miệng Độc Cô Thiên Diệp phát ra, đây là lần đầu tiên nàng phát ra âm thanh thống khổ như vậy.

"Tiểu Diệp Nhi!" Tử Tiêu nhìn nàng quỳ trên mặt đất, hai tay chống đỡ thân mình, lại công kích trước lá chắn mỏng: "Hỏa Linh Châu, ngươi để ta đi vào!"

Thất Nguyệt và Tử Tiêu cùng nhau tấn công, tức giận nói: "Hỏa Linh Châu, ngươi tốt nhất không cần làm ra chuyện để cho mình hối hận!"

"Nữ chủ nhân!" Tiểu Đậu đỏ cũng đi tới chỗ bọn họ, cùng nhau tấn công.

Hỏa Linh Châu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Tầng lá chắn này là ta dùng thời gian trăm vạn năm chậm rãi ngưng tụ mà thành, ngay cả khi thực lực các ngươi rất cao, cũng không là gì với nó. Ta khuyên các ngươi không cần lãng phí khí lực!" Nói xong hắn xoay người về đỉnh núi, nhìn người phía dưới vẫn chưa đứng lên, đôi mắt đỏ rực hơi rút.

"Chủ nhân!" Mộc Linh Châu ở trong tay hỏa Linh Châu vội vàng xao động địa chấn, muốn tránh thoát trói buộc của hắn: "Tam muội, ngươi đừng thất thần, chạy nhanh cứu chủ nhân!"

"Lão tam, nếu ngươi không nghe lời, ta lập tức thu hồi ngươi, xem Tiểu Bạch Cầu kia nếu không có ngươi sẽ thành cái dạng gì!" Hỏa Linh Châu nói.

Độc Cô Thiên Diệp tuy rằng không nghe được lời Mộc Linh Châu nói, nhưng nàng có thể nghe được lời Hỏa Linh Châu nói. "Thủy Linh Châu, ngươi không nên cử động, bảo vệ tốt Cầu Cầu! Ta không sao!"

Nàng cúi đầu, hai tay còn chống đỡ trên mặt đất, nàng vừa động, ngón tay lập tức đau đớn tới tâm can. Nàng cắn răng, lập tức đứng lên, để lại phía dưới là thịt lòng bày tay đã cháy đen, còn có da thịt ở đầu gối chân phải.

"Bây giờ ngươi trở về còn kịp, ít nhất ngươi sẽ không mất mạng!" Hỏa Linh Châu nhìn Độc Cô Thiên Diệp chật vật, nói.

"Ta, nhất, định, sẽ, thu, phục, ngươi!" Bởi vì đau đớn, Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn, nghe lời Hỏa Linh Châu nói, nàng càng thêm kiên trì.

Nuốt đan dược chữa thương để lại trong miệng lúc nãy, nàng nhìn lòng bàn tay mình dày đặc hàn cốt, lấy vãi băng bó trong Luyện Yêu Hồ ra, để Tiểu Bạch Cầu nhanh chóng băng bó, sau đó tiếp tục từng bước một đi lên trên.

"Muốn thu phục ta, vậy ta sẽ nhìn thử ngươi có cái năng lực kia hay không!" Hỏa Linh Châu nói. Nhưng miệng hắn nói như vậy, trên tay lại không có động tác gì.

Tiểu Bạch Cầu nhìn bộ dáng Độc Cô Thiên Diệp, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nó nhắm mắt lại, một lần lại một lần bổ sung năng lượng cho Độc Cô Thiên Diệp. Bởi vì bị thương rất nghiêm trọng, đan dược chữa thương đã không còn hiệu quả, đan dược khôi phục sức khỏe bởi vì đã ăn nhiều, tốc độ khôi phục cũng giảm bớt.

Độc Cô Thiên Diệp rất muốn nói cảm ơn Tiểu Bạch Cầu, nhưng nàng suy yếu mà không nói nên lời, ý niệm duy nhất để nàng chống đỡ tới bây giờ, là thu phục Hỏa Linh Châu!

"Ngươi không có đường lui!" Độc Cô Thiên Diệp nói với chính mình, nhưng thân thể đã không thể gánh vác, mỗi lần bước đi đều cảm thấy hai khung xương kim sắc giống như đang gánh sức nặng vạn cân.

"Đại ca, ngươi mau thu hồi độ ấm đi, chủ nhân sắp chống đỡ không nổi nữa!" Mộc Linh Châu khóc nức nở, càng không ngừng giãy dụa trong tay Hỏa Linh Châu.

"Đại ca, ngươi nghĩ rằng ta và tam muội không hiểu cái gì sẽ nhận chủ sao? Đó là chủ nhân của chúng ta, là chủ nhân trước kia của chúng ta!" Mộc Linh Châu giãy không được, lớn tiếng quát với Hỏa Linh Châu.

"Ngươi nói cái gì?" Hỏa Linh Châu nhìn mộc Linh Châu, không xác định hỏi.

"Đó là chủ nhân của chúng ta, nàng đã trở lại, nàng đã trở lại!" Mộc Linh Châu nói xong, thừa dịp Hỏa Linh Châu ngây người dùng hết sức giãy từ trong tay hắn ra, bay tới chỗ Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn mộc Linh Châu bay qua, lúc này nàng có thể cảm nhận được nàng(MLC) lo lắng, nàng rất muốn hỏi nàng(MLC) chạy nhanh như vậy làm cái gì, nhưng còn chưa mở miệng, thân thể của nàng đã ngã ra sau.

"Khả Khả!"

"Tiểu Diệp Nhi!"

"Thiên Diệp!"

"Nữ chủ nhân!"

Mọi người nhìn nàng ngã xuống, sau đó cả người rơi xuống núi.

"Khả Khả!" Tiểu Bạch Cầu bị quăng xuống dưới, nhìn thân thể Độc Cô Thiên Diệp không ngừng quay cuồng, hét lớn một tiếng, hóa ra bản thể bay đến phía dưới Độc Cô Thiên Diệp, tiếp được thân thể nàng rơi xuống, nhưng chính hắn cũng bị nướng cháy bộ lông và làn da.

"Khả Khả." Tiểu Bạch Cầu ôm Độc Cô Thiên Diệp, nhảy vài cái đã tìm được một chỗ có độ ấm thấp: "Khả Khả, ngươi tỉnh tỉnh, ngươi không cần dọa người ta!"

"Tiểu Diệp Nhi!" Hai tay Tử Tiêu đột nhiên bắt lấy tầng lá chắn kia, có lẽ là Hỏa Linh Châu không còn khống chế nó, lúc trước ba người liên thủ cũng không thể công phá lại bị Tử Tiêu xé ra một lỗ hổng, hai tay hắn kéo hai bên, cái khe đủ cho hắn đi qua, bóng dáng hắn chợt lóe, nháy mắt đã đi tới bên người Độc Cô Thiên Diệp.

"Tiểu Diệp Nhi." Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp vết thương đầy người, Tử Tiêu đột nhiên không biết nên làm như thế nào, tay chân luống cuống ôm nàng từ trên người Tiểu Bạch Cầu, nhìn thân thể nàng toàn là vết thương, đau lòng tột đỉnh. Thời điểm rơi xuống, nàng toàn thân cao thấp đều bị đốt tổn thương, quần áo màu trắng đã bị nướng thành màu đen.

Thất Nguyệt theo sát Tử Tiêu tiến vào, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp như vậy, lấy áo khoác của mình ra đấp lên người nàng.

Những người khác cũng đi theo vào được, lúc này ai cũng bất chấp nơi này có thể đột nhiên toát ra hỏa diễm hay không, sinh mệnh bọn họ có thể nguy hiểm hay không, lúc này đều vây quanh Độc Cô Thiên Diệp.

"Thiên Diệp thế nào?" Niệm Vân nhìn Độc Cô Thiên Diệp trong lòng Tử Tiêu, lo lắng, muốn bắt mạch cho nàng, lại nhìn thấy nàng cổ tay đã không còn tý thịt.

"Nữ chủ nhân nàng..." Tiểu Đậu đỏ nhìn Độc Cô Thiên Diệp không còn một chút da thịt chân cốt, mắt nước mắt lưng tròng nói.

Sau đó là Diễm Tự Quân tới nhìn một thân Độc Cô Thiên Diệp đều là vết thương, nhớ lại toàn bộ quá trình chỉ có lần quỳ xuống đó nàng mới hô lên, trong lòng rất kính nể nàng, trong lòng hối hận chuyện mục lâm lúc trước.

Lưu Vân đi vào phía trước, nói: "Để cho ta tới đi." Nói xong, tay hắn làm động tác phức tạp, nhiều ánh sáng từ trong lòng bàn tay hắn xông ra, đi vào các bộ phân trên thân thể Độc Cô Thiên Diệp. Nhưng cũng không hiệu quả, nàng còn phi thường khó chịu.

Lúc này Đản Đản từ trong thân thể Độc Cô Thiên Diệp đi ra, nói: "Các ngươi tránh ra, Mộc Linh Châu, Thủy Linh Châu, Quang Linh Châu, toàn bộ lại đây!"

Bọn Niệm Vân đều lui ra, Quang Linh Châu từ trong thân thể Độc Cô Thiên Diệp xông ra, cùng mộc Linh Châu, thủy Linh Châu cùng nhau làm thành một vòng tròn. Ba hạt châu xoay tròn rất nhanh, tốc độ nhanh tới mức mọi người ở đây không phân biệt được viên nào là nào viên, bọn họ toàn ngưng kết ra vằn nước lục sắc, từ rất nhỏ dần dần thành lớn, bao vây từ đầu đến chân lên Độc Cô Thiên Diệp, sau đó nhanh chóng thẩm thấu đến bên trong thân thể nàng. Vằn nước thẩm thấu, mày Độc Cô Thiên Diệp nhíu chặt mới chậm rãi giãn ra một chút.

"Hữu dụng!" Nhìn thấy phản ứng của Độc Cô Thiên Diệp, trên mặt mọi người mới thoải mái một ít.

Đản Đản nhìn Độc Cô Thiên Diệp, chờ vằn nước đều rót vào trong thân thể nàng, nói: "Lại đến!"

Mộc Linh Châu, thủy Linh Châu và quang Linh Châu tiếp tục xoay tròn, vằn nước lại ngưng kết mà thành, bao vây Độc Cô Thiên Diệp lại. Như thế lặp lại vài lần, hô hấp của Độc Cô Thiên Diệp rốt cục dần dần vững vàng lại.

Mấy viên Linh Châu dừng lại, hạt châu sánh chói lúc trước giờ đã ảm đạm, không đợi mọi người nói chuyện, toàn bộ đã trở lại thân thể Độc Cô Thiên Diệp.

"Thứ Hồn!" Tử Tiêu hô.

Thứ hồn xuất hiện ở bên người hắn, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp một thân toàn là vết thương, hỏi: "Sao nàng lại bị thương nặng như vậy?"

"Về cửu thiên huyền giới trước, Thất Nguyệt, mở thông đạo ra." Tử Tiêu ôm Độc Cô Thiên Diệp đi lên trên người Thứ Hồn, nói với Thất Nguyệt.

"Tốt." Thất Nguyệt gật đầu, hai tay kết ấn, mở thông đạo đi thông cửu thiên huyền giới ra.

Tử Tiêu ngồi ở trên lưng Thứ Hồn, lúc tiến vào thông đạo, hắn xoay người nhìn bóng dáng màu đỏ còn đứng ngốc ở đỉnh núi, nói: "Chính ngươi biết lựa chọn!" Nói xong Thứ Hồn liền chỡ bọn họ đi vào thông đạo.

Theo sau Thất Nguyệt, Tiểu Đậu đỏ, Niệm Vân mang theo Lưu Vân, còn có Diễm Tự Quân lần lượt đi vào thông đạo. Sauk hi bọn họ đi vào, thông đạo chậm rãi khép lại.

Trong thông đạo, Tử Tiêu quay đầu, nhìn cửa thông đạo sắp khép lại, thở dài, ôm chặt người trong lòng thêm một chút, nói: "Nếu hắn không đến, ta cũng sẽ không cho nàng nhận lại hắn!"

Trên ngọn núi Lạp Mã, hỏa Linh Châu nhìn thông đạo càng ngày càng nhỏ, đôi mắt đỏ rực nhìn thông đạo thu nhỏ lại mà co rút lại.

Nói gì đây nhỉ? Chắc mấy nàng thấy giận Hỏa Linh Châu lắm nhỉ, cơ mà nhìn lại, HLC chỉ là một lòng với thần sáng thế, mà hắn cũng đâu biết TD là thần sáng thế đâu, cơ mà ức thì nên ức bé Đản và mấy viên linh châu kia kìa, sao không nói sớm một tẹo cho hắn biết, để hành hạ bé Diệp như vậy, à mà không ức bà tác giả chứ!!
Bình Luận (0)
Comment