Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 101


Edit: Simi
Kể từ khi có ký ức, Thích Ánh chưa từng được ngủ ngon như vậy bao giờ, nửa đêm thức dậy, nàng lo sợ tất cả chỉ là một giấc mơ.
Hương đốt trong lò sưởi giống như tấm lụa mỏng của màn đêm bao phủ lấy nàng, mành treo tua rua trước giường hòa với ánh trăng bên ngoài cửa sổ, nàng sờ lên y phục ngủ bằng gấm tơ lụa trên người, nhẹ nhàng trở mình.
Ngày hôm sau, Thích Ánh tỉnh dậy rất sớm.
Nàng vừa xoay người ngồi dậy, Tư Hạ và Oanh Ca đã chờ sẵn bên giường.

Nàng hơi ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Tự ta làm được rồi.”
Hai nha hoàn cũng không miễn cưỡng, chỉ xem chừng nàng có cần giúp đỡ gì không.

Tư Hạ mang trang phục mùa đông tới, nói là đêm qua Trương bá sai người mang qua, đủ mọi kiểu dáng, đủ mọi màu sắc để cho nàng chọn lựa.
Thích Ánh chỉ chọn màu điềm đạm, những màu sắc này nếu khoác lên người người khác thì sẽ rất mờ nhạt, nhưng dáng vẻ nàng thanh lệ, mặc màu này lên càng thoát tục hơn.
Oanh Ca hỏi nàng: “Cô nương, có cần đến đông các dùng cơm với tướng quân không ạ?”
Nàng suy nghĩ, khẽ gật đầu.
Hai người họ qua đó cùng với nàng, sớm như vậy, Quý Nhượng lại không có ở trong phòng.

Gió lạnh thổi qua gốc hoa chuối khô trong viện, trận tuyết rơi đêm qua cuối cùng cũng ngừng.
Có lẽ vì là võ tướng nên thể lực tốt, Quý Nhượng không cần lò sưởi, trong phòng lạnh như băng, nàng xoa xoa tay, để nha hoàn về trước, còn mình thì chờ trong phòng.
Nàng không nhìn lung tung cũng chẳng đụng chạm bậy bạ, ban đầu cứ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ngồi lâu lại hơi hơi lạnh, thế là nàng đứng lên đi tới bình sứ bên khung cửa sổ, cúi đầu ngửi hoa bạch mai.
Đóa mai mang theo mùi hương của hoa khô, nàng cảm thấy thật dễ chịu nên ngửi thêm mấy cái.
Sau lưng truyền tới tiếng cười của Quý Nhượng: “Nàng thích hoa à?”
Nàng giật mình, xoay người lại cực nhanh.

Quý Nhượng đứng ở sau lưng nàng, toàn thân một bộ y phục đen tuyền, mái tóc đen óng búi cao, chàng trở về lúc nào nàng cũng không hay biết, dưới ánh mắt như đang mỉm cười của chàng, nàng nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân, ngài đi đâu vậy ạ?”
Quý Nhượng nới lỏng bao bảo vệ cổ tay màu đen, “Ta đi luyện công.” Chàng vươn hai ngón tay ra xoa nhẹ lên mặt nàng, “Có lạnh không? Da nàng muốn đóng băng rồi.”
Nàng đỏ mặt, cụp mắt lắc đầu.
Quý Nhượng xoay người đi tới bên bàn, rót cho mình một chén nước: “Sau này sáng sớm đừng tới đây nữa.”
Thích Ánh khựng lại, nét ửng hồng trên mặt nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại vẻ tái nhợt áy náy.
Quý Nhượng uống nước xong nói tiếp: “Ta sẽ luyện công ở bên tây viện.

Chỗ này không có lò sưởi, nàng sẽ bị cảm lạnh mất.”
Lúc quay đầu lại, chàng bỗng bắt gặp sự bất an chưa biến mất trong ánh mắt của tiểu cô nương, chàng ngẩn người, không biết mình đã sai ở đâu.


Chàng bất đắc dĩ thở dài tận đáy lòng, để sống chung hài hòa với tiểu cô nương, chàng vẫn còn phải học nhiều lắm.
Chàng đặt chén nước xuống, suy nghĩ vài giây, sau đó đi tới giơ tay về phía nàng: “Đi thôi, về viện dùng điểm tâm nào.”
Thích Ánh cúi đầu đặt tay mình vào lòng bàn tay của chàng.
Bàn tay chàng thật ấm áp, có lẽ vì quanh năm cầm kiếm nên lòng bàn tay ấy bị chai sần đi nhiều, lúc nắm tay nàng chỉ nhẹ nhàng bao phủ lấy, như thể sợ bóp đau nàng vậy, hơi ấm không ngừng xuyên qua đầu ngón tay của nàng, khiến cơ thể đang lạnh như băng của nàng cuối cùng cũng ấm dần lại.
Phía chân trời nhuộm một màu trắng lạnh lẽo, che phủ nửa tấc ánh nắng của buổi sớm mai, tuyết đọng trên sân không hề thay đổi, lúc đạp lên còn phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.
Nàng thả nhẹ bước bên cạnh chàng, chợt nghe chàng hỏi: “Nàng thích tuyết à?”
Vốn dĩ nàng không hề thích chút nào.
Tuyết rơi lạnh giá, nhất là vào những ngày không có nơi ẩn núp, vì thế khi có tuyết sẽ bị cóng lạnh.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, giới quý tộc nhà cao cửa rộng rất yêu thích những việc phong nhã, ngắm tuyết rơi cũng là một trong số đó.
Vì vậy nàng nhẹ nhàng đáp một tiếng “Dạ”.
Không biết có phải Quý Nhượng đã nhìn thấu tâm tư thầm kín của nàng hay không mà chàng mỉm cười, một hồi sau mới nói: “Trước đây ta cũng không thích tuyết lắm.”
Thích Ánh tò mò hỏi: “Vậy tại sao bây giờ ngài lại thích ạ?”
Quý Nhượng cười, kéo tay nàng lại gần hơn, không nói gì.
Ở tây viện, Tư Hạ và Oanh Ca đã chuẩn bị xong điểm tâm.

Vừa vào cổng, lông mi của Thích Ánh đã đượm một tầng hơi nước, Quý Nhượng cúi người lau giúp nàng, lòng bàn tay vừa chạm vào da thịt của nàng đã cảm nhận được sự lạnh buốt, chàng suy nghĩ, vươn hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng che lại.
Mặt nàng đỏ ửng.
Quý Nhượng nghĩ thầm, dáng vẻ xấu hổ của tiểu cô nương thật đáng yêu.
Dùng điểm tâm xong, chàng sai nha hoàn lấy áo choàng qua đây, phủ kín cả người Thích Ánh rồi nắm tay nàng ra ngoài.

Chàng dẫn nàng đi dạo một vòng trong phủ tướng quân, mặc dù tòa phủ đệ này thua kém với các quan lớn trong kinh thành nhưng vẫn là ngự ban, vừa lớn vừa rộng rãi, bao gồm mười mấy cái sân nhỏ, bởi vì ít người nên có vẻ vô cùng quạnh quẽ.
Hạ nhân trong phủ không nhiều lắm, Quý Nhượng dẫn nàng đi gặp bọn họ, có vẻ như đã nhận được chỉ thị của Trương bá mà bọn họ không gọi nàng là phu nhân, chỉ gọi “Ánh cô nương”.

Quý Nhượng muốn nàng quen thuộc với phủ đệ này, vì chàng nghĩ khi đã quen thuộc, nàng sẽ cảm thấy an tâm hơn, sống ở một nơi yên bình thế này, nàng sẽ không sợ người khác làm phiền đến mình.
Có lẽ vì chàng đã ở quá lâu với các tướng sĩ quen ăn tươi nuốt sống mà không để ý tới thể lực của tiểu cô nương khác biệt với nam tử, huống chi nàng còn bị đám sơn phỉ kia hành hạ mới vài ngày trước, sức khỏe vẫn chưa ổn định.
Nhưng nàng chẳng phàn nàn gì, chỉ yên lặng đi theo chàng, mãi cho đến khi Quý Nhượng phát hiện ra có gì đó không ổn mới thử dò hỏi: “Ánh Ánh, có phải nàng mệt rồi không?”
Thích Ánh: “…Có một chút ạ.”
Quý Nhượng thật muốn đánh chết mình quá.
Chàng còn tính dẫn nàng đi ngắm ao sen ở phía bắc, mặt nước vào đông kết thành một lớp băng mỏng, có thể nhìn thấy đàn cá chép bơi lội dưới mặt băng, rất có phong cảnh.

Nhưng mà bây giờ chàng lại không muốn đi nữa.
Chàng thả tay nàng ra, ngồi xổm xuống trước mặt nàng: “Lại đây, ta cõng nàng về.”

Thích Ánh cứng người, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chàng quay đầu lại cười với nàng: “Đừng sợ, mau lại đây.”
Nàng chần chừ đi tới, chậm chạp ghé lên bờ lưng to lớn của chàng.
Cánh tay chàng rắn chắc, chỉ vòng qua đầu gối của nàng, lúc cõng nàng đứng dậy thì vững vàng trầm ổn, khiến nàng yên tâm trong lòng.

Cánh tay nhỏ nhắn của nàng ôm lấy cổ chàng, nàng đặt cằm lên đầu vai của chàng, ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về một mình chàng.
Quý Nhượng cõng nàng tới tây viện, thấp giọng gọi: “Ánh Ánh.”
Nàng nghiêng đầu, nhìn gò má của chàng, ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
Chàng lại nói tiếp: “Sau này nàng có mệt, có khó chịu trong người thì phải nói với ta, không được giấu trong lòng.”
Nàng mấp máy môi: “Dạ.”
Bước chân của Quý Nhượng dừng lại, dịu dàng nói: “Ta đã nói rồi, ở lại đây thì nàng cứ coi nơi này là nhà của mình.”
Một chữ “nhà” này, đối với nàng mà nói, nó quá xa vời.
Đột nhiên có một nơi mình gọi là “nhà”, nàng nhất thời không quen.
Quý Nhượng không nói thêm gì nữa, cõng nàng trở về tây viện, dặn dò nha hoàn hầu hạ nàng nghỉ trưa, đợi nàng ngủ rồi chàng mới yên lặng rời đi, trở về phòng thay sang một bộ y phục mới, sau đó tiến cung.
Thường thị kiểm tra lệnh bài theo thông lệ, thuận miệng cười hỏi: “Hôm nay không cần phải vào triều, trời lại lạnh thế này, không biết tướng quân tiến cung vì chuyện gì ạ?”
Quý Nhượng sờ lên chóp mũi: “Lần này tiêu diệt được bọn sơn phỉ, ta vào bẩm báo lại với bệ hạ.”
Lời thì nói như vậy, nhưng sau khi vào cung, chàng lại đi thẳng tới khu rừng bạch mai, tỉ mỉ chọn lựa nửa ngày, chàng mới hái được mấy cành bạch mai um tùm, sau đó chuẩn bị xuất cung.
Vừa ra tới vườn ngoài đã nhìn thấy nội thị luôn túc trực bên cạnh quân vương, nhìn thấy chàng, ông ấy liền chào đón: “Bệ hạ nghe nói tướng quân tiến cung nên đặc biệt sai nô tài tới tìm ngài.”
Quý Nhượng nghiêm mặt lại, đi thẳng vào trong điện.
Lúc chàng bước vào, bỗng nghe quân vương cười nói: “Ái khanh thật hứng chí, mùa đông lạnh giá thế này mà còn tiến cung, thì ra là vì thích bạch mai như vậy.”
Quý Nhượng đứng vững như núi: “Hoa mai trong cung được long uy của bệ hạ phù hộ, bừng nở sum xuê, thần khó gặp được ở biên quan nên trong lòng rất yêu thích.”
Quân vương cười lớn phất tay: “Nếu đã thích như vậy thì để hôm khác cô sai người hái thêm mấy cành chuyển tới phủ của ngươi.” Ông ta đổi đề tài, “Cô nghe nói, hôm ái khanh tiêu diệt đám sơn phỉ kia, có dẫn theo một nữ tử về phủ phải không?”
Ngón tay Quý Nhượng run nhẹ, bình tĩnh che giấu: “Là một nữ tử mồ côi thần cứu được khỏi tay đám sơn phỉ, nàng ấy lẻ loi không có nơi nào để đi, vì thế thần mới mang nàng ấy về phủ ạ.”
Quân vương từ tốn nói: “Không ngờ ái khanh lại thiện tâm như vậy.

Chỉ là một nữ tử mồ côi sống nơi núi cao hoang dã, sao có thể xứng với tướng quân của Trấn quốc?”
Quý Nhượng ngẩng đầu nhìn thẳng người ngồi ở địa vị trên cao kia, vẻ mặt nghiêm túc: “Một ngày thiên hạ chưa thống nhất, thần sẽ không nghĩ đến chuyện yên bề gia thất, chỉ là một nữ quyến vô danh, không đáng để bệ hạ lo lắng.”
Quân vương chậm rãi gạt gạt lư hương bên cạnh, một hồi sau, ông ta cười như không có gì: “Ngươi là thanh niên trẻ tuổi, huyết khí dồi dào, bên cạnh cũng nên có một nữ quyến để bầu bạn.

Vài ngày trước, nước láng giềng có tiến cống không ít vũ cơ, theo ý của cô, ngươi dẫn một số về phủ đi.”

Quý Nhượng nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, bất đắc dĩ nói: “Nữ tử lỡ việc, thần không phải là người ham mê nữ sắc và dục vọng, xin bệ hạ đừng làm khó thần.”
Quân vương cười lớn: “Mà thôi, con người ngươi thế nào, tất nhiên cô hiểu rõ, ban đêm lạnh giá, người mau trở về đi.”
Quý Nhượng cầm cành bạch mai bên cạnh, cáo lui ra ngoài.
Trở về phủ, Thích Ánh đã thức dậy, Quý Nhượng vừa bước vào cửa đã nhìn thấy nàng ngồi thẫn thờ trước khung cửa sổ.

Chàng lùi lại, đi vòng ra sau song cửa sổ, dán người lên tường, giơ cành bạch mai ra trước khung cửa.
Nghe thấy tiểu cô nương khẽ “A” một tiếng, nàng ló nửa người ra.

Vừa nhìn thấy chàng, ánh mắt nàng liền lấp lánh, mềm mại gọi: “Tướng quân, chàng về rồi.”
Chàng cười đi tới, cách một cánh cửa tặng bạch mai cho nàng, “Ta mới hái, nàng thích không?”
Thích Ánh cúi đầu ngửi hương hoa: “Thơm quá.”
Chàng nhịn không được xoa đầu nhỏ của nàng: “Ta đưa một ít cho Trương bá trồng ở tây viện rồi, đợi mùa đông năm sau, cây sẽ nở hoa.”.

Truyện Hệ Thống
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, chợt nghĩ tới gì đó, nàng hỏi: “Tướng quân, sắp hết năm rồi.

Tư Hạ nói muốn làm một ít hoa đăng, ngài thích kiểu gì ạ?”
Quý Nhượng hỏi: “Nàng cũng làm sao?”
Nàng hơi ngại ngùng: “Thiếp không biết làm, nhưng thiếp sẽ giúp nàng ấy.”
Quý Nhượng cười: “Chỉ cần là nàng làm, ta đều thích hết.”
Quả nhiên tiểu cô nương lại đỏ mặt.
Gần cuối năm, kinh thành càng náo nhiệt hơn, lần đầu tiên Thích Ánh đón năm mới nên trong lòng chờ mong vô cùng, nhưng không ngờ là, một ngày trước đêm ba mươi, Quý Nhượng nhận được cấp báo ở biên cương, quân Tây Hạ liên kết với tiểu quốc nhiều lần cướp bóc tiểu trấn lân cận, đang lên kế hoạch liên thủ tấn công vào thành.
Quý Nhượng nhận được cấp báo, màn đêm vừa buông xuống, chàng vào cung thỉnh cầu, thánh thượng chuẩn tấu, Quý Nhượng dẫn quân rời kinh.
Thích Ánh chỉ tiễn chàng tới cửa phủ, chàng không cho nàng tiễn xa hơn nữa.
Ngoài phủ đông nghịt quân lính chỉnh trang.

Chàng phất tay để phó tướng đi đầu, lúc xoay người lại đã nhìn thấy ánh mắt long lanh nước của tiểu cô nương, trong đầu chợt không nỡ đi.
Chàng cúi người, thay nàng thắt chặt áo choàng.
Nghe nàng nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân, khi nào thì chàng trở về?”
Thanh âm kia thận trọng, như thể sợ chàng tức giận vậy, chỉ là nàng không nỡ xa rời chàng nên mới thốt ra thành lời.
Ngón tay chàng khựng lại, cột mấy lần cũng không thể cột chắc, chàng thấp giọng nói: “Đợi biên cương ổn định lại đã.

Ta không ở đây, nàng phải nghe theo lời Trương bá, ngày thường không có chuyện gì thì không được ra khỏi phủ, kinh thành phức tạp, không an toàn, có cần gì thì cứ nói với hạ nhân trong phủ, đừng chịu đựng một mình.”
Nàng gật đầu.
Cuối cùng Quý Nhượng cũng cột chặt dây nơ, khóe môi cong lên, vuốt ve ngón tay lên gò má của nàng: “Ngoan ngoãn chờ ta trở về.”
Nàng mềm giọng đáp: “Dạ.”
Ngoài phủ truyền tới tiếng của phó tướng: “Tướng quân, đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Đã đến lúc lên đường.
Ánh trăng soi rọi lên khôi giáp của chàng, cả một mảnh lạnh băng, trên đó phản chiếu lại ánh mắt của nàng y như đang tỏa ra vầng sáng ấm áp.
Chàng buông tay, xoay người định đi thật nhanh.
Nhưng vừa đi được hai bước, chàng lại không nhịn được, xoay người ôm nàng vào lòng, nắm lấy cằm của nàng, ép buộc nàng ngẩng đầu, sau đó hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Tiểu cô nương ngẩn người, không kịp nhắm mắt lại, chỉ có thể mở thật to, không chớp mắt nhìn chàng.
Chàng không dám tham lam, rất nhanh đã rời khỏi môi nàng.
Chàng ôm lấy gáy của nàng, cúi đầu hôn nhẹ nhàng lên trán nàng, khàn khàn nói: “Nhớ chờ ta trở về.”
Nàng ngoan ngoãn đáp “Dạ”.
Tiếng áo giáp vang lên, chàng xoay người đi nhanh ra ngoài.
Tấm lưng kia rộng lớn vững chắc, chính bóng lưng đó đã cõng toàn bộ thiên hạ này, bảo vệ dân chúng.

Thời điểm Quý Nhượng hồi kinh đã là mùa đông năm thứ hai.
Thích Ánh ở trong phủ vượt qua một năm này.

Nàng ghi nhớ lời của chàng, hầu như không ra khỏi phủ một bước, phạm vi hoạt động chỉ gói gọn trong phủ.

Hạ nhân trong phủ đối xử với nàng rất tốt, đặc biệt là Trương bá, không cần nàng cất lời, cứ cách mấy ngày ông lại mang đồ tới tặng cho nàng.
Cũng may có Tư Hạ và Oanh Ca ở đây, Trương bá mời một ma ma về dạy nàng thêu thùa, vì vậy khoảng thời gian này cũng chẳng tẻ nhạt lắm.

Chỉ là mỗi khi rảnh rỗi, nàng lại nhớ tướng quân, kèm theo đó là nỗi lo lắng không nguôi.
Chỉ có hai lần duy nhất nàng ra khỏi phủ, đều là vì lên chùa trên núi cầu phúc cho chàng.
Ngày Quý Nhượng hồi kinh, trận tuyết đầu tiên trong năm rơi xuống.
Mấy ngày trước nàng đã nghe được tin chàng hồi kinh, ngày nào cũng chờ mong, khẩn trương, lúc đẩy cửa nhìn thấy nam tử đang đứng trong viện, những tâm tình kích động lúc trước đều tan thành mây khói, chỉ còn lại một lòng yên tâm ấm áp.
Nàng ngoan ngoãn cười, chàng cũng cười, giang rộng hai tay, thấp giọng nói: “Lại đây.”
Tiểu cô nương ngọt ngào nhào vào lòng chàng.
Chàng ôm nàng, hít thật sâu mùi hương quen thuộc trên người nàng, như thể muốn siết chặt nàng vào trong máu thịt của mình.
Chàng sẽ không nói những lời âu yếm, một năm này bận rộn quân vụ, thậm chí chàng còn không có thời gian để viết thư cho nàng.

Nhưng trời cao thấu rõ chàng nhớ nàng biết bao nhiêu.
Tiểu cô nương rời khỏi ngực chàng, nhìn thấy cây giống sau lưng, nàng tò mò hỏi: “Đó là gì vậy ạ?”
Quý Nhượng nói: “Lễ vật tặng nàng.” Chàng nắm tay nàng đi tới: “Trồng trong viện tử của nàng được không? Chờ cây nở hoa sẽ đẹp lắm.”
Nàng cong khóe mắt cười: “Được ạ.”
Sau khi cả hai cùng nhau chôn cây giống xuống đất, Thích Ánh mới chợt nhớ ra hỏi: “Tướng quân, đây là cây gì vậy ạ?”
Quý Nhượng cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu: “Cây hợp hoan.” Chàng di chuyển hai bước, vòng tay quanh eo nàng, kéo nàng vào lòng, khàn giọng hỏi: “Ánh Ánh, nàng biết ý nghĩa của cây hợp hoan là gì không?”
Nàng chớp mắt, lắc đầu.
Chàng cúi đầu cười rộ lên, chôn mặt bên tai nàng, thấp giọng nói: “Ánh Ánh, nàng trưởng thành rồi.”.

Bình Luận (0)
Comment