Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 20


09/ 08/ 3049
Vài phút sau
- Tiểu thư\, Tống Nhị Thiếu gia có lệnh\, nói rằng khi nào Tiểu thư quay lại thì mời Tiểu thư buộc dải khăn màu đen này lên mắt\, chúng tôi sẽ đưa Tiểu thư đến nơi mà Tống Nhị Thiếu gia đã chỉ định sẵn.
Khi cô quay lại thì căn phòng ở tầng 6 đã đóng cửa lại, đèn được tắt hầu hết, chỉ còn lại một bóng đèn mờ ảo.

Cô còn đang phân vân không biết nên làm gì thì một nam nhân viên đã đi đến, trên tay bê một cái khay có một dải khăn màu đen, cuối của dải khăn đó có thêu gia huy của Tống Gia - hình thập tự giá đặc biệt - bằng sợi chỉ bạc.

Tuy không biết Tống Tử Ngôn định làm gì nhưng cô vẫn theo lời của nam nhân viên kia, để anh ta buộc dải khăn lên mắt cô.

Lúc dải khăn đã được buộc lên, có một cây gậy gỗ nhỏ dường như làm bằng gỗ Trầm hương, được chạm khắc một loại hoa văn gì đó rất tinh tế được đưa vào tay cô.

Cô nắm cây gậy, theo sự dẫn dắt của nhân viên mà đi vào bên trong phòng.
- Tiểu thư\, đến rồi ạ\, Tiểu thư có muốn tháo khăn luôn không ạ?
Cô dừng lại sau khi nghe tiếng nói của người nhân viên kia.


Nhắm mắt lại một cái, cô giọng vô cùng bình tĩnh mà nói:
- Tháo khăn đi.
Chỉ trong vài giây, chiếc khăn đã được tháo ra, người nhân viên cũng lui xuống, không ở đó làm phiền cô và Tống Tử Ngôn nữa.
Lúc này, khi mở mắt nhìn ra cô thật sự rất ngạc nhiên vì cảnh tượng trước mắt: cả căn phòng đều đã tắt hết điện, chỉ còn ánh sáng từ những cây nến được xếp thành đường đi dẫn tới trung tâm là một hình trái tim, giữa trái tim được làm bằng nến kia là Tống Tử Ngôn.
- Vy Vy\, em đến rồi.
Quay về phía cô, Tống Tử Ngôn cười khẽ, giọng dịu dàng vô cùng mà nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Tống Tử Ngôn cho dù dưới tình trạng thiếu ánh sáng như vậy thì độ đẹp trai vẫn không hề giảm sút mà dường như tăng lên thôi.
- Lại đây\, Vy Vy.
Vẫn giọng nói dịu dàng, vẫn nụ cười ấm áp kia, Tống Tử Ngôn đưa tay về phía cô mà nói.

Tình cảnh trước mắt quả thật làm cô có chút rung động, cười khẽ mà theo lời của Tống Tử Ngôn đi đến chỗ của anh.
" Cộp..."
" Tinh..."
Cô vừa bước một bước, tiếng nhạc liền phát lên làm cô có chút ngạc nhiên, dừng lại.

Cô cứ tưởng đó là âm nhạc được chuẩn bị sẵn nhưng không ngờ lúc này cô mới chú ý đến, dưới chân cô là các ô nhạc, chỉ cần cô bước đi thì lại có âm thanh vang lên.
" Cộp...!cộp...!cộp..."
" Tinh...tinh...tinh...."
Mỗi bước đi của cô là một nốt nhạc khác nhau vang lên, tiếng giày cao gót hòa cùng tiếng nốt nhạc tạo nên một giai điệu tuyệt đẹp.

Những nốt nhạc và tiếng giày chạm nền gạch tạo nên một bản nhạc vừa êm dịu, vừa nhẹ nhàng, vừa sâu lắng, vừa bình yên đến lạ kỳ.

Cô còn nhớ, lúc trước cô đã từng nghe bản nhạc này một lần duy nhất, lúc đó người đánh đàn là Tống Tử Ngôn.
- Tử Ngôn\, bản nhạc này hay quá\, sau này anh có thể nào vĩnh viễn đàn cho em nghe không?
Nghe giai điệu này, cô lại nhớ về những ký ức ngày xưa và câu nói ngây ngô hồi cô còn chưa quên Tống Tử Ngôn.


Cô còn nhớ năm đó cô 12 tuổi, Tống Tử Ngôn 13 tuổi, hôm đó lúc đi qua phòng để piano của trường, cô đã nghe thấy tiếng đàn vang lên bên tai.

Bị âm thanh nhẹ nhàng êm dịu ấy thu hút, cô mở cửa và bước vào bên trong, không ngờ lại thấy Tống Tử Ngôn đang ngồi đánh đàn, phong thái rất tao nhã.

Cô chỉ nhớ rằng hôm đó sau khi cô nói câu nói kia, Tống Tử Ngôn chỉ khẽ cười vô cùng ấm áp mà nói với cô:
- Đợi khi em nghe thấy bản nhạc này một lần nữa\, đó sẽ là ngày anh đưa ra cho em một yêu cầu.

Nếu em đồng ý yêu cầu đó\, bản nhạc này mới có thể vĩnh viễn tấu lên vì em.
Nhớ đến câu nói ấy, cô mới chợt hiểu ra ý nghĩa của câu nói hồi đó của Tống Tử Ngôn.

Bản nhạc này, hóa ra lại có ý nghĩa như vậy.

Tình cảm mà Tống Tử Ngôn dành cho cô, hóa ra anh đã nhận ra sớm đến vậy.

Hóa ra trong cuộc tình này, chỉ còn mình cô ngây ngô mãi không nhận ra tính cảm mà đối phương dành cho mình, cũng như tình cảm mình dành cho đối phương.
- Anh thật xảo quyệt\, tính toán từ sớm như vậy.
Khi đã bước vào bên trong, đứng ngay trước mặt Tống Tử Ngôn, cô mới cười nhẹ mà ca thán, khiến Tống Tử Ngôn phải cười theo mà hỏi:
- Anh tính kế em\, vậy em có đồng ý bị mắc lừa không?
Giọng điệu ôn nhu và nhẹ nhàng tựa như một khúc nhạc của Tống Tử Ngôn quả thật đã khiến cô lung lay, tuy vậy vẫn giả bộ kiêu ngạo mà nói:

- Vậy phải xem yêu cầu mà anh đưa ra là gì đã.
Nghe xong câu nói của cô, Tống Tử Ngôn cười nhẹ, một nụ cười có chút nham hiểm.
" Tách..."
Tống Tử Ngôn búng tay một cái, tiếng vừa vang lên thì cả căn phòng đều được thắp sáng bởi những bóng đèn màu vàng nhỏ, hình tròn được lắp quanh cả căn phòng.

Đứng từ vị trí của cô thì căn phong lúc này chẳng khác gì một biển sao, khiến cô có cảm giác như đang đứng giữa vũ trụ rộng lớn.

Bỗng nhiên, từ trên không trung rơi xuống không biết bao nhiêu cánh hoa hồng, tạo nên một khung cảnh lãng mạn vô cùng, khiến cô vừa ngạc nhiên, vừa say mê.
" Phụt..."
Cô còn chưa hết ngạc nhiên thì bỗng nhiên tất cả nến dường như đều theo sắp đặt sẵn, bị dập tắt hết và dấu xuống nền nhà.
" Tách..."
Tiếng búng tay lại một lần nữa vang lên, lần này, tất cả đèn trong phòng đều đã được thắp lên, khung cảnh lại một lần nữa khiến cô ngạc nhiên.

Chỉ trong chớp mắt, căn phòng đã được buộc đầy bóng bay, màu trắng và hồng và từ trên trần nhà, thêm một lần nữa được thả xuống vô số những quả bóng bay, khiến cô thích thú.

Bình Luận (0)
Comment