Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 33


10/ 08/ 3049
" Rầm...!"
Một tiếng động lớn vang lên, cảnh tượng trước mắt lúc ấy thật làm cho người khác phải sợ hãi.
Dưới đất, cô ngã sõng soài, tay trái thì chống xuống đất còn tay phải thì đưa lên giữ lấy phần vết thương trên đầu, nơi một vệt máu đỏ tươi vẫn đang chảy, nhỏ thành từng giọt nhuộm đỏ nền đất.
Đứng cách đó không xa, Lạc Ngưng Tâm tay vẫn giơ về phía cô, nở một nụ cười nham hiểm:
- Chuyện vừa nãy chỉ có mình mày biết\, nếu mày chết rồi\, sẽ không ai biết tao đã nói gì cả.
Hóa ra ban nãy, Lạc Ngưng Tâm do quá sợ hãi nên đã đẩy cô một cái, lại còn tính toán tỷ mỉ khoảng cách để đầu cô đập vào chiếc ghế đá cạnh đó, khiến đầu cô bị thương nặng.

Một người phụ nữ âm mưu quỷ kế, tâm địa độc ác như Lạc Ngưng Tâm quả là cái gì cũng dám làm, thế mà lại muốn giết người giữa thanh thiên bạch nhật, không biết nên nói là không biết sợ chết hay sợ chết quá nên mới làm liều nữa.
Đầu bị thương, máu chảy không ngừng, cô mắt cũng mờ dần đi, đầu óc choáng váng, tai cũng ù đi, chỉ loáng thoáng nghe thấy Lạc Ngưng Tâm giọng nói giận dữ, có lẽ là nói với bảo vệ:

- Bảo vệ\, lôi cô ta ném đi.
- Cô...!cô sẽ phải hối hận.
Cố gắng lắm cô mới giữ được bản thân tỉnh táo, nói hết câu nhưng vừa nói xong, mấy tên bảo vệ đã chạy đến, dường như cả lũ người này đều là người của Lạc Gia gài vào Hạ Vũ nên mới nghe lời Lạc Ngưng Tâm như vậy.
Thoáng chốc, một tên đã xông đến, tóm chặt lấy cánh tay phải của cô một cách thô bạo, khiến tay cô đỏ lên một vùng, đau nhức, khác hẳn với cái nắm tay tuy chặt nhưng nhẹ nhàng của Tống Tử Ngôn.
Nghe xong câu nói của cô, Lạc Ngưng Tâm chỉ cười khẩy một cái, dường như đã hết sợ hãi, trấn tĩnh được bản thân, giọng khinh bỉ:
- Lạc Ngưng Tâm tao từ trước đến nay chưa từng biết hai chữ hối hận viết như thế nào.

Để tao xem xem mày chết rồi thì còn làm thế nào để khiến tao phải hổi hận.

Bảo vệ\, ném cô ta ra ngoài đường.
- Dừng tay.
Câu nói của Lạc Ngưng Tâm vừa dứt thì từ phía cửa ra vào của Hạ Vũ lại vang lên một tiếng nói, cô nghe thoáng qua liền có thể nhận ra đó là Nhĩ Tiểu Mẫn nhưng không đủ sức lực để quay lại nhìn hay nói gì nữa, cho dù có quay lại thì cũng chỉ nhìn được một mảng mơ hồ.
- Nhĩ Tiểu thư\, cô cho dù có là Nhĩ Gia Tiểu thư thì cũng không được phép can thiệp vào chuyện của Tập đoàn Hạ Vũ chúng tôi\, nếu không hậu quả khôn lường.
Thấy Nhĩ Tiểu Mẫn đang chạy lại, vẻ mặt hoảng hốt, Lạc Ngưng Tâm vội vàng xông ra, chặn cô ấy lại, câu thêm thời gian cho mấy tên bảo vệ kia.
Nói với Nhĩ Tiểu Mẫn xong, Lạc Ngưng Tâm vội quay đầu lại, hét với mấy tên bảo vệ:
- Mau kéo cô ta ném ra ngoài đường\, nếu chết người tôi chịu trách nhiệm\, nhanh lên.
Có lẽ do lo lắng nếu để Nhĩ Tiểu Mẫn cứu được cô thì những câu mà cô ta nói về Tống Tử Ngôn sẽ bị lộ ra, đến lúc ấy cô ta chỉ có thể nắm chắc trong tay cái chết nên mới vội vã đẩy cô và đường chết như vậy.
Nghe được câu " nếu chết người tôi sẽ chịu trách nhiệm" từ miệng của Lạc Ngưng Tâm, đám bảo vệ kia dường như không sợ gì nữa, xông vào định kéo cô ném đi nhưng tên thứ hai còn chưa kịp chạm vào cô, từ phía cửa ra vào lại vang đến một giọng nói trầm lạnh, chứa đầy sát khí và sự tức giận:
- Để ta xem các ngươi kẻ nào chán sống dám động vào nữ nhân của ta.


Bỏ ngay bàn tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi cô ấy rồi cút.
Tiếng nói trầm đến mức lạnh lẽo kia vừa vang lên, Lạc Ngưng Tâm và mấy tên bảo vệ, cả mấy người hóng chuyện đều sợ hãi lạnh sống lưng, bủn rủn chân tay.
- Ngôn...!Ngôn Tổng?
Vừa nhìn thấy Tống Tử Ngôn, thấy khuôn mặt anh tối sầm lại, ánh mắt đầy sát khí, như thể muốn giết chết những ngươi dám động vào cô ngay lập tức, Lạc Ngưng Tâm sợ hãi lắp bắp thốt ra được vài từ, lùi ra đằng sau rồi vấp phải chân mà ngã xuống đất.
Thấy Tống Tử Ngôn đi đến, đám người kia sợ hãi lùi lại, tên đang tóm lấy tay cô cũng vội vàng buông tay, khiến cô ngã xuống đất.
Lúc ấy, cô mắt đã mờ hẳn đi, không thể cố gắng giữ được tỉnh táo nữa, chỉ đành nhắm mắt, ngất đi, nằm dưới nền đất lạnh lẽo.
- Vy Vy\, em bị thương rồi? Vy Vy\, tỉnh lại đi\, đừng dọa anh.

Vy Vy.
Nhìn cô ngã xuống đất, máu từ trên đầu chảy đỏ làn da trắng như tuyết, không mở mắt, nằm yên bất động, Tống Tử Ngôn sợ hãi chạy lại ôm cô lên, cố gắng lay để cô tỉnh dậy nhưng vẫn vô hiệu.
Không thể khiến cô tỉnh lại, Tống Tử Ngôn im lặng vài giây rồi nói với Nhĩ Tiểu Mẫn, giọng trở lại trầm như ban nãy:
- Nhĩ Tiểu thư\, phiền cô gọi điện cho Tịch Dư Thần\, bảo rằng Vy Vy bị thương rồi.
Nói xong, Tống Tử Ngôn ôm cô đứng lên, vừa đứng dậy vừa nói với trợ lý - Tiết Huy đang đứng bên cạnh:

- Tiết Huy\, đem tất cả những người này bắt lại\, không chừa một ai.

Nếu hôm nay Vy Vy có mệnh hệ gì\, không chỉ các người mà người nhà của các ngươi đều phải bồi táng theo cô ấy.
Nói xong, Tống Tử Ngôn quay lưng bỏ đi, đầu hơi cúi xuống cạnh khuôn mặt đang tái dần đi, cau có vì đau của cô mà lẩm nhẩm trong miệng:
- Vy Vy\, xin lỗi\, là do anh không thể bảo vệ được em.

Xin lỗi\, xin lỗi\,...
Cứ lặp đi lặp lại hai từ xin lỗi thật nhỏ trên suốt quãng đường, đến khi giọng khản cả đi, Tống Tử Ngôn mới ngừng lại.
Khi nãy, lúc Tống Tử Ngôn ôm cô rời đi, cả Tiết Huy và Nhĩ Tiểu Mẫn đều thoáng trông thấy từ trên mắt của anh rơi xuống một giọt nước mắt nhưng chỉ là thoáng qua, nhanh như một tia chớp rồi lại ngay tức khắc biến mất, không tung tích.

Bình Luận (0)
Comment