Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 91


Cuối tháng tám, Thích Ánh ngồi máy bay đến Bắc Kinh.
Mà bên kia Quý Nhượng vẫn đang ở căn cứ quân sự tiến hành huấn luyện ma quỷ đến cả gọi điện cho cô cũng không có cơ hội.
Ngày đầu tiên nhập doanh, di động cũng bị lục soát.

Có vài sinh viên lén lút giấu di động bị phát hiện, bị phạt đứng ba tiếng đồng hồ và chạy mang vật nặng 3000m, giáo quan lại bắt họ lần nữa giao điện thoại ra, nói nếu lần này chủ động nhận sai, có thể miễn phạt.

Nếu bị họ lục soát ra, phạt nặng gấp đôi.
Thế là di động giấu trong người cuối cùng cũng phải giao ra.
Quý Nhượng chỉ đành trước lúc giao điện thoại ra nhắn tin cho Thích Ánh và Ngô Duệ, sau này căn bản ở trong tình trạng không liên lạc được.

Liên lạc cũng không được, cũng không cần nói đến chuyện nghe máy.
Anh nhắn cho Ngô Duệ dòng tin vô cùng đơn giản: Ánh Ánh đến trường, thay tôi chăm sóc cô ấy.
Ngô Duệ được tuyển thẳng vào Bắc Đại, sớm đã đi đến trường xem qua rồi, Quý Nhượng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cậu là người đáng tin cậy nhất.
Du Trình công việc quá bận, Thích Ánh không cho ông đưa cô đến đây, cô lớn rồi không thể chăm sóc cô như con nít vậy.

Mọi người tiễn cô đến sân bay, lại dặn dò đủ điều, sau đó mới nhìn cô rời đi.
Ngô Duệ đến sân bay đón cô.
Ngành mà cậu chọn ở Bắc Đại là ngành hàng không, cậu vẫn là dáng vẻ mọt sách mang theo gọng kính đen.

Lúc nhìn thấy Thích Ánh vô cùng vui mừng, cậu chạy đến bắt tay cô, sau đó nhận lấy vali của cô, “Bạn học Thích Ánh, sau này chúng ta tiếp tục là bạn cùng trường, giúp đỡ lẫn nhau!”
Ngày vào học vô cùng náo nhiệt.
Ngô Duệ cùng Thích Ánh đến khoa y học làm thủ tục đăng ký xong liền đi làm việc mình.

Các đàn anh đàn chị đón chào sinh viên mới nhìn thấy đàn em hệt như tiểu tiên nữ liền vui đến lên trời, giành nhau dẫn cô đến kí túc xá.
Lúc đi qua không ít người nhìn cô.
Đàn chị dẫn đường thật sự mừng đến rơi nước mắt, năm nay khoa y có thể so nhan sắc được rồi! Rốt cuộc cũng có cửa tham gia cuộc thi hoa khôi của trường! Rửa sạch ô nhục trước đây!
Đàn chị mê cái đẹp vô cùng nhiệt tình kết bạn Wechat của Thích Ánh, lấy thân phận là người từng trải đem kinh nghiệm của mình không chút giấu giếm nói cho cô nghe, còn vỗ ngực bảo đảm, có chuyện gì đều có thể tìm đàn chị giúp đỡ!
Thích Ánh vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép, không hề là loại ỷ mình đẹp liền kiêu căng hung dữ, hảo cảm của mọi người dành cho cô thật sự biubiubiu dâng cao.
Phòng kí túc của cô ở phòng 207, phòng bốn người, lúc Thích Ánh bước vào, hai bạn cùng phòng đã trải xong ra giường, bọn họ đều chọn giường trên, hai bên giường trên ló đầu ra, nhìn thấy cô gái đứng ngoài cửa đang quan sát đánh giá căn phòng, cả hai đều không hẹn cùng wow một tiếng.

Thời đại nhìn mặt, họ liền mê muội chạy đến.

Hạ Hiểu và Âu Dương Bích là bạn cấp ba của nhau, hai người từ trên giường bò xuống, vô cùng thân thiện kéo Thích Ánh vào trong.
Cô có chút ngại ngùng, mềm giọng nói: “Xin chào các bạn, tớ tên Thích Ánh.”
Hạ Hiểu vốn là người nhiệt tình, bắt tay cô: “Chào cậu chào cậu, tớ là Hạ Hiểu, Hạ của ngày hè, Hiểu của xuân hiểu.

Cậu có thể gọi tớ là Hiểu Hiểu, tớ có thể gọi cậu là Ánh Ánh không?”
Thích Ánh cong mắt cười: “Có thể.”
Hạ Hiểu ôm tim: “Hu, tim tớ bị sự đáng yêu của cậu làm tan chảy rồi.”
Âu Dương Bích giúp Thích Ánh mang hành lý vào trong: “Tớ tên Âu Dương Bích, cậu có thể gọi tớ là Âu Dương.

Cậu sợ nóng hay sợ lạnh? Nếu sợ nóng có thể chọn bên trái, bên này khá nhiều gió mát.”
Mọi người đều rất nhiệt tình, sự căng thẳng trong lòng Thích Ánh cũng vơi đi rất nhiều.
Ba người trải giường xong, còn hẹn nhau cùng ăn trưa, lúc quay về kí túc xá, bạn cuối cùng mới đến đây.

Dáng vẻ của nữ sinh khoa kỹ thuật, mặc áo thun đen, ôm theo một chiếc vi tính cỡ lớn, vừa bước vào đặt xong đồ, đến giường cũng không trải liền bắt đầu chơi game.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô nàng quay đầu nhìn, đoán chừng gương mặt cũng không nhìn rõ liền quay đầu lại, giọng có chút lạnh, lịch sự nói: “Chào các bạn, tôi là Cao Niên.”
Sau đó chỉ còn tiếng gõ bàn phím lách cách vang cả phòng.
Xem như bọn họ đã gặp được người được đồn vừa chơi điện tử vừa thi vào Bắc Đại rồi.
Hạ Hiểu lén lút nói thầm bên tai Thích Ánh: “Cô ấy cool quá.”
Cho đến tối Cao Niên mới chơi xong, trong lúc đó ba người kia nói gì làm gì cô cũng không biết.

Hạ Hiểu cùng Âu Dương Bích đi mua đồ ăn, chỉ có Thích Ánh ở trong phòng.
Bàn học của cô nằm cạnh Cao Niên, Cao Niên vừa quay đầu liền nhìn thấy cô gái nhỏ nằm trên bàn, lén nhìn trộm cô chơi game.
Nhìn thấy cô nhìn sang, Thích Ánh có chút ngượng ngùng, cô ngồi thẳng người lại đặt cơm hộp đẩy cho cô ấy, mềm mại nói: “Mang cơm tối cho cậu.”
Cao Niên nói: “Cảm ơn.” Cô mở cơm hộp, “Cậu tên là gì?”
“Thích Ánh.”
“Ồ, cậu rất xinh.”
Thích Ánh bị lời khen thẳng thắn như thế làm cho đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cậu cũng thế.”
Cao Niên hỏi: “Cậu biết chơi game không?”

Thích Ánh lắc đầu.
Nữ sinh lạnh lùng hôm nay cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: “Hôm khác tôi dạy cậu chơi.”
Thích Ánh vui vẻ gật đầu.
Cô chạy về giường nằm, lấy di động nhắn tin cho Quý Nhượng.
Tuy di động của anh đã giao ra không thể nhắn tin cho cô nhưng mỗi ngày cô đều nhắn cho anh những chuyện mình gặp được, tự độc thoại cũng cảm thấy vui.
“Các bạn cùng phòng đều rất thân thiện, còn có một cô gái rất cool nói sẽ dạy em chơi game.

Sau này em có thể cùng anh chơi game rồi.”
“Hiểu Hiểu nói gần trường có một con phố ăn vặt rất đông vui, em đến đó làm quen tình hình trước.

Đợi anh kết thúc kì huấn luyện quân sự sẽ dẫn anh đến ăn nha.”
Nhưng kì huấn luyện quân sự của Quý Nhượng kéo dài một tháng.
Bắc Đại là nửa tháng.
Thích Ánh vì lý do não chấn thương, bác sĩ bên đó ghi đơn thuốc dặn dò, nên trường học miễn cho cô việc tập luyện quân sự.

Mỗi ngày luyện tập cô đều ôm bình nước cùng kem chống nắng cho các bạn cùng phòng, ngoan ngoãn ngồi dưới tán cây nhìn.
Trở thành trụ cột tinh thần cho không ít nam sinh trong lúc luyện tập.
Nhìn cô hai cái liền cảm thấy có thể sống lại!
Kì quân sự kết thúc, khoa y bầu chọn hoa khôi, Thích Ánh nghiễm nhiên trở thành người được bỏ phiếu cao nhất.
Nam sinh khoa y đều tự nói với nhau, béo nước không chảy ruộng ngoài, thích thì phải vội theo đuổi! Nhan sắc thế này, một khi bị khoa khác phát hiện, chắc chắn sẽ có người đuổi theo.
Qua một khoảng thời gian, các nam sinh sử dụng chiến thuật quanh co tiếp xúc với bạn cùng phòng của Thích Ánh chán chường quay về vì hoa khôi của khoa đã có bạn trai rồi.
Bạn cùng phòng của hoa khôi nói, bạn trai hoa khôi không phải là học sinh trường họ, là sinh viên trường cảnh sát.
Không ít nam sinh tan nát cõi lòng.
Mọi người nhao nhao nói không cam lòng!
Hoa khôi không thuộc về nam sinh khoa mình thì thôi, thế mà ngay cả nam sinh trong trường cũng không phải! Quá tiện nghi cho nam sinh trường khác rồi!
Thật là giận chết mất!
Sinh viên trường cảnh sát có gì tốt chứ! Đến bây giờ vẫn không biết đang huấn luyện ở căn cứ quân sự nào.


Chắc chắn bị phơi đen như bùn vậy, vừa xấu vừa dữ! Trường cảnh sát thường ngày quản lý nghiêm ngặt, nói không chừng yêu đương cũng phải lén lén lút lút, lại cách nhau xa như thế, không thể ngày ngày đưa nước mua cơm xếp hàng cho hoa khôi! Hoa khôi xinh đẹp thế này sao lại hồ đồ như thế!
Hạ Hiểu cũng muốn hỏi: “Ánh Ánh cậu thật sự có bạn trai không? Tại sao vào học đã lâu như thế, cũng chưa từng thấy anh ấy gọi điện cho cậu vậy?”
Thích Ánh nói: “Anh ấy vẫn đang huấn luyện quân sự, phải cuối tháng mới kết thúc.

Đợi anh ấy về, tớ bảo anh ấy mời các cậu ăn cơm nha.”
Thế là mọi người đều mong đợi có thể gặp người bạn trai học trường cảnh sát trong truyền thuyết.
Bạn trai không thấy đâu, chỉ gặp bạn thân của bạn trai.
Bạn học Ngô Duệ đeo kính đen.
Cậu nhớ lời dặn dò của Quý Nhượng nhờ cậu chăm sóc cho Ánh Ánh, thế là rảnh rỗi liền chạy đến khoa y, xem Thích Ánh có gì cần giúp đỡ hay không, còn thường xuyên cùng cô ra ngoài ăn cơm.”
Sau đó không biết ai chụp ảnh ăn cơm của họ đăng lên trang trường nói: “Các người đùa tôi à? Đây là bạn trai trường cảnh sát của hoa khôi? Với chiều cao này không đủ tư cách để đăng ký trường cảnh sát chăng?!”
Bên dưới liền một đống chấm than cùng dấu chấm hỏi.
Sau đó mới có người đứng ra bác bỏ tin đồn: “Nói nhảm gì thế, đó là học bá khoa hàng không của trường mình!”
“Hoa khôi là một chân đạp hai thuyền?”
“Cho dù một chân đạp hai thuyền thì mắt nhìn của hoa khôi cũng quá kém chắng?!”
“Hoa khôi nhìn tôi này! Tôi vừa đẹp trai vừa có tiền đồng ý bị cậu đạp!”
……
Hạ Hiểu và Âu Dương Bích sắp bị bài viết này là cho tức điên rồi, vội ở dưới bình luận, hoa khôi cùng học bá ngành hàng không chỉ là bạn trung học, học bá là bạn thân của bạn trai cô ấy, học cùng một trường nên quan tâm chăm sóc mà thôi.
Nhưng nào ngờ đám người bên dưới vẫn tiếp tục, lại nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn tốt của sinh viên trường cảnh sát có dáng dấp thế nào phỏng chừng sinh viên trường cảnh sát cũng chẳng hơn là bao.
Dù sao tin đồn về ánh mắt của hoa khôi khoa y không ổn cứ thế truyền ra.
Hạ Hiểu và Âu Dương Bích không cãi thắng đám người đó, sắp tức chết.

Cuối cùng Cao Niên từ trong trò chơi ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn họ một chút: “Phí sức làm gì.”
Sau đó cô nàng đóng trò chơi mở bài viết kia lên, nhấp nhấp hai cái, bài viết bị hack rồi.
Ôi đệch?
Hóa ra trong phòng của bọn họ còn ẩn chứa một hacker???
Có một hacker như Cao Niên ở đây, bài viết trên mạng kia lập tức bị xóa, cuối cùng cũng dần dần dừng lại.
Nhưng sau đó vẫn tiếp tục xôn xao.
Mọi người thầm nói, học sinh cấp ba yêu đương không phải là vì cảm giác hay sao, bây giờ lên đại học, gặp được nhiều người ưu tú hơn, tầm mắt không giống như vậy nữa, không lâu sau chắc chắn sẽ chia tay thôi.
Lúc Hạ Hiểu phẫn nộ đem tin đồn kia nhắn cho Thích Ánh, cô lại không hề tức giận.
Người từng trải qua sinh tử hai kiếp, đối với những tin đồn không đau không ngứa này cô không hề để tâm.
Huống hồ bài tập của khoa y rất nhiều, bài chuyên ngành lại khó, đa số thời gian của cô đều bỏ vào học tập, nào có tinh thần vì những chuyện này mà nổi giận.
Cuối tháng, vào buổi tự học tối nào đó, Thích Ánh cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Quý Nhượng.
Phòng tự học tối rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách.

Cô nhìn thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, tim đập thình thịch hai tiếng suýt nhảy ra ngoài cổ họng, cô cầm di động chạy ra ngoài nghe điện thoại.

Gió đêm hè thổi qua, giọng anh có chút khàn khàn mệt mỏi nhưng lại chứa đầy ý cười, giọng nói vừa quen thuộc vừa dịu dàng: “Nhớ anh không?”
Cô gái nhỏ trốn trên hành lang ngoài ban công, giọng nói thật mềm: “Nhớ, mỗi ngày đều nhớ anh.”
Anh nhận được tin nhắn của cô rồi, hơn 100 tin chứa đầy hộp thư của anh.
Anh không kịp xem, vừa cầm di động liền gọi cho cô.
Nghe thấy giọng cô, nỗi nhớ kìm nén liền giống như tìm được khe hở trào ra, đến cả hô hấp cũng trở nên nặng hơn, “Ngày mai anh về, bận xong chuyện trong trường sẽ qua đó tìm em.”
Cô vừa ngoan vừa ngọt: “Được.”
Quý Nhượng nói: “Hôn một cái.”
Cô có chút ngại ngùng, nhìn trái nhìn phải, không có ai ở đây, mới cách một di động ‘moah’ một cái.
Anh ở bên kia cười đến rất to, hôn đáp cô, thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn đợi anh.”
Hôm sau, Thích Ánh lên lớp như thường, chỉ là thỉnh thoảng lại nhìn trộm điện thoại một cái.
Quý Nhượng kết thúc huấn luyện quân sự liền về trường, quản lý của trường cảnh sát rất nghiêm ngặt nên anh cũng phải làm theo quy định của trường.

Chiều tiết hai, Thích Ánh nhận được tin nhắn của anh: “Bây giờ anh qua đó.”
Cô nhắn lại: “Em vẫn đang học.”
Quý Nhượng nói: “Anh ở ngoài lớp đợi em.”
Thích Ánh nhắn số phòng học cho anh.
Chuông ra về vừa vang lên, Thích Ánh trước giờ làm gì cũng không gấp giờ lại nhét bừa sách vở vào trong cặp, vội vàng chạy ra ngoài.
Hạ Hiểu đằng sau vẻ mặt mờ mịt: “Ánh Ánh có phải là đau bụng không?”
Ba người vội vã chạy theo.
Đi đến hành lang, học sinh các lớp liên tục ra ngoài, vừa náo nhiệt vừa đông đúc.
Có một nam sinh mặc áo thun đen cùng quần thể dục đứng dựa tường bên cửa lớp, bỏ tay vào túi, hơi cúi đầu, cả người toản ra hơi thở lạnh lùng người lạ chớ lại gần.
Khí thế của anh quá mạnh, đứng ở đó liền khiến cho mọi người đều vô thức nhìn anh.
Nam sinh ngẩng đầu, gương mặt nhìn nghiêng kiên nghị, gương mặt lạnh lùng lại điển trai, đôi mắt đen nhánh như lưỡi đao, lúc nhìn người lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Vừa lạnh lùng vừa hoang dã, sắc bén bức người, dáng người còn rất đẹp! Vai rộng eo thon chân dài, cánh tay mặc áo thun đút túi quần còn lộ ra đường cong cơ bắp cân xứng, thật là bổ mắt!
Ở đây lại xuất hiện một đại soái ca thế này?!
Đang hoa si bỗng nhìn thấy hoa khôi khoa y từ cửa lớp bên cạnh chạy nhanh như bay đến, bổ nhào vào lòng nam sinh.
Nam sinh tựa như lưỡi băng lập tức tan chảy, nụ cười lan tỏa, từ đôi môi mỏng đến ánh mắt đều không giấu được sự dịu dàng.

Tay anh ôm lấy eo cô, bế cô đến trước mặt mình, cúi đầu hôn lên trán cô.
Sinh viên xung quanh lập tức hóa đá.
Mẹ nó, ai nói mắt nhìn của hoa khôi kém cỏi?! Lăn ra đây tự móc mắt mình ra đi!!!
Ba bạn cùng phòng chạy theo sau đều há hốc.
Nửa ngày, Hạ Hiểu nhỏ tiếng hỏi Âu Dương Bích bên cạnh: “Nữ sinh choàng lấy cổ anh đẹp trai kia, có phải là Ánh Ánh trời sinh dễ xấu hổ của nhà mình không?”

Bình Luận (0)
Comment