Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 40


10/ 08/ 3049
- Đuổi cùng giết tận? Lạc Gia các người đã gây nên những tội nghiệt nào\, không lẽ các ngươi không nhớ? Có cần tôi nhắc lại cho không?
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cả Lạc Ngưng Tâm và cha cô ta, Tịch Dư Thần chỉ cười khẩy một cái rồi kể tên một loạt các tội ác mà Lạc Gia đã gây ra.
Thứ nhất, Lạc Gia vì muốn được sự giúp đỡ của Diệp Gia mà không do dự tiêu diệt cả một Gia tộc nhỏ hơn 74 mạng người, ngoại trừ một cặp song sinh một nam một nữ may mắn trốn thoát được thì toàn bộ đều thảm sát, chết trong vòng một đêm, người gia, phụ nữ, trẻ con đều không tha.
Thứ hai, Gia chủ Lạc Gia dung túng con trai, để hắn ngày ngày bắt con gái nhà lành về hãm hiếp, sau đó giết chết.

Một năm ít nhất phải có gần 100 oan hồn thiếu nữ chết dưới tay hắn.
Thứ ba, Lạc Gia đứng sau một tổ chức buôn bán nội tạng người, buồn bán trẻ con, phụ nữ và nô lệ bất hợp pháp.

Nhờ vào lợi nhuận của những vụ buôn bán trái phép kia mà kinh tế tăng vọt.
Thứ tư, Lạc Gia tham gia vào việc sản xuất tiền giả, trốn thuế của nhà nước, buôn bán vũ khí bất hợp pháp.
Thứ năm, Lạc Ngưng Tâm trước đây khi còn đi học thường xuyên đánh đập bạn học, gây ra hiện tượng bạo lực học đường khiến vô số học sinh vì thế mà tự sát.
Thứ sáu, Lạc Gia đút lót cho trường học để Lạc Ngưng Tâm và em trai cô ta luôn được xếp hạng cao, thậm chí nhiều lần hạ thủ với bạn học để cướp thứ hạng.
........................
Những điều ở trên chỉ là một trong số ít những cái mà Tịch Dư Thần kể ra.


Tội ác của Lạc Gia, có dùng một quyển sổ dày mấy trăm trang viết cũng không hết mà từng cái, từng cái trong đó đều là tội ác tày trời, trời đất không dung thứ, khiến người người căm phẫn.
- Những tội mà các ngươi gây ra\, kể cũng không hết.

Bằng chứng rõ ràng như vậy\, các ngươi còn muốn chối cãi sao?
Cuối cùng, Tịch Dư Thần nói một câu rất căm phẫn mà câu nói đó, cha của Lạc Ngưng Tâm có lẽ không nghe được nữa vì ông ta đã quá sợ hãi rồi.
Những điều mà Tịch Dư Thần vừa kể ra, không cái nào là sai cả , khiến cha của Lạc Ngưng Tâm sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, khuỵu xuống đất mà thẫn thờ.
Còn chưa kịp định thần, cha của Lạc Ngưng Tâm lại nhìn thấy có hai người đi giày đen đế khá cao bước đến.

Do đang cúi gằm mặt xuống đất, ông ta chỉ nhìn thấy đôi giày, sợ hãi nhìn lên trên thì thấy hai người một nam một nữ, mái tóc màu vàng, khuôn mặt giống hệt nhau, toàn thân mặc đồ đen đang nhìn xuống ông ta với ánh mắt chất đầy sát khí.
- Gia tộc sát thủ bị Lạc Gia thảm sát 72 mạng người gần chục năm trước\, ông còn nhớ không?
Giọng nói của cô một lần nữa lại vang lên.

Đối với câu hỏi lần này của cô, cha của Lạc Ngưng Tâm chỉ cười như tên điên rồi trả lời:
- Đương nhiên là không thể quên rồi.

Gia tộc đó đường đường là Gia tộc đứng đầu trong các Gia tộc sát thủ vậy mà lại dễ dàng bị giết như vậy\, ta làm sao có thể quên chứ?
Cười khẽ một cái, cô nhìn cặp song sinh kia rồi lại nhìn ông ta, giọng không thể nghe ra cảm xúc gì:
- Vậy thì ông gặp may rồi.

Hai người đứng trước mặt ông chính là cặp song sinh duy nhất trốn thoát trong vụ thảm sát năm ấy và đồng thời cũng chính là Tiểu thư và Thiếu gia của Gia tộc đó.
Trong giây lát, đồng tử của ông ta giãn ra to hết cỡ, lắp bắp:
- Các...!các ngươi còn sống? Sao có thể?
Không đếm xỉa đến ông ta, cặp song sinh kia đồng thời quay về phía cô, cúi đầu mà nói như cầu xin:
- Tiểu thư\, Lạc Gia có thể nào để cho hai người chúng tôi xử lý không? Mối thù của Gia tộc\, chúng tôi muốn tự mình báo.
Gật đầu một cái, cô nhẹ giọng:
- Được.


Verity\, Charles\, Lạc Gia giao cho hai người.

Vụ này xử lý xong cũng coi như bớt đi một gánh nặng cho hai người\, từ nay về sau hai người cũng có thể thoải mải mà sống\, không còn vướng bận nữa rồi.
Verity và Charles chính là vào ngày mà Lạc Gia dẫn người đến thảm sát Gia tộc của bọn họ, cô đã trùng hợp mà cứu được hai người bọn họ.

Lúc ấy người em trai là Charles thì bị thương rất nặng còn người chị là Verity trong đầu chỉ nghĩ đến tự sát nhưng cô vẫn cứu được hai bọn họ, để cuối cùng thì bọn họ đến tận bây giờ vẫn luôn vô cùng trung thành với cô, không hề thay lòng.
Bọn họ hết sức bảo vệ cho an toàn cho cô, ngoài mặt thì không thể hiện ra nhưng cô có thể biết, trong lòng bọn họ vẫn còn một mối huyết hải thâm thù với Lạc Gia nên lần này diệt Lạc Gia, cô cũng đã cố tình mang bọn họ theo, để bọn họ triệt để giải quyết khúc mắc trong lòng.
- Khoan đã\, các người là thế này là phạm pháp.

Việc này phải báo lên Chính phủ để họ quyết định\, các người không có quyền.
Đột nhiên cha của Lạc Ngưng Tâm lại hét lên khiến cô nhức tai.
Không nói gì cả, cô lấy từ trong túi xách ra một tấm sắt khá dày được thiết kế theo hình ngũ giác như một cái lệnh bài được trang trí tỉ mỉ ném xuống dưới đất.
" Keng...!"
Miếng lệnh bài kia được vứt xuống ngay dưới chân cha của Lạc Ngưng Tâm.

Biểu tượng được khắc trên đó đã hoàn toàn khiến ông ta phải ngâm miệng, không còn nói gì được nữa.

Phải, tấm lệnh bài kia bên trên khắc biểu tượng Hội đồng Cấp cao của Quốc hội nước S, việc đó đồng nghĩa với việc về vấn đề xử lý Lạc Gia, toàn bộ đều đã được Quốc hội thông qua, không ai có thể can thiệp vào nữa rồi.

Nhận được câu trả lời từ cô, hai người Verity và Charles liền cúi đầu nhưng không nói lên lời cảm ơn mà chỉ dùng cử chỉ thay cho lời nói rồi quay đi.
- Ngôn\, chúng ta đi trước đi\, mọi việc cứ để bọn họ xử lý\, em không thích mấy cảnh máu me.
Biết cô sợ máu, Verity và Charles vẫn chưa làm gì cả, chỉ đứng đó đợi cô và mấy người kia dời đi rồi mới hành động.
Ánh mắt và giọng nói dịu dàng, Tống Tử Ngôn tắt Ipad đưa cho Tiết Huy, đưa tay khẽ xoa đầu cô rồi ôm cô đứng dậy, khẽ cười:
- Được\, chúng ta ra ngoài trước\, Vy Vy sợ máu\, Vy Vy không thích xem những cảnh máu me.
Câu nói như thể đang nhắc lại nội dung học thuộc lòng của Tống Tử Ngôn khiến cô bật cười, đưa đốt ngón tay lên gõ nhẹ vào chóp mũi anh một cái.
Mấy người cô, Tống Tử Ngôn, Nhĩ Tiểu Mẫn, Tịch Dư Thần, Tiết Huy, Edna vừa ra khỏi căn nhà của Lạc Gia thì từ bên ngoài của Lạc Gia, đám người nhận lệnh sẵn cũng xông vào trong.

Trong số hơn 100 người ấy, có một nửa là người của Tống Gia nghe lệnh của Tống Tử Ngôn, nửa còn lại là quân đặc chủng của nước S, nghe lệnh của cô.
Cùng lúc đó, trong căn nhà của Lạc Gia vang lên vô số tiếng súng, văng vẳng bên tai cô.
" Bùm...!"
" Rầm...!"
Vừa mới được Tống Tử Ngôn đặt ngồi xuống xe, cô đã nghe thấy một tiếng nổ chói tai vang lên từ phía nhà phụ của Lạc Gia.
Lạc Gia - Biến mất, từ nay không bao giờ xuất hiện trên thế giới một lần nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment