Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 242

Trò chơi?

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, tò mò hỏi: "Các ngươi chơi trò chơi hả?"

"Đúng vậy." Tử Tiêu gật gật đầu, nói: "Lúc trước ta và Thất Nguyệt, Hắc Tử, ba người chúng ta rất nhàm chán , cảm thấy ngày mỗi ngày đều như nhau, ở trên cao lâu lắm, cảm giác hơi nhạt nhẽo.

Có một ngày Thất Nguyệt nói đi cảm thụ cuộc sống chậm rãi tu luyện một lần nữa lúc trước, đi lịch lãm một lần nữa, sau đó ba người đấu, xem ai nhận thua trước. Chúng ta đều đồng ý, để Niên Tuế làm một trận pháp phong ấn cho chúng ta, phong ấn thực lực của chúng ta lại. Mà ba người chúng ta cũng bởi vì trận phong ấn kia, đều về tới lúc mấy tuổi. Bọn Tiểu Đậu tử tùy tiện mở một thông đạo, ném chúng ta vào, chờ chúng ta đi ra ngoài thì ở ngay tại đại lục Huyền Nguyệt.

Đi đến đại lục Huyền Nguyệt không lâu, chúng ta gặp Thần Tinh Tông, bởi vì ta và Thất Nguyệt đều có thụy thú, trên người tự nhiên mang theo một chút hơi thở điềm lành, Thần Tinh Tông đưa chúng ta đến Thần điện, bởi vì Hắc Tử không thích loại cảm giác thần côn của Thần Tinh Tông, cự tuyệt gia nhập. Sau đó, ta lên làm thần điện thánh tử, Thất Nguyệt lên làm thiếu điện chủ, Hắc Tử thì tự mình sáng lập Ám các. Hắn bảo ta làm các chủ. Bởi vì trước khi phong ấn chúng ta đã ước định chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình đi giải quyết khó khăn gặp được, mà khi đó chúng ta cũng phát hiện thần điện có vấn đề, ta đồng ý. Vì thế ta thành các chủ Ám các, Hắc Tử là nhị đương gia, Thất Nguyệt là tam đương gia. Chuyện sau này có lẽ nàng đều biết."

"Ba người các ngươi thật không phải nhàm chán bình thường!" Độc Cô Thiên Diệp nghe xong chuyện của bọn họ, hỏi: "Các ngươi đi khỏi đây, chuyện nơi này ai xử lý?"

"Bọn Tiểu Đậu tử và Niên Tuế xử lý. Thật ra cũng không có nhiều chuyện, bình thường ta cũng không quản bọn họ làm thế nào." Tử Tiêu nói.

" Niên Tuế kia là ca ca Niên Hoa đúng không?" Tử Tiêu nói tới Niên Tuế, làm cho Độc Cô Thiên Diệp nghĩ tới trên người Niên Hoa.

"Thật ra bọn họ cũng không phải huynh muội ruột, Niên Tuế là con nuôi phụ thân Niên Hoa, lớn hơn Niên Hoa mười mấy tuổi, xem như nhìn Niên Hoa lớn lên." Tử Tiêu nói, "Không phải nàng hỏi vì sao nhắc tới chuyện thành thân tình sắc mặt của Niên Hoa sẽ không tốt lắm ? Bởi vì người trong lòng Niên Hoa là Niên Tuế, nhưng lại Niên Tuế lại cảm thấy hai người là huynh muội, không chịu nhận Niên Hoa, còn làm cho mình nhanh chóng già đi. Điều này làm cho Niên Hoa rất đau lòng, năm đó còn vì vậy nháo xảy ra chuyện. Cho nên nàng thấy Niên Hoa thoạt nhìn tuổi trẻ xinh đẹp, nhưng Niên Hoa cũng đã là lão giả râu tóc bạc trắng."

"Niên Tuế không thích Niên Hoa sao? Ta nghe nói Niên Tuế rất che chở Niên Hoa, lúc trước có người đùa giỡn Niên Tuế, bị hắn đuổi chạy quanh Cửu Thiên Huyền Giới, cuối cùng không thể không rời khỏi nơi này, chạy đến không gian khác." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ tới chuyện mình nghe bọn tiểu Đậu tử nói.

Mấy hôm trước bởi vì bị thương không thể động đậy, Tử Tiêu lại đi ra ngoài mấy ngày, Độc Cô Thiên Diệp nằm trên giường cũng không tán gẫu, bảo tiểu Đậu tử nói chuyện trên Cửu Thiên Huyền Giới cho nàng nghe. Không nên nhìn người của Cửu Thiên Huyền Giới cấp bậc có vẻ cao, cũng không nên thấy trong cung điện này đều là nam nhân, khi bát quái thì tuyệt không kém nữ nhân. Độc Cô Thiên Diệp bảo tiểu Đậu tử nói nói chuyện nơi này, hắn hạ bút thành văn, hơn nữa vô cùng phong phú, nói sinh động như thật .

Mà Niên Hoa là người Độc Cô Thiên Diệp tiếp xúc nhiều nhất, cũng vẫn là người có nhiều đề tài ở Cửu Thiên Huyền Giới, tiểu Đậu tử dùng thời gian hai ngày nói nàng chuyện có vẻ kinh điển của Niên Hoa, làm cho Độc Cô Thiên Diệp thán phục không thôi.

"Niên Tuế, hắn thích Niên Hoa, chẳng qua này thích này không biết là cho huynh muội thích hay là nam nữ thích. Dù sao hai người bọn họ một người cũng không lập gia đình." Tử Tiêu trả lời nói nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, không nói chuyện của bọn Niên Hoa nữa, cảm nhận được hỗn độn khí trong không khí, ở trong lòng hắn nhìn phía dưới thành thị, nói: "Chàng làm thế nào lên làm vương nơi này?"

"Không gian này vốn là của ta." Hai mắt Tử Tiêu nhìn ra xa phương xa, nhớ lại nói, "Lúc trước ta muốn rời khỏi, thần sáng thế sáng tạo không gian này cho ta, cho ta có chỗ đặt chân. Lúc ấy cả không gian chỉ có một mình ta, ta đi tìm một ít người lại đây cùng ta, chậm rãi phát triển trở thành như bây giờ."

"Chàng, chàng và Thần Sáng Thế..." Đột nhiên Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng là cảm giác thế nào, nàng cũng không nói lên được, cũng không biết làm thế nào.

"Làm sao vậy?" Tử Tiêu nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.

"Các ngươi đều là Thần Sáng Thế sáng tạo ra sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Tử Tiêu gật gật đầu, nói: "Ta và một nữ tử cùng được sáng tạo ra, tiếp theo là Mộng Thiên Quân, Ngu Hành và còn có Dung Tu. Ta còn nhớ rõ khi ta mở mắt ra nhìn thấy dáng vẻ của nàng, nàng dịu dàng cười với ta, sau đó ta nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh bên cạnh. Sau đó, khi ta và nàng có thể đi đường, chúng ta thường xuyên đi theo Thần Sáng Thế chạy khắp nơi. Chờ ta trưởng thành, ta chuẩn bị rời khỏi, Thần Sáng Thế sáng tạo cho ta thế giới này."

Theo Tử Tiêu miêu tả, Độc Cô Thiên Diệp ẩn ẩn thấy được phía sau một nữ tử đoan trang đại khí đi theo một nam một nữ hai hài đồng, cô gái làm nũng với nàng, nữ tử ôm nàng lên, nam hài ôm hai tay trước ngực nhìn các nàng.

Tiếp theo hai có thêm mấy đứa trẻ lại càng ngày càng nhiều đứa trẻ, một đám người cãi nhau đến vui vẻ!

Sau đó hình ảnh vừa chuyển, nam hài trưởng thành nam tử, nói với nữ tử mình phải rời khỏi, nàng gật đầu đồng ý, nói muốn chuẩn bị cho hắn một phần lễ vật, khi Độc Cô Thiên Diệp muốn tiến thêm một bước thấy rõ ràng hình ảnh này, những hình ảnh này lại biến mất.

"Tiểu Diệp nhi, làm sao vậy, sao lại ngẩn người rồi?" Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp nhìn trời, ánh mắt nháy cũng không nháy, hỏi.

Hình ảnh đã không có, Độc Cô Thiên Diệp lấy lại tinh thần, nghe lời nói của Tử Tiêu, nói: "Vài người các ngươi ta đều biết, sao không có nghe nói cô gái được sáng tạo cùng ngươi ?"

"Hà Hi sao? Nàng đã mất. Lúc trước sau khi Thần Sáng Thế mất đi không lâu, mọi người đều rất khó chịu, nhưng khó chịu nhất vẫn là Hà Hi. Quan hệ giữa nàng và Thần Sáng Thế là thân nhất, cho nên có một ngày nàng nói muốn đi tìm Thần Sáng Thế chuyển thế, mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc. Thẳng đến khi nàng sống tới điểm cuối, nàng cũng không tìm được. Có lẽ là do nản lòng thoái chí, nàng không lựa chọn trọng tố khí lực, mà là tử vong tự nhiên. Trước khi nàng chết nói: 'Ta tìm kiếm nhiều năm như vậycũngđều không có tìm được nàng, có lẽ sau khi ta chết, có thể gặp được nàng .' " Tử Tiêu nói

"Hà Hi?" Độc Cô Thiên Diệp nhắc tới tên này, tìm tòi thật lâu trong não cũng không có trí nhớ, đột nhiên nàng có một ý nghĩ: Như Yên sẽ không là Hà Hi chứ ? !

"Có phải mệt mỏi không?" Tử Tiêu thấy Độc Cô Thiên Diệp vừa mới hoàn hồn một lát lại ngẩn người, nghĩ tới thương tích của nàng còn chưa khỏi, nói, "Chúng ta về đi, chờ nàng khỏe lên, chúng ta trở ra."

Trong giọng điệu Tử Tiêu nói chuyện, Độc Cô Thiên Diệp có thể cảm nhận ra tôn kính và yêu thích của hắn với Thần Sáng Thế, nàng không biết có nên nói cho hắn mình là Thần Sáng Thế chuyển thế không. Nàng cảm thấy giữa hai người không nên có bí mật, nhưng lại không muốn giữa hai người có cảm tình phức tạp khác, nàng không biết sau khi nói Tử Tiêu sẽ dùng cảm tình gì đối đãi với nàng, cho nên trong lòng hơi mâu thuẫn, Tử Tiêu trở về, nàng gật đầu đồng ý .

Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hôn trên mặt nàng một cái, nói: "Mặc kệ nàng là dáng vẻ gì, nàng là ai, ta thích đều là nàng, chỉ có nàng!"

Độc Cô Thiên Diệp không biết có phải Tử Tiêu đã phát hiện không, hai tay nàng vòng qua cổ hắn, chôn đầu trên bờ vai của hắn, nói: "Chúng ta về đi."

" Được." Tử Tiêu nói xong ôm lấy Độc Cô Thiên Diệp, về tới cung điện. Lúc đi ngang qua một mảnh rừng trúc, vừa vặn đụng phải Niên Tuế. Niên Tuế hành lễ với Tử Tiêu, sau đó nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: "Đây là Thiên Diệp tiểu thư đúng chứ ? Thời gian này vẫn nghe Niên Hoa nhắc tới ngươi, cuối cùng hôm nay gặp được. Thương thế của ngươi khôi phục thế nào ?"

"Đa tạ Niên Tuế đại sư quan tâm." Độc Cô Thiên Diệp gật gật vớiNiên Tuế, nói, " Thuốc của Niên Hoa đại sư rất tốt, ta muốn không khôi phục cũng khó."

"Ha ha, vậy là tốt rồi!" Niên Tuế cười to nói, "Niên Hoa không có bằng hữu gì, cũng khó gặp được một người mình thích. Luôn nói với ta ngươi cùng nàng là tỷ muội kết nghĩa, ngươi làm nàng thoải mái rất nhiều!"

"Niên Hoa đại sư là một bằng hữu tốt lắm, trao đổi với nàng, với ta mà nói cũng là một loại hưởng thụ." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.

"Ha ha, vậy là tốt rồi, hoan nghênh sau này ngươi đi chỗ ta làm khách." Niên Tuế nói, "Ta còn có chút việc, cáo từ trước. Chủ thượng, thuộc hạ cáo lui."

Tử Tiêu gật gật đầu, Niên Tuế rời khỏi. Độc Cô Thiên Diệp vẫn nhìn bóng dáng hắn, nói: "Lúc Niên Tuế còn trẻ chắc chắn là một mỹ nam tử, có rất nhiều hoa đào!"

Vừa nãy nàng cẩn thận quan sát Niên Tuế, phát hiện quả nhiên hắn giống như lời Tử Tiêu vậy, không chỉ có râu tóc bạc trắng, hơn nữa trên mặt còn có không ít nếp nhăn thật nhỏ, đây cũng không là linh sư bình thường sẽ có !

Tử Tiêu trừng phạt cắn vành tai Độc Cô Thiên Diệp một chút, nói: "Hắn có suất như ta không ? Nhìn dáng vẻ nhìn không chuyển mắt của nàng kìa!"

Độc Cô Thiên Diệp quay đầu đi, rời tầm công kích của hắn, nói: "Ta chỉ là nhìn xem thay Niên Hoa thôi! Nhìn dáng vẻ hắn nói chuyện vừa nãy, ba câu không rời Niên Hoa, đối Niên Hoa hẳn là cũng là có cảm tình."

Tử Tiêu nhìn nàng híp hai mắt lại, cười nói: " Nàng lại nghĩ chuyện hư hỏng gì?"

"Cái gì mà hư hỏng chứ!" Độc Cô Thiên Diệp cắn một ngụm trên mặt Tử Tiêu, nói, "Ta chưa bao giờ nghĩ chuyện hư hõng, ta chỉ làm chuyện xấu thôi à!"

Tử Tiêu bị động tác Độc Cô Thiên Diệp làm ngứa lòng, nàng vừa rời khỏi hai má hắn, môi hắn lập tức tập kích môi đỏ mọng của nàng, khẽ cắn, một hồi lâu mới rời đi, mị hoặc nói: "Ta chờ nàng đến làm chuyện xấu với ta."

"Chàng cũng không sợ bị người ta nhìn thấy!" Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn Tử Tiêu một cái, thúc giục, "Chúng ta mau trở về thôi."

Tử Tiêu cười to hai tiếng, ôm nàng về tẩm cung của mình, thấy Tiểu Bạch Cầu và Lưu Vân trong sân, bọn họ chạy tới chạy lui trong sân. Đến gần thì thấy, Tiểu Bạch Cầu để Hỏa Linh Châu trên mặt đất lăn qua lăn lại, mà Lưu Vân thì ở một bên đuổi theo, Hỏa Linh Châu vốn sạch sẽ đã muốn bẩn hề hề .

Tiểu Bạch Cầu nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, ôm Hỏa Linh Châu liền chạy tới, nói: "Khả khả, ngươi đi ra ngoài hồi nào vậy? Sao không mang người ta theo với ?"

"Giờ ngươi có Lưu Vân, làm sao còn nhớ rõ chủ nhân như ta chứ!" Đầu Độc Cô Thiên Diệp chôn trên vai Tử Tiêu, giả bộ đau lòng oán giận .

"Người ta không có a, người ta yêu nhất là khả khả ! Nhưng mấy ngày hôm trước Lưu Vân mang người ta chơi vài ngày ở Cửu Thiên Huyền Giới, thật sự rất vui mà!" Tiểu Bạch Cầu nói.

"Xem đi xem đi, đi chơi cũng không nói cho ta, vài ngày không thấy ngươi, còn tưởng ngươi mất tích, hóa ra là hẹn hò với soái ca. Ai, ta thật đau lòng!" Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục đau lòng nói.

"Khả khả, ngươi đừng giả bộ, người ta nhìn thấy khóe miệng của ngươi, sắp cong đến bên tai rồi." Tiểu Bạch Cầu vỗ vỗ Hỏa Linh Châu trên mặt đất, nói.

"Ngạch ——" Độc Cô Thiên Diệp lập tức ngẩng đầu, nói: "Cầu cầu, ngươi học xấu!"

"Người ta không có, người ta vẫn là cầu cầu ngoan ngoãn, là cầu cầu khả khả và Lưu Vân thích nhất!" Tiểu Bạch Cầu nói xong, lại bắt đầu lăn Hỏa Linh Châu quanh sân, Hỏa Linh Châu đáng thương, vẫn luôn cao cao tại thượng, trừ Thần Sáng Thế, người khác chạm cũng không có chạm, giờ cư nhiên trở thành món đồ chi của cầu cầu.

Có lẽ là do tác dụng của Linh Châu khác trong thân thể, có lẽ là nghĩ đến nó là vòng tay kiếp trước của mình, cùng mình đi qua không ít năm tháng, mặc dù là nó làm mình bị thương thành như vậy, nhưng là nhìn thấy hình dáng của nó lúc này, trong lòng lại không đành lòng .

"Cầu cầu, đưa Hỏa Linh Châu cho ta." Độc Cô Thiên Diệp hô với Tiểu Bạch Cầu.

Tiểu Bạch Cầu chơi đùa bất diệc nhạc hồ trong sân nghe thấy tiếng la của Độc Cô Thiên Diệp, nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Hỏa Linh Châu, cuối cùng ôm Hỏa Linh Châu đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, ném tới trên người nàng.

"Khả khả, ngươi nhanh khỏi nha, người ta đã lâu không có ăn đồ ngươi làm." Tiểu Bạch Cầu nói xong, vẻ mặt tham ăn nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

"Chờ ta khỏe sẽ làm cho ngươi." Độc Cô Thiên Diệp đồng ý.

Trở lại phòng, Tử Tiêu thả Độc Cô Thiên Diệp trên giường, Hỏa Linh Châu lăn xuống. Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Hỏa Linh Châu, nói: " Chàng giải phong ấn cho nó đi."

Tử Tiêu gật gật đầu, nói: " Hỏa Linh Châu này, trừ phi nó nhận chủ, nếu không chỉ có Thần Sáng Thế mới có thể khống chế nó, nàng phải chú ý chút, đừng bị nó làm bị thương."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, Tử Tiêu nhặt Hỏa Linh Châu lên, giải trừ kết giới bên ngoài nó, tầng băng bọc bên ngoài lập tức hòa tan, Hỏa Linh Châu lại biến thành phía trước lửa đỏ như trước, nhưng Độc Cô Thiên Diệp có thể rõ ràng cảm thấy tinh thần nó không tốt.

Qua hai ngày, Độc Cô Thiên Diệp để Niên Hoa cởi băng gạc trên tay mình, tay phải vừa lộ ra, lập tức nghe thấy giọng Đằng Hoàng.

"Ai nha trời của ta, cuối cùng cũng cho ta thông khí rồi !"

Niên Hoa vẫn nghĩ đến đằng hoàng trên mu bàn tay Độc Cô Thiên Diệp là một hình xăm, không nghĩ tới cư nhiên là thực vật thú, nhìn hoa nhỏ của nó, nói: "Thực vật thú này cấp bậc rất cao phải không ? Ngươi lột một tầng da trong hoàn cảnh kia, nó cư nhiên không có việc gì!"

Độc Cô Thiên Diệp giật giật hai tay mình, nhìn lòng bàn tay đã khôi phục như lúc đầu, cười cười, nói: "Ta vẫn không biết cấp bậc của nó, cũng không biết cấp bậc thực vật này tính thế nào."

Sau đó hai người lại hàn huyên nửa ngày, Niên Hoa mới đứng dậy đi về.

Độc Cô Thiên Diệp cầm lấy Hỏa Linh Châu Tử Tiêu đặt ở đầu giường. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với Hỏa Linh Châu, ẩn ẩn cảm giác nóng rực hơi quen thuộc.

"Ta biết ngươi có thể biến hóa." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hỏa Linh Châu nói.

Tiếng nói của nàng vừa dứt, một ánh sáng màu đỏ hiện lên trong phòng, vật trong lòng bàn tay nàng không còn, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện trước mặt nàng.

Hỏa Linh Châu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, con ngươi lửa đỏ hơi ướt át, hối hận nói: "Ta chờ ngài hơn trăm vạn năm, từ khi ngài rời khỏi đã bắt đầu chờ, không nghĩ tới chờ được ngài, lại làm ngài bị thương thành như vậy!"

"Giờ ta không hồi phục trí nhớ Thần Sáng Thế, cho nên ta là Độc Cô Thiên Diệp. Ngươi có bằng lòng đi theo ta không?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

Không có do dự, Hỏa Linh Châu gật gật đầu, biến thành bản thể, một hạt châu màu đỏ nổi trước mặt nàng. Độc Cô Thiên Diệp nhỏ một giọt máu ở trên đó, máu tươi nhanh chóng ngấm vào, Hỏa Linh Châu phát ra một trận hồng quang chói mắt. Hồng quang xuyên thấu cung điện, thẳng lên tận trời, cho cả Cửu Thiên Huyền Giới đều nhìn thấy phiến lửa đỏ kia.

Khác với khi Thủy Linh Châu, Mộc Linh Châu nhận chủ, khí tức cuồng bạo của Hỏa Linh Châu chạy khắp nơi trong thân thể nàng, tràn ngập các góc thân thể, kinh mạch, xương cốt, thậm chí da thịt đều bị đánh sâu vào phát đau. Mặt của nàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, mồ hôi như rơi xuống như hạt đậu, tẩm ướt quần áo của nàng rất nhanh.

Nàng khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu gian nan dẫn luồng khí cuồng bạo này vào đan điền. Hỏa Linh Châu phát ra từng đợt hồng quang, giúp Độc Cô Thiên Diệp dẫn đường. Có Hỏa Linh Châu giúp, nàng cảm giác thông thuận hơn, bắt đầu cẩn thận thăm dò, dẫn luồng khí cuồng bạo trong thân thể một chút một chút vào đan điền, vây quanh ở bên cạnh Đản Đản, Đản Đản lại hấp thu nó, chuyển hóa thành linh khí cho Độc Cô Thiên Diệp.

Khi bọn Tử Tiêu đến thì thấy Độc Cô Thiên Diệp bị từng trận hồng quang vây quanh, nhìn thấy mặt nàng tái nhợt, đều lo lắng không người. Mới vừa khỏe lên, đừng lại xảy ra chuyện gì đó!

"Chủ thượng, nữ chủ nhân không có việc gì chứ?" Tiểu Đậu tử hỏi Tử Tiêu.

Tử Tiêu như không nghe thấy lời nói của tiểu Đậu tử, gắt gao nhìn chằm chằm Hỏa Linh Châu và Độc Cô Thiên Diệp mồ hôi như mưa. Giờ khắc này hơi thở của nàng...

Mộng Thiên Quân đi đến từ bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp, biểu tình trở nên bất khả tư nghị, nhìn kỹ còn có thể thấy vui sướng và tình cảm thản nhiên khác trong mắt hắn.

"Tử Tiêu, nàng..." Mộng Thiên Quân đi đến bên người Tử Tiêu, hỏi.

Tử Tiêu thấy kích động và vui sướng trong mắt Mộng Thiên Quân, không nói gì, đôi môi khêu gợi kia hơi mím, hai mắt nhìn chằm chằm vào Độc Cô Thiên Diệp, như muốn nhìn ra cái gì từ trên người nàng.

Sau khi xác định Độc Cô Thiên Diệp không có nguy hiểm, những người khác đều lui đi ra ngoài, chỉ còn Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân ở lại, bọn họ nhìn nàng chậm rãi phục tùng tất cả cuồng khí trong thân thể, hấp thu, nhìn thực lực của nàng từ thần tôn đột phá Thần cấp, tới Tôn cấp, trở thành Tôn vương sơ cấp, nhìn bọn tiểu Hỏa toàn bộ thăng cấp đến tôn linh thú!

Sau khi thăng cấp Độc Cô Thiên Diệp cũng không tỉnh lại, bọn tiểu Hỏa có thể đi ra từ Luyện Yêu Hồ, cũng không thể tự mình trở lại bên trong, chỉ đành vây quanh bên người nàng, chờ nàng tỉnh táo lại.

Ngu Hành mở to mắt từ trong tu luyện, nhìn thấy Cùng Kỳ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì ?"

Cùng Kỳ nghĩ đến tin tức vừa nhận được, nói: "Tìm được Hỏa Linh Châu !"
Bình Luận (0)
Comment