Tiểu Thuyết Hồi Hộp

Chương 10

Trương Diệu đã chet.

Tin tức đột ngột này phá tan bầu không khí ngột ngạt của cả đội CSHS.

Trong đội CSHS, đội trưởng Lâm đứng hút thuốc bên cửa sổ. Ánh mắt ông ta trôi về phía xa xăm.

"Cốc cốc", có tiếng gõ cửa.

Đội trưởng Lâm quay người lại. Là Tiểu Lý.

"Đội trưởng Lâm, CCTV ở cơ sở chăn nuôi cá sấu ở ngoại ô cho thấy vào trưa ngày 4/9, Trương Diệu đã mang hơn 80 kg thịt lợn đến cho cá sấu ăn. Người quản lý nói rằng anh ta thường đến cho cá sấu ăn nhưng đây là lần đầu tiên anh ta mang theo nhiều thịt như vậy, ông ta còn đút cho cá sấu ăn cùng với Trương Diệu." Viên cảnh sát trẻ tuổi có chút tức giận, "Cái tên Trương Diệu này, xem ra chính là hắn làm, trộn lẫn thịt lợn cùng thịt người cho cá sấu ăn để tiêu hủy bằng chứng, quả thật là quá tàn nhẫn.”

Đội trưởng Lâm nhả ra từng vòng khói, lạnh lùng nói: "Những điều này chỉ mới là suy đoán, chúng ta có biết đi chăng nữa thì có thể làm được gì chứ, không cần nghi ngờ, không có chứng cứ thì không ai có thể đụng vào hắn ta."

Viên cảnh sát nói với giọng vô cùng sốt ruột: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ mặc kệ hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy sao?"

Đội trưởng Lâm không trả lời, lẽ nào vụ án này sẽ lại trở thành một vụ án chưa được giải quyết sao?

Một người đàn ông lao vào không thèm gõ cửa.

Giọng nói của cậu ta lộ ra vẻ hoảng sợ: "Sếp, Trương Diệu chet rồi."

Cảnh sát Tiểu Lý ngay lập tức quay sang nhìn cảnh sát Tiểu Vương đang hớt ha hớt hải chạy vào, dáng vẻ cũng đang tràn đầy kinh hãi.

Đội trưởng Lâm vốn luôn bình tĩnh, giọng điệu bây giờ lại tràn đầy kinh ngạc cùng khó tin: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Cảnh sát Tiểu Vương vội vàng nói: "Tối hôm qua tôi được lệnh ở lại bệnh viện canh giữ Trương Diệu, đợi đến khi tôi tỉnh dậy thì đã không còn thấy hắn ta ở trong phòng bệnh nữa, chăn bông cũng đã lạnh ngắt. Tôi sợ hắn ta chạy mất nên tôi đến nhà của hắn xem thử, cửa nhà hắn ta không đóng, tôi liền phát hiện... phát hiện ra hắn ta đã chet trên giường trong chính ngôi nhà của mình. Bác sĩ pháp y đã xác định rằng nguyên nhân cái chet là do ngộ độc xyanua, thời gian tuvong vào khoảng 5h sáng nay. Bộ phận giám định dấu vết đã loại trừ khả năng bị sát hại, nguyên nhân cái chet được xác định là do tusat."

"Chet rồi sao?" Đội trưởng Lâm âm thầm lẩm bẩm, chậm rãi siết chặt nắm đấm, vậy là thật sự trở thành vụ án không thể phá án rồi.

“Sếp, vừa rồi lúc tôi đi lên, dưới lầu chú Lý nhờ tôi gửi một bức thư cho sếp.” Tiểu Vương chần chờ lấy ra một phong thư, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

Đội trưởng Lâm nhìn dáng vẻ của cậu ta, dường như đã đoán được điều gì đó, tiến lên hai bước, cầm bức thư lên xem thử.

Đội trưởng Lâm đích thân chúc mừng Trương Diệu.

Đội trưởng Lâm nhìn chằm chằm hai chữ Trương Diệu suốt nửa phút mới mở bức thư ra đọc.

Cảnh sát Tiểu Lý thì thầm vào tai Tiểu Vương: "Đó là cái gì vậy? Không phải là thư thú tội đó chứ."

Tiểu Vương lắc đầu, nhìn chằm chằm bức thư: "Tôi cũng không biết nữa."

Là một tờ báo.

Tờ báo đưa tin một mảng kiến thức về khoa học tự nhiên.

Trong tự nhiên, diều hâu là thiên địch của rắn, nhiều loài rắn bị diều hâu săn mồi đến chet, nhưng diều hâu rất ít khi săn được rắn độc, bởi một khi không bắt trúng tấc số 7 mà bị rắn cắn ngược lại, rắn chỉ bị thương còn diều hâu sẽ chet.

Vì vậy, rắn độc trong tự nhiên nhìn chung rất khó tìm đối thủ, nguyên nhân cái chet của nó thực chất là do chiếc "đuôi vòng" kỳ lạ của nó, đôi khi rắn độc trong quá trình săn mồi nuốt phải con mồi chứa nọc độc của mình quá nhiều, không dẫn đến cái chet nhưng lại dẫn đến ảo giác. Nó sẽ coi cái đuôi của mình là con mồi và bắt đầu nuốt chửng nó, chầm chậm, chầm chậm nuốt chửng chính mình, đợi đến khi nó phản ứng lại thì đã quá muộn.

15. Lời mở đầu

Kể từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ, con mụ già kia luôn nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt căm phẫn và hung dữ. Với cả em gái nhà chú hai nữa.

Mẹ nói, bà đã lớn tuổi rồi, không phân biệt rõ được ai mới là người nhà, bảo tôi đừng trách bà, còn phải quan tâm nhiều hơn đến đứa em gái cũng không được yêu thương giống mình.

Tôi tin điều đó.

Mặc dù bà ta chưa bao giờ nhìn chúng tôi với gương mặt thân thiện, nhưng tôi vẫn sẽ như cũ theo sau bà ta, gọi bà ta một tiếng “bà nội”.

Nhưng mụ ta vẫn chưa từng mỉm cười với tôi.

Vào một đêm mưa, tôi giật mình tỉnh giấc, tỉnh dậy thì thấy bà ta đang bế tôi cùng em gái đi ngoài đường, thấy tôi tỉnh dậy, bà ta cười nói với tôi: “Đừng nói gì hết, bà dẫn hai đứa đi ăn món ngon."

Đó là lần đầu tiên mụ ta cười với tôi, tôi cho rằng cuối cùng bà ta cũng bắt đầu thích chúng tôi rồi, tôi rất vui.

Mưa gió tạt vào mặt tôi, tôi cũng không cảm thấy lạnh, bởi vì vòng tay của bà vô cùng ấm áp.

Nhưng mà, tại sao đợi đến lúc tôi phản ứng lại, tôi mới nhận ra mình đã ở dưới lòng sông rồi, dòng nước rất lớn, cũng chảy rất xiết, tôi chìa tay về phía bà nội đang đứng trên bờ, gào khóc thảm thiết.

Nhưng mụ ta chỉ lạnh lùng đứng nhìn, sau đó quay lưng bỏ đi.

Tôi nắm lấy tay em gái, lưng đập vào một khúc gỗ đang trôi nổi trên sông. Tôi lật người chụp lấy nó, mặc cho em gái ôm chặt lấy eo tôi không chịu buông ra.

Đồng tử con bé đen láy như đá hắc diệu, nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt của em ấy rất sạch sẽ, lộ ra sự ỷ lại trong sự ngây thơ của em ấy, em ấy dường như không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tôi không biết mình đã trôi nổi bao lâu, tôi bắt đầu mất đi sức lực, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai chúng tôi sẽ chet ở đây.

Tôi nhìn đứa em gái thắt bím tóc hai bên, nếu như không có em ấy, tôi có thể sẽ cầm cự lâu hơn được một chút.

Đôi mắt phụ thuộc của cô ấy khiến tôi do dự, nhưng nỗi sợ đối mặt với cái chet đã khiến tôi nhanh chóng đưa ra quyết định.

Dưới ánh mắt dần trở nên sợ hãi của con bé, tôi gỡ từng ngón tay đang ôm chặt lấy eo tôi của con bé, đến thời khắc cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng thét kinh hãi của con bé: "Anh ơiiiiiiiiii!"

Nhưng tôi không dám nhìn con bé, con bé bị dòng nước chảy xiết cuốn đi trong tích tắc.

Tôi ôm chặt lấy khúc gỗ, cũng dần dần chìm vào bóng tối.

Đợi đến khi tôi tỉnh lại lần nữa, có rất nhiều người vây quanh tôi, bọn họ hỏi nhà tôi ở đâu? Trong nhà còn ai khác không?

Tôi không dám trả lời, tôi không chỉ sợ bị bà ném đi lần nữa, mà càng sợ rằng người nhà sẽ hỏi em gái đâu rồi?

Đôi mắt của em gái giống hệt như của thím hai.

Tôi im lặng, họ đặt cho tôi một cái tên mới – Trương Diệu, đồng thời giữ tôi ở lại.

Chuyện này xảy ra cách đây bao lâu rồi nhỉ? Lâu đến nỗi tôi không thể nhớ nổi tên ban đầu của mình nữa rồi.

Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng nằm mơ thấy hai con rắn nhỏ quấn vào nhau bám chặt lấy khúc gỗ và vùng vẫy dưới sông.

Tôi chưa bao giờ có một giấc ngủ trọn vẹn.

Tôi bắt đầu tự kỷ và ngại nói chuyện với bất kỳ ai. Chỉ có thể tự nói chuyện với chính mình.

Trong 9 năm, ngày nào em gái cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi, xuất hiện bên cạnh tôi, trong giờ học sẽ bất ngờ xuất hiện trên bục giảng, sẽ níu chặt lấy chân tôi mỗi khi tôi đi tắm.

Ban đầu tôi không dám nhìn vào em ấy, nhưng dần dần tôi đã dám nhìn thẳng vào mắt em ấy, thậm chí muốn giet em ấy một lần nữa, như vậy thì em ấy không thể ám ảnh tôi nữa rồi.

Nhưng tôi không thể chạm vào em ấy, phải làm thế nào đây?

Mười sáu tuổi, năm nhất trung học.

Một hôm sau khi tan học, tôi vô tình gặp bà ta trên đường, bà nội mà tôi yêu thương nhất. Mụ già đáng chet đó đang bế một đứa trẻ, chơi đùa bên vệ đường, mua đồ chơi cho nó, chọc cho nó vui.

Đứa trẻ đó trông có chút giống cha tôi và chú hai, nhưng tôi không biết nó là con cái nhà ai.

Nhưng rốt cuộc sự khác biệt giữa đứa trẻ đó với tôi và em gái là gì?

Tôi nhìn chằm chằm vào họ, nhìn từ cổng trường, nhìn chằm chằm cho đến khi họ trở về nhà.

Tôi dường như đã biết cách làm thế nào để khiến em gái rời đi rồi.

Đêm đó, đó là lần cuối cùng tôi mơ thấy giấc mơ đó.

Tôi nghĩ cuối cùng em ấy cũng bằng lòng bỏ qua cho tôi. Sau cùng thì chúng tôi vẫn có chung một kẻ thù.

Tôi nhất định sẽ giúp em ấy trả thù.

Em gái đã đi rồi, trong mơ, trong lớp học và trong lúc tắm, bóng dáng của em ấy biến thành một bà già khác với nụ cười giễu cợt.

Tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa, tôi chỉ muốn nhìn chằm chằm vào bà ta, bóp cổ bà ta, băm nhỏ mụ ta.

Tôi bắt đầu học cách che giấu cảm xúc và cười với mọi người. Mỗi ngày tôi đều phải đứng trước gương và điều chỉnh nụ cười của mình.

Mọi người đều rất thích tôi.

Êy, đừng nói rằng mấy người luôn nghĩ tôi là một kẻ ngốc nha? Thật nực cười.

Tôi mỉm cười với bọn họ, nhưng trong lòng tôi đang chế giễu dữ dội.

Tôi cố gắng học tập chăm chỉ, thi đậu đại học, thạc sĩ và tiến sĩ. Ở lại trong trường.

Quả nhiên, chỉ là một đám người với nụ cười dương dương tự đắc trên môi, trong lòng nghĩ cái gì đều thể hiện hết lên trên mặt, dựa vào đâu mà đấu với tôi chứ. Đây quả là cuộc sống tươi đẹp biết bao.

Tiếc rằng tôi vẫn còn một sứ mệnh chưa hoàn thành.

Tôi bắt đầu hỏi han về tình hình hiện tại của mụ ta.

Tôi biết được bà ta đã tuyệt giao với gia đình, cũng biết được bà ta đã mua một căn hộ ở thành phố này sau khi nhà cũ bị phá hủy.

Ồ, ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi đây mà, người đã mang bà ta đến bên cạnh tôi.

Chỉ là không biết bà ta còn nhớ đến tôi không?

Tôi đã mua lại căn nhà 802 từ một cặp vợ chồng với giá 50.000 nhân dân tệ. (~166tr)

Lúc đầu, tôi không dám để bà ta nhìn thấy tôi.

Sau này có mội lần tình cờ gặp nhau, tôi mới biết bà ta căn bản chẳng hề nhận ra tôi, thậm chí còn đến bắt chuyện với tôi.

Ồ, đúng vậy, bà ta làm sao có thể nhớ ra được.

Kế hoạch của tôi sắp bắt đầu rồi.

Tôi bí mật nhét một lá thư vào khe cửa nhà mụ ta, sau đó nấp sau cánh cửa, quan sát tình hình của bà ta qua mắt mèo ngay cửa.

Quả nhiên, bà ta vội vã rời khỏi nhà với một túi hành lý nhỏ, trong quá trình bà ta run lẩy bẩy khóa cửa, tôi đã nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của bà ta.

Sốc, kinh hoàng, hoảng hốt, sợ hãi và cả sự căm hận vô tận.

Điều duy nhất không có là niềm vui và cảm giác tội lỗi.

Đúng vậy, làm sao bà ta có thể cảm thấy tội lỗi được cơ chứ, bà ta chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi!

Tôi vô cảm gọi một cuộc điện thoại.

Sáng sớm hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi cuối cùng, cá đã cắn câu rồi.

5h30, tôi đi cầu thang lên sân thượng, ngồi trên mép tường.

Thành phố nhìn từ tầng 11 rộng lớn thật đấy, sẽ chẳng ai để ý đến những điều nhỏ nhặt diễn ra trong một góc nhỏ phải không?

6h, mặt trời mọc, mọi thứ sắp kết thúc rồi.

Bà ta sẽ đến chứ nhỉ? Chắc sẽ đến thôi? Nếu bà ta không đến thì sao? Không, mày không thể mong đợi bất cứ điều gì từ bà ta nữa.

Nhìn kìa, mụ ta đến rồi.

Bà ta có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

Không biết đó là tôi?

Vậy là bà ta đã trực tiếp đến đây sau khi nghe lời nhà sư giả do tôi sắp xếp, mụ ta không hoàn thành trò chơi cuối cùng rồi.

Ha~, thật sự gấp đến mức không thể đợi nổi nữa sao.

Tôi quay đầu lại, mỉm cười nhìn bà ta: "Bà nội? Thế nào? Bà không nhận ra cháu nữa à?"

"Mày... mày... mày..." Mụ ta run rẩy chỉ vào tôi bằng ngón trỏ tay phải, lùi lại hai bước.

Tôi càng cười vui hơn: "Bà nội, hơn 30 năm rồi không gặp, trông thấy cháu bà háo hức đến như vậy sao? Kích động đến mức không nói nên lời luôn rồi."

Tôi bước từng bước đi về phía bà ta, mặt trời mọc ở phía sau tôi, trong ánh sáng màu vàng, tôi không biết trông mình có giống thần không nhỉ.

Mọi người luôn nhận ra mùi nguy hiểm theo bản năng, mụ ta bắt đầu liên tục kêu cứu: "Mày mày mày, mày đừng có tới đây, năm đó là bà nội lỡ tay làm rớt anh em tụi mày xuống sông thôi mà, mấy năm nay bà nội vẫn luôn đi tìm hai đứa mà."

Đêm mưa ấy, biểu cảm trong mắt tôi có giống với bà ta bây giờ không nhỉ? Kinh hoàng, sợ hãi.

Há ha, thú vị thật đấy.

"Thật sao? Vậy trong tay áo bà đang giấu cái gì vậy?"

Tôi cười một cách giễu cợt và quỷ dị.

Mụ ta hốt hoảng che tay áo lại.

"Không muốn nói sao? Cũng được thôi, để tôi nói thay bà. Đêm qua bà lại gặp một nhà sư lang thang khác. Nhà sư nói với bà rằng cháu trai của bà năm đó mạng lớn chưa chet hôm nay sẽ xuất hiện trên sân thượng này. Nếu như gietchet nó, bà có thể tiếp tục sống lâu trăm tuổi, còn nếu như không gietchet nó, bà sẽ bị nghiệp báo năm đó quật chet, có lẽ không sống nổi qua năm nay đúng không?" Nói xong, tự tôi cảm thấy bản thân như vừa nghe được một câu chuyện cười hết sức buồn cười, nhịn không được liền cười ầm lên.

"Mày... làm sao mày biết được." nỗi kinh hoàng của bà ta sắp biến thành bản chất con người bà ta luôn rồi. "Là mày? Chính là mày, là mày viết thư đúng không!"

Tôi bước lên phía trước, đá văng con dao giấu trong tay áo bà ta ra, tóm lấy cổ bà ta: “Bây giờ bà mới nhận ra không phải đã quá muộn rồi sao bà già.”

Trước mặt tôi bà ta chỉ là một mụ già không có sức phản kháng, giống như tôi nhỏ bé trước mặt bà ta khi đó.

Dần dần bà ta ngừng vùng vẫy.

Mặt trời đã ló dạng hoàn toàn, cả mặt đất như bừng sáng. Mà tôi chính là kẻ thống trị vùng đất này.

Thật không may, một tiếng hét đã phá vỡ sự yên tĩnh. Là cô gái ở tầng 7.

Hóa ra không trả nổi nợ nên muốn tusat à? Xui chet đi được, đã như vậy sao không giúp tôi một tay nhỉ? Cuối cùng còn có thể giúp cô đạt được mong muốn của mình.

Điều buồn cười là sao cô ta lại tin rằng tôi sẽ có 200.000 nhỉ? (~662tr) Đúng là trẻ người non dạ.

Nếu như đã có người trợ giúp, tôi không cần phải tốn sức tự mình chatxac nữa. Hai cái balo là đủ rồi.

Nhìn cô gái đó kìa, trên tay bê bết máo, nhưng đôi mắt thì sáng ngời.

Còn phải cố gắng giả bộ như đang bị tôi uy hiếp, thật đúng là đạo đức giả.

Nghĩ lại, tôi vẫn nên tự mình làm sạch mọi vết máo trong bồn nước.

Vừa hay đêm nay trời sẽ đổ mưa, sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Tôi gặp cô ta ở con hẻm sau trường vào một buổi trưa, cô ta vậy mà lại có thể hỏi tôi định làm gì?

Haha, không được, cô gái à, cô sẽ không muốn biết đâu.

Chúng tôi hẹn gặp nhau trên sân thượng lúc 11h đêm.

Khi tôi đến, có lẽ cô ấy đã đợi rất lâu rồi, thực sự sốt ruột đến như vậy sao.

Ý? Thực sự mang theo một cái túi nữa chứ? Dùng để đựng 200.000 sao?

Ôi, đầu óc của giới trẻ bây giờ thật là ngooo xuẩn.

Tôi đi về phía trước. Kết thúc thôi.

Không ngờ bên cạnh lại có con chó chăn cừu Đức chettiet kia, nó cứ sủa không ngừng nên tôi chỉ còn cách chatdau nó.

Sao mà nhiều máo quá vậy, tôi rửa tay hết lần này đến lần khác.

Trời đổ mưa rồi.

Nước trong bồn chuyển sang màu đỏ.

Không, đỏ như này vẫn chưa đủ, nước trong bồn phải đỏ như máo mới được.

Tôi nhìn cô gái đang ngất xỉu đằng kia.

Sáng hôm sau tôi thức dậy, khi vặn vòi nước phát hiện thứ chảy ra hóa ra lại là máo.

Tôi nhìn mình trong gương, anh ấy là tôi, nhưng không hoàn toàn là tôi.

Vài ngày trôi qua, đôi mắt diều hâu đó nên biết là tôi làm rồi, nhưng đáng tiếc tất cả bằng chứng đã bị tôi tiêu hủy rồi.

Nếu sớm biết đó là một vị cảnh sát thú vị như vậy, tôi sẽ để lại một số bằng chứng để chơi đùa bọn họ.

Ôi, thật đáng tiếc quá đi thôi, bây giờ không cách nào tận hưởng được nữa.

Sau khi chuyện này qua đi, mọi thứ sẽ bình yên trở lại.

Giống như nước sông ở sông Lâm Giang, sau khi giông tố qua đi thì ngay cả một gợn sóng cũng không còn.

Cho đến ngày hôm đó, tôi lại nhìn thấy đôi mắt ấy.

Giấc mơ 22 năm câm lặng lại ùa về.

Tại sao chứ? Tại sao không chịu buông tha cho tôi.

Vậy được thôi, để anh đi tìm em, gietchet em một lần nữa. Em gái yêu của tôi.

Chỉ tiếc rằng, tôi ăn nhầm đồ ăn mà tôi đã chuẩn bị cho cảnh sát Tiểu Vương. Ah. Cmn chứ!

| HẾT |
Bình Luận (0)
Comment