Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 266

"Bây giờ còn có vấn đề không?" Độc Cô Thiên Diệp mở miệng nói, kéo hai người từ nỗi khiếp sợ ra.

"Sư phụ, ngài và chí tôn đại nhân..." Hạ Hầu Thanh Đế cười hì hì hỏi. Không nghĩ tới sư phụ của hắn cư nhiên thân mật với chí tôn đại nhân như vậy, có lẽ tương lai một ngày nào đó, chí tôn đại nhân sẽ thành sư công của hắn!

"Khụ khụ..." Độc Cô Thiên Diệp giả bộ ho khan một chút, trừng Hạ Hầu Thanh Đế một cái.

Đừng tưởng rằng lời hắn trêu chọc nàng nghe không hiểu!

"Bên Cửu Thiên Huyền Giới không thành vấn đề, giờ các ngươi cảm thấy đề nghị này thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Hạ Hầu Thuần nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp giải quyết chuyện không có khả năng nhất dễ dàng như vậy, nói: "Có thể đi Cửu Thiên Huyền Giới là chuyện rất nhiều người ước mơ tha thiết, những người khác trong tông môn tất nhiên không có ý kiến."

Hạ Hầu Thuần đồng ý, vậy ý tưởng của những người khác sẽ không ở trong phạm vi nàng lo lắng, việc này đều giao cho hắn đi xử lý! Nàng gọi Diễm Nhất ra, nói: "Diễm Nhất, giờ có một việc muốn phiền ngươi một chút."

"Nữ chủ nhân xin phân phó." Diễm Nhất cung kính nói.

"Diễm Nhất, ta đã nói với Tiêu chuyện dời Tông môn Luyện đan sư đến Cửu Thiên Huyền Giới, giờ bên người ta chỉ một mình ngươi có vẻ quen thuộc nơi đó, phiền ngươi chờ bọn họ thu thập xong đưa bọn họ đi qua, chọn một chỗ cho bọn họ an trí." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Diễm Nhất nói xong, lui ra sau Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp lại nói với Hạ Hầu Thuần: "Hắn là thủ lĩnh quân Diễm Tự, đến lúc đó chờ các ngươi thu thập xong, các ngươi tìm hắn là được."

Thủ lĩnh quân Diễm Tự? !

Hạ Hầu Thuần cùng Hạ Hầu Thanh Đế nhìn thấy thái độ cung kính của Diễm Nhất với Độc Cô Thiên Diệp, biết hắn thật sự xem nàng thành nữ chủ nhân, hoặc là nói nàng thật sự thu phục bọn họ! Bởi vì sự cao ngạo và năng lực của quân Diễm Tự đã được truyền lưu khắp nơi.

Biết được thật sự có thể chuyển đến, Hạ Hầu Thuần vui sướng khó nói thành lời. Hắn đứng dậy hàng đại lễ với Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Hạ Hầu Thuần đại diện từ trên xuống dưới Tông môn Luyện đan sư cảm tạ tiểu chủ!"

Độc Cô Thiên Diệp để Hạ Hầu Thuần đứng lên, nói: "Các ngươi đi cùng thương nghị với những người khác trước, sau đó thu thập mọi vật, tùy thời chuẩn bị rời đi."

"Sư phó ngươi không đi cùng chúng ta sao?" Hạ Hầu Thanh Đế hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Ta còn có chuyện phải làm. Các ngươi đi theo Diễm Nhất là được, hắn sẽ sắp xếp cho các ngươi. Chờ Giản đại ca tỉnh, ta lại đi mật thất."

Sau đó Hạ Hầu Thuần và Hạ Hầu Thanh Đế đi tìm trưởng lão tông môn thương nghị chuyện di dời, Diễm Nhất đi theo bọn họ. Độc Cô Thiên Diệp trở lại phòng Giản Ước Chi chờ hắn tỉnh lại.

Không biết ngủ bao lâu, khi Giản Ước Chi tỉnh lại nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, ánh mắt chớp chớp, ngồi dậy từ trên giường.

Độc Cô Thiên Diệp mở mắt ra nhìn Giản Ước Chi, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì, cuối cùng vẫn là Độc Cô Thiên Diệp mở miệng trước: "Giản đại ca, sao ngươi đi theo đến đây? Tới bắt ta trở về ?"

Trước khi Giản Ước Chi hôn mê câu hóa ra nàng lớn lên thế này, thuyết minh hắn đã biết Độc Cô Thiên Diệp chưa chết !

Hắn lắc đầu, nói: "Nếu huynh tới bắt muội về, sẽ không một mình đến đây. Người nhiều như vậy cũng không bắt được muội, sao huynh có thể là đối thủ của muội chứ."

"Vậy huynh đi theo tới làm gì?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Nàng cầm Kim Linh Châu, hủy cấm địa, đối với thiếu tông chủ là hắn mà nói đây cũng không phải chuyện tốt gì. Đi theo nàng không phải muốn bắt nàng, vậy mục đích của hắn nàng không đoán được.

"Ta muốn đi theo muội!" Giản Ước Chi nhìn Độc Cô Thiên Diệp, kiên định nói.

"Đi theo ta? Vì sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Giản Ước Chi gọi Bạch Hổ ra, nói: "Huynh ở trong phòng giam của cấm địa nhìn thấy Bạch Hổ, cho nên huynh vẫn biết phụ thân đang làm những gì. Trước khi khế ước Bạch Hổ đã nói, huynh khế ước với nó, thì phải chia sẻ trách nhiệm của nó, cùng nó bảo vệ thế giới này yên ổn."

"Chuyện này cùng ta có liên hệ gì?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Giản Ước Chi.

"Huynh biết muội cũng có tứ đại thần thú, hơn nữa Bạch Hổ nói giữa chúng ta có quan hệ không có phân cách, lúc huynh nhìn thấy muội cũng có cảm giác quen thuộc." Giản Ước Chi nói, cũng không quản Độc Cô Thiên Diệp có thể hiểu được ý tứ của mình không.

"Quan hệ không thể phân cách?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Giản Ước Chi, lại nhìn nhìn Bạch Hổ đang ngủ say, không biết nó nói là có ý tứ gì." Huynh cũng biết ta muốn làm cái gì?"

"Biết."

"Nếu ta chống lại Ngu Hành, nhất định sẽ đứng đối lập với Tông môn Luyện khí sư. Lần này ta không thương tổn phụ thân huynh là do lúc trước đã đồng ý với huynh, nếu lần sau gặp mặt, tất nhiên ta sẽ không lại như thế. Đến lúc đó huynh..." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ta biết." Giản lược thuyết, "Nhưng mấy năm nay tông môn đã làm nhiều chuyện xấu lắm, sớm đã không phải nơi ta quen thuộc. Mọi người có tín ngưỡng của mình, tín ngưỡng phụ thân là thiên tôn, mà tín ngưỡng của ta trùng hợp đối lập với hắn..."

Giản Ước Chi nói xong hai người đều trầm mặc, hồi lâu Độc Cô Thiên Diệp thở dài, nói: " Đường ta phải đi cũng không dễ đi..."

"Ta biết. Ta đi ra từ tông môn, cũng đã chuẩn bị tốt!" Giản Ước Chi nói, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp còn khó xử, hiểu được băn khoăn của nàng, mở miệng nói: " Giản Ước Chi ta thề, ta nguyện ý đi theo..."

"Giản đại ca!" Độc Cô Thiên Diệp nghe Giản Ước Chi phát thệ, đánh gãy hắn, nhìn con ngươi kiên định của hắn, bất đắc dĩ nói, "Được rồi, ta đồng ý, huynh đừng thề."

Giản Ước Chi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đồng ý, mới lộ ra tươi cười.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn vẫn hơi mỏi mệt như cũ, nói: "Huynh lại nghỉ ngơi một lát, ta ở Tông môn Luyện đan sư còn có một số việc, lúc rời khỏi ta sẽ tìm đến huynh."

Giản Ước Chi biết nếu Độc Cô Thiên Diệp đồng ý rồi, thì sẽ không lừa mình, nghe lời Độc Cô Thiên Diệp nói vẫn ở trong viện chờ nàng.

Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi phòng Giản Ước Chi, tìm được Hạ Hầu Thuần, để hắn mang mình đi mật thất. Vừa mới đi vào, một đạo tàn ảnh hướng chạy tới chỗ mình, nàng một tay tiếp được nó, nghe được nó ở trong lòng mình khóc kể: "Ô ô... Chủ nhân hư hõng, sao ngươi bỏ Tiểu Đỉnh một mình ở trong này lâu như vậy chứ? Ô ô, Tiểu Đỉnh còn tưởng rằng ngươi muốn đưa ta cho bọn họ, không cần Tiểu Đỉnh , ô ô... Chủ nhân hư hỏng!"

Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới để Tiểu Đỉnh lại mình rời khỏi sẽ có lớn phản ứng như vậy, vỗ vỗ lưng bé, trấn an: "Không phải ta đến đây sao, sao có thể không cần ngươi chứ? Lại khóc nhè, lát nữa bị Tiểu Cửu cười nhạo."

"Con hồ ly lẳng lơ kia hắn dám!" Tiểu Đỉnh nghe thấy Tiểu Cửu sẽ cười nhạo mình, cảm thấy khả năng Độc Cô Thiên Diệp nói là rất lớn, lập tức dừng khóc, chỉ ai oán nhìn nàng như trước.

Độc Cô Thiên Diệp bị dáng vẻ của nó chọc cười, nói: "Tốt lắm, các nàng đều nhớ ngươi, ngươi đi tụ hội với chúng nó đi." Nói xong nàng thu Thần Nông đỉnh giữa mật thất vào Luyện Yêu Hồ.

Đến trên đường Độc Cô Thiên Diệp nói cho Hạ Hầu Thuần nàng muốn thu Kim Linh Châu trong mật thất, xem Độc Cô Thiên Diệp thu hồi Thần Nông đỉnh, Hạ Hầu Thuần hành lễ với Độc Cô Thiên Diệp, rời đi thu xếp chuyện di dời.

"Hạ Hầu tông chủ, Kim Linh Châu nhận chủ chắc chắn sẽ hấp dẫn người của Ngu Hành đến nơi này, động tác các ngươi phải nhanh!" Độc Cô Thiên Diệp dặn dò.

Hạ Hầu Thuần gật gật đầu, xoay người rời khỏi, để Độc Cô Thiên Diệp một mình ở trong mật thất.

Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống ngay tại chỗ trong mật thất, lấy Kim Linh Châu ra, bởi vì bị tinh luyện, cho nên nó nhỏ hơn Linh Châu khác một chút. Nàng nhỏ máu tươi trên Kim Linh Châu, nhìn nó chậm rãi thẩm thấu vào trong Kim Linh Châu, tiếp theo Kim Linh Châu phát ra từng đợt ánh sáng vàng, chiếu sáng cả Thiên Linh giới.

Không ít luyện đan sư của Tông môn Luyện đan sư đang ở hoàn thành nhiệm vụ Hạ Hầu Thuần giao, bị kim quang chợt lóe, luyện đan bị đánh gãy, lãng phí không ít dược liệu. Rất nhiều người đều nhìn lại nơi này, nhìn thấy nơi kim quang phát ra là trung tâm tông môn, chỉ đành tò mò đoán là chuyện gì xảy ra. Còn chưa đoán được, nhận được chỉ lệnh nói tông môn muốn di dời, mọi người nhanh chóng thu thập đồ của mình đi.

Giản Ước Chi ở trong sân nhìn thấy kim quang hiện lên, biết Độc Cô Thiên Diệp đã thu Kim Linh Châu, tay vuốt bộ lông Bạch Hổ, nói: "Bạch Hổ, Kim Linh Châu nhận chủ ."

Bạch Hổ ngủ say sưa như trước...

Trong Tông môn Luyện khí sư, Giản Phong Hành đang phát tính tình, nhìn thấy ánh sáng vàng, nói: "Kim Linh Châu nhận chủ ! Nó ở tông môn vạn năm cũng không nhận chủ, giờ cư nhiên nhận chủ ! Người tới, thăm dò theo ánh sáng đó cho ta, cần phải biết điều tra ra chỗ của Kim Linh Châu, tra không được các ngươi mang đầu tới gặp ta! Cút, đều cút đi ra ngoài cho ta!"

Mọi người đang bị răn dạy nhân cơ hội chạy khỏi đại sảnh, có người thậm chí vụng trộm rời khỏi Tông môn Luyện khí sư. Cấm địa bị hủy, chắc chắn tông môn sẽ bị Ngu Hành giận chó đánh mèo, giờ không đi, có lẽ sẽ không đi được !

Trong mật thất, Kim Linh Châu nhận chủ xong cũng không có giống nhưng Linh Châu trước đây tiến vào bụng Độc Cô Thiên Diệp, mà tương phản, Quang Linh Châu, Mộc Linh Châu, Thủy Linh Châu, Hỏa Linh Châu và Thổ Linh Châu trong thân thể nàng đi ra hết, bốn viên Linh Châu vây Kim Linh Châu bên trong, sau đó xoay tròn rất nhanh, thương tổn Kim Linh Châu phải chịu lúc trước lấy tốc độ mắt thường thấy được mà khôi phục. Đợi nó trở nên lớn như Linh Châu khác, năm viên Linh Châu mới dừng lại. Tiếp theo cả sáu viên Linh Châu cùng nhau vây quanh Độc Cô Thiên Diệp cấp tốc xoay tròn, tản mát ra từng trận sóng gợn bao phủ Độc Cô Thiên Diệp, thân thể của nàng chậm rãi bay tới không trung mật thất, sáu viên Linh Châu theo thân thể của nàng di động lên trên, đi vào đầu nàng, chậm rãi chuyển động.

Sau khi Kim Linh Châu nhận chủ, Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy một trận nhiệt lưu theo trái tim đánh thẳng vào đầu óc, tiếp theo đó là vô số chuyện theo chỗ sâu trí nhớ phóng ra, làm tràn đầy ý thức của nàng, làm cho nàng cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung. Đau đớn bén nhọn không ngừng kích thích nàng, tiếp tục như vậy, thần thức không chịu nổi, thức hải hỏng mất, nàng sẽ trở thành một đứa ngốc !

"Nữ nhân ngốc, ôm nguyên thủ nhất!" Giọng nói Đản Đản từ nơi xa xôi tinh tế truyền đến, phá bỏ hỗn độn, giúp nàng trong bóng đêm thấy được ánh rạng đông. Nàng chịu đựng đau đớn, dựa theo lời Đản Đản nói đi làm, lại chậm rãi tiêu hóa thứ đột nhiên nhiều ra trong đầu.
Bình Luận (0)
Comment