Tiểu Thư Siêu Quậy - Oanh Shin

Chương 38

Trường Trung Học Mai Sao bắt đầu bằng một buổi sáng. Những con xe hạng sang đua nhau ra vào cổng trường. Trên những con xe đó, là các cô cậu kiêu sang giàu có. Mỗi ngày đến trường của họ, không khác gì một cuộc triển lãm xe và đồ hiệu.

Nó dắt xe vào bãi đổ xong xuôi, định bụng sẽ đi ăn sáng trước. Có lẽ nó là một trong những học sinh đi học sớm nhất hôm nay. Mọi ánh mắt của học sinh lẫn giáo viên đã vào nhìn nó như chưa từng có cơ hội nhìn.

Có phải...ai cũng ngạc nhiên, vì hôm nay, Linh chỉ đi học một mình?

Cởi bỏ áo khoác da ném lại trên Haysabusa rồi nó đi thẳng. Ngước mặt nhìn lên trời, hôm nay có vẻ khá âm u, một ngày lạnh đây!

Nhớ về chuyện tối hôm qua, nó đã làm được rồi, đó chỉ là bước khởi đầu cho công cuộc trả thù.

Nghĩ đến đây, bờ môi mọng nước mím chặt lại. Linh lẩm bẩm:

- Kẻ chốt lại việc này sẽ là ngươi, con dao bạc!

Bóng dáng cô gái nhỏ đã xa khuất, để lại những ánh nhìn xuýt xoa. Hầu hết phái nam trong ngôi trường này đã từng nghĩ, Dương Cẩm Linh nếu tính cách không lập dị và đáng sợ, nó sẽ là tâm điểm của tất cả mọi người hơn cả ba cô bạn mình. Bởi vì...nét đẹp mà nó sở hữu, không đơn giản chỉ là "đẹp", nó thuần khiết và trong sáng một như viên pha lê.

.............

...............

.................

Cùng lúc đó, tại một căn phòng vip The Here Hotel

- Đây ạ!

Ngọc đặt nhẹ bộ hồ sơ lên bàn thủy tinh, chân bắt chéo khi đang mặc váy ngắn, chiếc áo khoác có mũ trùm đầu không thể giấu hết mái tóc dài, lừa thừa vài cọng ra ngoài.

Phía đối diện là Kì Anh. Chị vẫn còn mặc đồ ngủ. Chậm rãi cho đường vào hai ly cà phê nóng, bê sang cho cô.

- Sao không để chiều hãy đưa chị, làm nhiệm vụ mệt thì phải ưu tiên cho nghỉ ngơi chứ?

Kì Anh cười nhẹ nhàng, ngồi đối diện với cô, vẫn là ánh mắt ôn nhu của một người chị cả yêu thương em gái.

Hóp một chút dung dịch đặc nóng, Ngọc đáp:

- Đây là nhiệm vụ đầu tiên của bọn em, ai cũng muốn nhanh chóng được đưa báo cáo và nghe đánh giá về thực lực! Với lại, cả nhóm về thành phố lúc 5 giờ, Thảo My tranh thủ đến thẳng công ty, Linh nói đến trường tìm Miwa, Vy thì phải về nhà gấp tránh nghi ngờ của Korn trong nhà đó, còn em đến thẳng đây, Kelvin đang ăn sáng dưới sảnh khách sạn chờ em.

- Kelvin? Ra cậu ta là người hổ trợ, vậy em phải đi gấp rồi, không thể ngồi chơi với chị lâu.

Chị bĩu môi tiếc rẻ.

- Dạ...

Cô gãi đầu

- Được rồi...vậy thì chị sẽ gửi liền cái này cho Mark. Em nên về sớm đi, nghỉ ngơi cho khoẻ.

Ngọc nhìn con người ngồi đối diện mình. Đây...có phải là lần đầu tiên gặp riêng chị sau 11 tháng 28 ngày? Thế mà...lẽ ra những điều cô muốn hỏi chị đại loại như "chị khoẻ không? Dạo này khẩu vị thế nào? Có bệnh gì không? Cân nặng, chiều cao sao rồi?…". Những thứ đó...cô lại không muốn hỏi. Mà thứ cô muốn hỏi chính là...

- Chị...chị vẫn còn yêu Lâm chứ?

Kì Anh như giật mình, chị gõ sai một kí tự văn bản rồi, đối với thiên tài máy tính, điều này...

Gập nhẹ màn hình lại, Kì Anh chau mày:

-...sao em hỏi vậy?

- Chị không...cần trả lời cũng được.

Ngọc cúi thấp đầu mình che đi khuôn mặt đượm buồn. Cô...là cái thể loại gì vậy? Đây là câu cô muốn hỏi chị sau bao thời gian xa nhau sao? Cô thấy mình là đồ mặt dày!

-...thôi em về đi!

- Dạ!

.......

Rời khỏi khách sạn, Kelvin đã đợi sẵn trên con BMW trắng của cô. Cậu bỏ kính râm nhìn Ngọc một cách tò mò:

- Chị ấy đã nói gì với em?

- Không gì cả. Đi thôi!

Cô cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, Kelvin không nói gì chỉ mở cửa xe cho cô rồi láy xe đi. Trên con đường cao tốc buổi sáng, đường về Biệt Thự SAT sao dài vô tận, làm sao cô có thể cầm được lòng trước anh đây?

- Ichiro-sama, anh còn yêu Huyền Vũ chứ?!

Cô bất chợt hỏi khi Kelvin đang láy xe, làm cậu khá bất ngờ:

- Anh tưởng em đang ngủ chứ?

- Trả lời em đi!

-...sao gọi anh bằng tên?

- Anh không trả lời hả?!

-...anh đang tập trung láy xe~

- Đâu có liên quan~

Ngọc nhíu mày nhìn cậu. Cái con người này, định né tránh à?

- Sama~~~

- Lady, em hiểu anh mà!

Kelvin nháy mắt tinh nghịch

-...

- Được rồi!

Minh Ngọc xua tay, cô cho tay vào túi áo và đeo headphone nghe nhạc. Không thèm nói chuyện với Kelvin nữa, một khi cậu đã muốn lãng tránh, đến L cũng không thể cạy miệng!

* L: L.Lawliet, một nhân vật nổi tiếng trong manga Nhật Bản*

"Bao đêm trôi qua chỉ thêm buốt giá con tim, nhớ hoài, dù là trong giấc mơ.

Bao năm qua đi dường như chẳng thể yêu ai, vẫn yêu em, nên chẳng yêu được ai..."

Lại là cái bài nhạc quen thuộc đó. Một năm tròn, cô chỉ có đúng một bài hát này trong zing...lẫn tâm hồn.

Minh Lâm, anh dạy cô hát bài này...anh song ca với cô...anh chép nhạc cho cô...

Cô đã học thuộc rồi, nó ăn sâu tim can, Ngọc...đã từng nghĩ nó là bài hát hay nhất, đẹp nhất, bài hát nói về một chuyện tình cổ tích. Thế mà...đoạn kết cổ tích của MV này, không dành cho cô!

Sau bao nhiêu uất nghẹn, cái ý tưởng theo đuổi anh một lần nữa...bị dập tắt khi cô nghĩ đến Kì Anh.

Chị ấy và anh đã làm gì sai? Họ yêu nhau mà...

Một giọt lệ nóng hổi tuôn trào.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Kelvin khẽ mắng:

-...baka!

(Đồ ngốc!)

..........

O.s

Chương này quả thật vô cùng ngắn nhưng mình hết cách rồi. Để duy trì thành tích, sang năm Shin sẽ tăng cường việc học lên nữa. Thế nên thời gian qua vì bận sắp xếp cho nó mà không có nhiều thời gian lắm. Thôi thì up một ít này lên cho mn đọc vậy. Sẽ cố gắng hơn nữa!
Bình Luận (0)
Comment