Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 40


Mười phút sau, Quý Nhượng đưa hai cô gái đến một salon tóc có tên là Cây Kéo Vàng.

Thợ làm tóc vốn vẫn muốn nói vài câu, lôi kéo họ làm thẻ thành viên gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ dữ dằn của thiếu niên kiểu ‘Anh tốt nhất nhanh lên cho tôi’, anh ta chỉ đành lặng lẽ sấy tóc.Gội đầu xong cả người thoải mái, Nhạc Lê lúc này mới có cảm giác mình như đang sống lại, nhưng sắc mặt của Quý Nhượng vẫn rất âm trầm.

Nhạc Lê thật sự sợ anh sẽ tính sổ với mình, cô nàng lén lút nhắn tin cho Thích Ánh: “Ánh Ánh, cậu làm nũng với đại ca đi, để anh ấy đừng giận nữa, dáng vẻ của anh ấy làm tớ sợ lắm T^T.”
Thích Ánh từ trong gương lén nhìn thiếu niên ngồi lướt điện thoại trên sô pha đằng sau, cô gật đầu chắc nịch, vừa sấy tóc xong liền ngoan ngoãn chạy đến ngồi cạnh anh.
Quý Nhượng vẫn giận cô không chú ý an toàn, nửa đêm còn chạy loạn ra ngoài, khu gần đây hỗn loạn thế nào anh còn không rõ hay sao.

Lỡ hôm nay anh không ở đây chơi net, lỡ như xảy ra sự cố gì, thì làm sao đây?!
Càng nghĩ càng giận, cả người đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Thích Ánh kéo kéo góc áo của anh, thấy anh không để ý đến mình, cô nghĩ ngợi, lại đưa tay chỉ lên đôi môi mím chặt của anh.
Quý Nhượng cuối cùng cũng có phản ứng, nghiêng đầu trừng cô một cái.
Cô lại không sợ anh, mím môi trưng ra vẻ mặt đáng thương, ôm lấy cánh tay anh lay lay.

Mái tóc dài mềm mại vừa được gội sạch rũ xuống, trong không khí đều là hương hoa.
Đây là lần đầu tiên Quý Nhượng nhìn thấy dáng vẻ xõa tóc của cô.
Cô gái nhỏ trước giờ cột tóc đuôi ngựa đáng yêu ngoan hiền, hệt như kẹo dâu ngọt ngào.

Sau khi xõa tóc, ngũ quan nhỏ nhắn càng thêm phần tinh xảo, đôi mắt xinh đẹp tựa như nụ hoa tường vi, chỉ chờ giây phút nở rộ.
Trong lòng Quý Nhượng lập tức dao động, anh bỗng đứng dậy đi đến quầy salon, tìm dây chun, ngồi quỳ xuống sau lưng cô, hung dữ nói: “Tóc dài phải buộc lại!”
Thích Ánh nghe lời không nhúc nhích, mặc cho anh dày vò tóc mình.
Quý Nhượng vốn cho rằng chuyện buộc tóc là một chuyện rất đơn giản nhưng khi cầm lên tay mới biết là khó khăn nhường nào, anh lại sợ cô đau, buộc nửa ngày cũng buộc không xong.

Thợ làm tóc đứng bên cạnh không nhìn được nữa, nói: “Vừa sấy tóc, xõa xuống sẽ đẹp hơn.”
Chính là vì đẹp nên mới không để cho các người nhìn đấy!
Buộc nửa ngày cuối cùng cũng buộc được tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, tóc trên đỉnh đầu Thích Ánh rối cả lên, trông như ổ quạ.

Quý Nhượng xem như không nhìn thấy, đưa tay vuốt hai cái: “Thế này mới đẹp.”
Thích Ánh nghiêng đầu nhìn mình trong gương, lặng lẽ gật đầu.
Lúc đưa hai người về nhà, Quý Nhượng thấy Nhạc Lê đã có thể đi lại như bình thường, lạnh lùng hỏi: “Đã khỏi chưa? Ngày mai có thể đi học rồi chứ?”
Nhạc Lê: “...!Có thể.”

Thế là bắt đầu từ ngày mai Thích Ánh không cần lại ở nhà cô nữa.
Nhạc Lê: Tại sao cảm thấy mình như học sinh hư hỏng dạy hư bạn cùng bàn bị phụ huynh của bạn ghét bỏ vậy?
Thời gian lặng lẽ trôi đi, thấm thoát đã vào đông.
Hải Thành hiếm khi có tuyết rơi, vừa vào đông, không khí lạnh lẽo ẩm ướt, chỉ mặc áo len cùng đồng phục chắc chắn không chống rét được, cần phải mặc thêm áo lông.

Nhưng đồng phục lại không thể không mặc, chỉ đành khoác thêm đồng phục bên ngoài áo lông.
Thế là học sinh Nhất Trung đều hóa thành chim cánh cụt cồng kềnh.
Có nữ sinh vì muốn dáng người mảnh khảnh mà không mặc áo lông, bên trong đồng phục chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao, sao đó liền bị thời tiết dày vò.
Thời điểm vừa vào đông, cũng vì lý do này mà rất nhiều người ngã bệnh.
Thích Ánh lại khoác rất nhiều lớp, cô rất sợ lạnh, không cần Ngô Anh Hoa nhắc nhở phải mặc thêm áo.

Mỗi ngày cô đều mang theo bình nước ấm màu vàng của mình để uống, bàn tay cũng ấm áp thoải mái.
Hết tiết, lúc đi lấy nước ấm, bên cạnh có hai nam sinh trông như học sinh lớp 10 mặt mày sầu não, đang thì thầm nói chuyện.
Thích Ánh vô tình nghe thấy tên Quý Nhượng.
Cô cố ý đi chậm lại, vờ như đang rót nước nóng vào bình, nghe hai người họ nói:
- Loại chuyện này chỉ đành nhờ anh Nhượng ra mặt, mới có thể giải quyết thôi.
- Anh Nhượng không được đâu, anh ta rút lui rồi.

Cậu thấy đã bao lâu không nghe thấy anh ấy đánh nhau rồi? Người ta bây giờ đang hướng thiện, làm học sinh ngoan.
- Làm sao đây?
- Tao thấy chuyện này nên tìm anh Trạc.
- Anh Trạc? Lớp 10/7 ư?
- Đúng rồi, người kế thừa của anh Nhượng, đầu gấu mới của trường đấy, rất có phong thái năm đó của anh Nhượng.
- Nhưng cậu ấy mới là học sinh lớp 10...
- Lớp 10 thì sao? Anh Nhượng khi ấy không phải chỉ là học sinh lớp 10 đã ngồi vào vị trí đầu gấu toàn trường hay sao? Đi, nhân lúc chưa vào tiết, chúng ta tìm anh Trạc thôi.
Thích Ánh: Hả???
Em trai mình bây giờ đã lợi hại như vậy rồi ư?
Anh Trạc?
Sáng nay vị anh Trạc này không phải vì không chịu khoác áo lông mà bị mẹ cậu ấn xuống sô pha đánh một trận sao.
Nghe cách nói của hai nam sinh kia, hình như có chuyện gì rất khó giải quyết, Du Trạc sẽ không ấm đầu lại chạy đi đánh nhau chứ? Học kì này cậu đã bị mời phụ huynh hai lần, khiến cho cậu cô suýt nữa giận đến tăng xông máu, hơn nữa nếu lại mời phụ huynh, e rằng lại là chó sủa gà bay, gần thi cuối kỳ rồi, hi vọng đừng xảy ra chuyện gì nữa.

Thích Ánh cầm bình nước lo lắng chạy về lớp, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm, vừa tan học liền ôm cặp chạy đến lớp 11/9.

Quý Nhượng vẫn đang cúi đầu chép bài, mấy người Khuất Đại Tráng ngồi hàng cuối đang ầm ĩ đùa nghịch, xoay đầu nhìn thấy Thích Ánh, liền vui vẻ gọi: “Anh Nhượng, tiểu tiên nữ đến đón anh tan học nè!"
Quý Nhượng cầm chai nước rỗng ở góc bàn ném qua: “Mẹ nó, mày là loa thành tinh hả, ồn ào cái gì.” Ném xong, anh liền đem tập vở cất vào trong cặp, xách cặp đi ra ngoài, xoa đầu Thích Ánh: “Không phải bảo cậu ở trong lớp chờ tôi sao?”
Khuất Đại Tráng: “...”
Anh Nhượng thay đổi rồi, anh ấy thật sự thay đổi rồi.

Trước đây anh ấy không phải như vậy, trước đây anh ấy đối xử với mình rất tốt.

Rốt cuộc là điều gì đã giành mất sủng ái của anh Nhượng dành cho cậu ta vậy!
Hic.
Gương mặt nhỏ của Thích Ánh nhăn lại, đáy mắt có chút sốt ruột, cầm di động gõ chữ cho anh xem: Du Trạc hình như đi đánh nhau rồi.
Quý Nhượng phì cười: “Nó không phải hai ngày ba hôm lại đi đánh nhau sao?”
Thích Ánh: Lần này không giống, tớ có hơi lo lắng.
Quý Nhượng nhíu mày, đeo cặp lên vai, xách lấy cặp cô, “Thế thì đi xem thử thôi.” Anh xoay đầu gọi Khuất Đại Tráng: “Đi nghe ngóng thử Du Trạc lại đánh nhau với ai vậy.”
Khuất Đại Tráng: “Em không đi! Lúc cần mới nghĩ đến người ta, anh coi người ta là gì chứ!”
Quý Nhượng quay đầu tìm đồ.
Dáng vẻ như đang muốn ném đồ.
Mà gần tay anh nhất chính là một chiếc ghế.
Khuất Đại Tráng ngậm miệng lại, vội vàng trốn đi.
Quý Nhượng dẫn Thích Ánh xuống lầu, vừa ra khỏi dãy lớp học, gió lạnh vù vù thổi đến, Thích Ánh bị thổi đến mở mắt không lên, lông mi vừa dài vừa đen khẽ run lên.
Quý Nhượng đưa tay kéo mũ lông trên áo lông của cô lên, che phủ đầu cô, trên chiếc mũ ấy còn có hai chiếc tai thỏ mềm mại như bông rũ xuống, trông vô cùng đáng yêu.
Anh không nhịn được phì cười: “Thỏ con ngoan ngoãn.”
Thích Ánh vẫn vô cùng sốt ruột, thấy anh còn cười, giận dỗi trừng anh một cái.
Quý Nhượng thu lại biểu cảm, rụt tay về, gọi điện cho Khuất Đại Tráng: “Mẹ nó, mày nghe ngóng được chưa? Hỏi chút chuyện mà cần hỏi đến dông dài thế ư?”
“Em nghe ngóng được rồi, ở ngõ Tây Tháp.

Ôi đệch, anh Nhượng, không được rồi, lần này hình như là đánh nhau với người trường nghề.

Đám người đó hung dữ lắm, chúng ta nhiều nhất là cầm gậy, đám người đó cầm dao là chính.

Mẹ nó, Du Trạc không muốn sống à?”

Quý Nhượng nhíu mày, nhìn Thích Ánh bên cạnh: “Biết rồi, tao đến đó trước.”
Gác máy, anh xoa đầu Thích Ánh, thoải mái nói: “Cậu về nhà trước, bây giờ tôi đến tìm cậu ta.

Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thích Ánh nhìn anh nửa ngày, mím môi gật đầu.
Quý Nhượng cười cười, đưa cặp cho cô, bước từng bước lớn chạy đi.

Cô đứng nguyên tại chỗ một lúc, chờ anh chạy một khoảng, gương mặt nghiêm túc đi theo anh.
Ngõ Tây Tháp là địa điểm đánh nhau được chọn nhiều nhất.
Ngõ nhỏ thông suốt bốn phương tám hướng, người ít đường rộng, vị trí cũng hẻo lánh, đánh nhau rất dễ, hơn nữa chạy trốn cũng rất tiện.
Lúc này, trong ngõ đứng đầy người, đều là đám thiếu niên hư hỏng vừa nhìn liền biết không nên dây vào.

Đầu gấu của trường nghề để đầu undercut*, còn nhuộm đỏ, đứng dựa tường trên chiếc gương gỗ, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, nheo mắt nhìn một đám thiếu niên mặc đồng phục bên cạnh.
(*Tóc undercut: Tóc cắt ngắn hai bên xung quanh)
Nhìn nửa ngày, gã phì cười: “Nhất Trung bọn mày, bây giờ tệ đến mức này rồi hả? Đến cả kéo bè kéo phái đến đây đánh nhau cũng tìm không ra?”
Gã ta ném điếu thuốc vào trong khe rương gỗ, phun ra ngụm khói cuối cùng: “Quý Nhượng đâu? Sao đầu gấu trong trường lại không ra mặt, để một đám oắt con đến tìm cái chết?” Gã phun nước bọt lên đất, “Tao cứ tưởng là nhân vật tài cán gì, hóa ra chỉ là thằng nhát gan.”
Hai nam sinh thì thầm trong phòng lấy nước lấy hết dũng khí nói: “Xử lý mày không cần anh Nhượng ra mặt!” Quay đầu liền nói với thiếu niên mặc hoodie đen đeo cặp: “Anh Trạc! Chính là nó! Gần đây nó ở cổng sau trường thu phí bảo kê học sinh trường mình!”
Gã undercut cười: “Ôi, đây không phải là đại ca của tụi mày đấy chứ? Non thế? Đã làm bài tập xong chưa?”
Du Trạc cũng cười, ngoắc ngón tay với gã: “Oắt con, đừng chỉ nói miệng, đến đây để ông mày xem thử mày chịu được mấy đòn.”
Sắc mặt gã undercut liền thay đổi, từ trên rương gỗ nhảy xuống: “Mẹ nó, mày khá ngông cuồng đấy.”
Du Trạc: “Để ông dạy dỗ thằng cháu ngỗ nghịch như mày, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không tính là ngông cuồng.”
Học sinh Nhất Trung: “...”
Học sinh trường nghề: “...”
Mẹ nó, cậu mới là vua nổ chăng?
Gã undercut bị cậu chọc tức đến muốn giết người, giận dữ nói: “Các anh em, cầm đồ nghề lên, hôm nay phải đánh cho đám oắt con không biết trời cao đất dày này thấy máu.”
Đám học sinh trường nghề sau lưng gã liên tục từ trong quần áo to rộng lấy vũ khí ra, có người cầm gậy, có kẻ cầm dao.
Dương Tâm Viễn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, kéo kéo góc áo Du Trạc, thấp giọng nói: “Chúng ta đánh không lại đâu! Hay là chạy thôi? Họ có dao đó!”
Du Trạc ném cặp sang một bên, từ trong đó moi ra một cục gạch, hung ác nói: “Chạy cái rắm! Hôm nay ông đây dạy nó làm người!”
Dương Tâm Viễn nuốt nước bọt: “Thế… Thế tớ chạy đi gọi cảnh sát trước, lát nữa để chú cảnh sát đến cứu chúng ta.”
Du Trạc: “...” Cậu im lặng một lúc: “Thế cậu nhanh một chút.”
Dương Tâm Viễn cầm điện thoại lui về sau, lui đến hàng cuối đang lén lút định gọi 110, bỗng nhìn thấy ngả rẽ có người chạy đến.
Bước chân của anh rất lớn, trong tay cầm một cây gậy gỗ, mặt không biểu cảm, cả người đều tỏa ra khí thế bức người.

Anh nhìn thấy Dương Tâm Viễn, thoáng khựng lại, lạnh giọng hỏi: “Làm gì đó?”
Dương Tâm Viễn run rẩy: “Anh… Anh Nhượng, em báo cảnh sát...”
Quý Nhượng: “Mẹ nó, mày đừng làm mất mặt, gác máy đi!”
Dứt lời, anh cầm gậy tiến lên trước, học sinh Nhất Trung vừa thấy anh đến, lập tức kích động: “Anh Nhượng!”

“Anh Nhượng đến rồi!”
“Sợ gì đầu gấu! Có anh Nhượng ở đây, chúng ta liều mạng với bọn chúng!”
Cả đám người lập tức bạo động, Du Trạc cầm gạch quay đầu nhìn, bất mãn đi đến gần Quý Nhượng: “Anh đến đây làm gì?”
Quý Nhượng thật sự hận không thể dùng gậy đánh cậu một trận, một chân đá cậu về: “Mẹ nó, cậu cút về cho ông!” Du Trạc đang phẫn nộ, anh lại nói: “Có biết chị cậu rất lo lắng cho cậu không?”
Lôi chị cậu ra, Du Trạc liền thua rồi.
Cậu ủ rũ không nói gì.
Dạy dỗ xong thằng oắt con này, Quý Nhượng đưa mắt nhìn phía đối diện.
Anh cũng mặc đồng phục, trên vai cũng mang cặp, cổ áo gài lỏng lẻo, không có gì khác biệt so với đám ranh con sau lưng.

Nhưng anh đứng đó lại khiến cho người ta vô thức sự hãi, cả người u ám không thể che đậy, đáy mắt anh lạnh lẽo, âm trầm cười với bọn họ: “Đánh nhau phải không?”
Đám thiếu niên hư hỏng của trường nghề bỗng nhớ đến danh hiệu của đầu gấu Nhất Trung.
Ngang ngược, âm hiểm, hung tàn, còn có tiền.
Gã undercut bất giác bắt đầu nghi ngờ trong tiếng cười âm trầm của anh, gã không biết gần đây có người mai phục hay không?
Đang suy nghĩ, ngay ngả rẽ quả nhiên lại xuất hiện một đám thiếu niên ầm ĩ đi đến, Khuất Đại Tráng đi đầu, rất nhanh liền chạy đến bên Quý Nhượng.
Khuất Đại Tráng dáng người cao to trên tay cầm cây dao gọt hoa quả lóe ra ánh sáng lạnh, trông vô cùng có khí chất của kẻ liều mạng, cậu hùng hổ hỏi: “Mẹ nó, thằng nào đến trường bọn tao thu phí bảo kê? Lăn ra đây cho ông!”
Gã undercut vừa rồi còn bảo muốn cho họ thấy máu, giờ đã sợ rồi.
Sớm nghe nói Quý Nhượng Nhất Trung không dễ dây vào, nghe nói anh còn từng giết người, anh có người bố lắm tiền có quyền có thế, có thể giúp anh thoát khỏi chốn ngục tù.
Trước đây không dám chọc, gần đây nghe nói Quý Nhượng đã cải tà quy chính, không chỉ không đánh nhau, còn chăm chỉ học hành.

Cho nên gã undercut mới dám xuống tay với học sinh Nhất Trung, thu hai ngày phí bảo kê.
Mẹ nó, ai nói anh cải tà quy chính chứ?
Lời đồn thật là hại chết người mà!
Gã undercut cười thân thiện với Quý Nhượng: “Người anh em, đều là hiểu lầm cả.”
Quý Nhượng cầm gậy gỗ chỉ gã: “Mẹ nó, đừng vơ bừa gọi anh em, mày vẫn không đủ tư cách.” Anh xoay đầu hỏi hai nam sinh nọ, “Nó thu của tụi mày bao nhiêu tiền?”
“Ba nghìn tám!”
Quý Nhượng cười, quay đầu nhìn gã undercut: “Được lắm, bắt nạt đến trên đầu tao rồi.”
Gã undercut biết bây giờ anh không dễ nói chuyện, liền lạnh giọng hỏi: “Mày muốn sao? Đừng cho rằng ông đây thật sự sợ mày.”
Quý Nhượng cầm gậy vỗ vỗ vào lòng bàn tay, nghiêng đầu, thật sự suy nghĩ: “Gấp 10 lần, trả 38 000, thế nào?”
Gã undercut giận dữ: “Mẹ nó, mày ăn cướp à!”
Quý Nhượng: “Đúng vậy, ông chính là đang cướp đấy, không rõ ràng sao?” Anh vẫn cười, giọng lại cực kì âm trầm: “Mày dọa tiền bảo kê 3 800, ông có thể cho mày ngồi tù mười năm, tin không?”
Những tin đồn xung quanh anh, khiến người ta không thể không tin.
Tất cả đều vẫn là học sinh, tuy thường ngày hay hô đánh hô giết, nhưng ai lại có thể thật sự dám nói mình không sợ vào tù.
Lời này vừa nói ra, gã undercut lập tức sợ rồi.
Gã quả thật hối hận quá đi.
Nửa ngày trời, gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Được! Chuyện lần này cứ một lần xóa sạch, từ đây về sau nước sông không phạm nước giếng!”
Quý Nhượng cười vô cùng ôn hòa: “Được, chuyển khoản hay là Wechat?”

Bình Luận (0)
Comment