Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma!

Chương 45


- Chu Hạ, Hạ ơi em tỉnh lại đi.

Anh...anh xin lỗi, anh thật lòng xin lỗi em mà.
Giây phút cô mỉm cười rạng rỡ rồi bỗng nhiên đổ sập trước mắt Kha Luân đã khiến cho nơi ngực trái của anh hẫng đi một nhịp.
Anh đứng đơ người, phút chốc chẳng biết nên làm gì bởi khoảnh khắc cô ngã xuống giống như đang được tua chậm trong tâm trí của anh.

Nhưng vào lúc anh giang tay ra đỡ thì lại không bắt được cô.
Kha Luân vội vàng ngồi xuống ôm lấy cơ thể Chu Hạ vào người, hốc mắt anh đã dần đỏ lên, vì có nước mưa hoà tan nên chẳng ai có thể biết được rằng anh đang khóc hay không.

Người ta chỉ nghe thấy tiếng gào thét trong vô vọng của anh mà thôi.
- Giám đốc anh đừng bi thương như thế, tôi đảm bảo với anh rằng cô ấy chỉ mệt quá mà ngất đi thôi.

Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên đưa cô ấy đến bệnh viện trước đã, ngồi đây mãi cũng chẳng có lợi ích gì, mưa lạnh chỉ cảng làm cho cơ thể Chu Hạ thêm đuối sức.

truyện ngôn tình
Ung Trì vừa chạy xe đến gần thì đã chứng kiến được khung cảnh quen thuộc của bảy năm về trước, vào bảy năm trước khi hay tin Hương Diên mất anh cũng từng ra ngoài mưa gào khóc, tuyệt vọng y như vậy, không khác một chút nào.

Xem ra cô gái này đã chiếm được vị trí quan trọng trong lòng giám đốc rồi.
Chỉ là anh thấy Chu Hạ chỉ ngất đi vậy mà Kha Luân lại làm như cô ấy gặp việc gì nguy hiểm đến tính mạng như thế.

Nhưng mà nếu cứ ngồi đây hoài có khi điều đó cũng sẽ trở thành hiện thực đấy.
- Mau...mau giúp tôi đưa cô ấy lên xe nhanh lên.
Kha Luân bế Chu Hạ trên tay, anh không ngờ rằng cô lại nhẹ cân đến mức độ này.

Nhẹ đến mức anh tưởng tượng rằng chỉ cần dùng một tay cũng có thể nhấc bổng được Chu Hạ.
- Giám đốc cẩn thận!
Kha Luân bồng cô chạy thật nhanh về hướng chiếc xe, Ung Trì đã mở cửa chờ sẵn ở đấy.


Chỉ cần chờ anh đưa cô vào trong ngồi nữa thôi.
Nhưng bởi vì quá hấp tấp, hoảng loạng, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào cô mà không quan sát đường đi, vì vậy mà Kha Luân vô tình vấp phải một khúc củi chắn ngang giữa đường khiến người anh chao đảo vài vòng, cuối cùng vì nước trơn trượt, anh không thể giữ được thăng bằng nên đã ngã ầm xuống đất.
- Anh xin lỗi, là anh vô đụng, anh đáng chết!!
Mặc dù Chu Hạ được anh ôm trọn trong người không hề bị một chút thương tích nào khác ngoài những vết thương có sẵn trên người cô nhưng anh vẫn bất lực oà lớn, tự trách móc bản thân mình.
- Nào, nào giám đốc mau vào trong xe đi, tôi đưa hai người đến bệnh viện.
Ung Trì nhanh chân chạy tới đỡ cả hai người vào trong ô tô, anh quá mệt mỏi với tình hình hiện tại rồi, cả ba người đều ướt nhẹp nước mưa, đã thế gió lạnh không ngừng tấp đến run cả người, hai hàm răng đánh trận với nhau liên tục.
Nhìn sơ qua thì Kha Luân không có bị gì nghiêm trọng cả.

Chỉ có khủy tay vì ma sát với mặt đường bê tông mà rách da đang ứa máu.
Ung Trì chỉ không ngờ tới vị bác sĩ lạnh lùng, tàn nhẫn chưa từng rơi một giọt nước mắt nào trong suốt ngần ấy năm vậy mà lại khóc bởi vì tình nhân của mình ngất xỉu.
Ung Trì không dám nghĩ tới việc nếu Chu Hạ cũng biến mất và chết như cô gái đầu tiên thì Kha Luân sẽ làm ra việc gì kinh khủng nữa đây.
- Áo vest tôi còn khô, giám đốc khoác vào cho cô ấy đi.
Kha Luân được trợ lý của mình đưa cho một chiếc áo vest trùm lên người Chu Hạ cho cô đỡ lạnh vậy mà lại anh xua tay từ chối, không nhận lấy và ra hiệu để anh ta mặc vào.
- Tôi lạy giám đốc luôn đấy, tình hình bây giờ mà vẫn còn tâm trí để ghen tuông!
Kha Luân để mặc cho Ung Trì oán than, anh chỉ chú tâm vào việc ôm Chu Hạ và dùng thân nhiệt của bản thân để làm ấm cho cô.

Bởi Ung Trì nói quá đúng, là anh ghen.

Cứ cho là anh là một người đàn ông ấu trĩ đi.

Nhưng bản chất Kha Luân là như vậy, tính chiếm hữu trong anh rất cao.

Anh không muốn để người con gái của mình tùy tiện khoác áo của người đàn ông khác.
- Cậu nâng kính xe cao lên một chút, gió thổi vào lạnh Chu Hạ của tôi.
Nhận được lệnh Ung Trì liền làm theo yêu cầu của anh.


Chiếc xe lao băng băng trên đoạn đường bão tố, chẳng hiểu vì sao từ khi Chu Hạ mất đi nhận thức thì mưa gió cũng một lúc một to, mưa nặng hạt tấp túi bụi vào kính xe nếu như không có càng gạt nước hoạt động liên tục, hết công sức thì Ung Trì sẽ chẳng thấy đường mà lái.
[...]
- Tránh ra, mau đem băng ca ra đây.
Cực nhọc, chiến đấu với mẹ thiên nhiên mất mười lăm phút thì cuối cùng Ung Trì cũng đã có thể đưa được hai người đến bệnh viện an toàn.

Chiếc xe vừa dừng lại anh ta đã vội tắt máy bước ra chạy vào trong tìm kiếm băng ca giúp Kha Luân.
- Có rồi, có rồi...giám đốc hãy đặt cô ấy lên đây, để tôi đẩy đi cho tiện.
Khi Ung Trì trở lại đã thấy Kha Luân đang lui cui ôm Chu Hạ ra khỏi xe.
- Không cần.
Ung Trì cảm thấy lòng tốt của mình trở nên như công cóc rồi, anh sợ Kha Luân mệt, đuối sức không ẵm nổi Chu Hạ nên mới đi tìm băng ca cho anh.

Vậy mà xem ra Kha Luân vẫn còn khoẻ như voi, anh đi lướt qua Ung Trì mang Chu Hạ chạy vào thẳng phòng cấp cứu.
Mọi người trong bệnh viện từ bệnh nhân đến nhân viên y tế ai nấy đều trố mắt về hướng ba người.

Họ đang vô cùng thắc mắc rằng người con gái trong lòng giám đốc là ai, và vì sao cả ba lại ướt như con chuột lột như thế.
- Bác sĩ Luân, Trì? Không phải hai người vừa ra về rồi sao?
Những bác sĩ đứng bên trong phòng cấp cứu không khỏi bất ngờ vì sự xuất hiện của Kha Luân.

Sở dĩ căn phòng này trống và mở sẵn cửa để anh có thể chạy vào là vì bọn họ vừa hoàn thành xong một cuộc đại phẫu thật, bệnh nhân đã được chuyển ra ngoài và mọi người đang cùng nhau khử trùng không khí, dọn dẹp vệ sinh, máu me, của người trước để lại.
- Khám...khám cho cô ấy.
Kha Luân đặt Chu Hạ lên giường, anh cất lời nhờ mọi người kiểm tra cho cô, sau đó anh sang giá mắc đồ gần đó lấy một chiếc áo blouse và một đôi bao tay y tế đeo vào.
- Cô gái này là ai mà được giám đốc điều hành đích thân mang vào rồi còn đích thân xem bệnh luôn vậy?
Chu Hạ chẳng bị gì nghiêm trọng nhưng trong phòng cấp cứu lại có đến bốn vị bác sĩ đang bao quanh cô, tính cả Ung Trì với Kha Luân nữa là sáu.

Hầu hết họ chỉ ở lại xem vì tò mò về gia thế, danh tính của Chu Hạ mà thôi.
- Mức độ thương tật mười lăm phần trăm.


Bệnh nhân không có chấn thương phần mềm chỉ có điều vùng trán của cô i bị va đập mạnh làm tụ máu bầm dưới da nhưng không đáng kể, chỉ cần chịu khó bôi thuốc thì sẽ tan.
Sau một hồi sơ cứu và băng bó, sát trùng những vết thương ngoài da và đưa cô vào máy chụp CT toàn thân thì họ không phát hiện được gì thêm cả.

Vào lúc Ung Trì cầm tờ báo cáo đọc to thì Kha Luân mới thở phào nhẹ nhõm, hay tin cô bình an anh như được giải thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực.

Nhưng mà khoang...
- Được rồi, cảm ơn.

Mọi người ra ngoài hết đi, tôi muốn khám lại cho bệnh nhân một lần nữa.
Kha Luân còn đang thả lỏng thì đột nhiên cả người anh căng cứng.

Anh dồn các y bác sĩ lại một chỗ rồi đẩy hết tất cả ra khỏi phòng, kể cả Ung Trì cũng đi nốt.

Kha Luân cẩn thận khoá chốt cửa, anh kéo lấy một chiếc ghế cao đi đến chỗ gắn camera trong phòng.

Kha Luân leo lên ghế dùng một chiếc khẩu trang che khuất ống kính của máy quay.
- Là em không chịu nói, vậy thì anh phải kiểm tra cho hết, sẽ không chừa một tấc thịt nào trên người của em.
Kha Luân mày mò trong tủ đựng đồ lấy ra một chiếc váy bệnh nhân.

Anh dùng kéo phẫu thuật cắt tất cả quần áo trên người Chu Hạ, cắt cho đến khi cô hoàn toàn khỏa thân trước mặt anh thì mới thôi.

Kể tiếp anh tự mình mặc váy vào cho cô.
Kha Luân nhấn công tắc trên chiếc giường đa năng, chiếc giường nhanh chóng nâng phần đầu Chu Hạ lên cao một chút, sau đó hai bên bệ gác chân cũng từ từ trồi lên.

Kha Luân nhẹ nhàng đặt chân cô lên trên đấy, điều chỉnh độ cao phù hợp với Chu Hạ rồi tiến hành công việc sắp tới của mình.
- Phù...may quá, không hề có dấu hiệu bị xâm hại.
Kha Luân không dùng một dụng cụ hỗ trợ gì hết mà trực tiếp dùng những ngón tay và ánh mắt tinh tường của mình để kiểm tra.

Thật đúng như anh đã mong đợi, nơi mềm yếu của Chu Hạ vẫn thít chặt, sạch sẽ và không có một vết nhơ nào.
- Hức...anh là ai? Anh đang làm gì tôi vậy?
Trong lúc Kha Luân đang chăm chú nhìn vào những cánh hoa mềm mại đang khẽ run ấy thì bỗng nhiên từ phía trên vang lên giọng nói của Chu Hạ.

- Tránh ra, cứu tôi với...cứu tôi.
Chu Hạ vừa mới tỉnh lại trong cơn mơ màng, cả người cô nóng bừng như lên cơn sốt rồi, bởi vì sự nóng bức, khó chịu trong người ấy khiến tâm trí cô trở nên loạn lạc, đôi mắt như được phủ lên một tầng sương mù, không thể nhìn rõ được khung cảnh xung quanh.
- Chu Hạ, em bĩnh tĩnh...!không ai làm gì hết cả, là anh.
Kha Luân càng giải thích thì Chu Hạ càng thêm kích động, hai chân quẫy đạp tứ tung.

Bịt chặt hai tai lắc đầu liên tục, miệng nhỏ không ngừng thều thào.
- Không...tôi không nghe, tôi muốn về nhà, tôi muốn gặp mẹ Thục.

Mau đưa tôi về nhà...huhu.
Có lẽ bây giờ chỉ có được gối đầu lên đùi mẹ, được mẹ dỗ dành yêu thương mới có thể xoá nhòa đi phần nào những tổn thương mà cô đang phải gánh chịu.
Vốn dĩ Chu Hạ cũng chỉ là đứa trẻ mười bảy tuổi đang tập tành làm người lớn.

Nhưng những gì xảy ra trong quá trình ấy lại đi quá sức chịu đựng của cô.

Tại sao mỗi lần cô cảm thấy yêu đời một chút thì sau đó liền có điều tồi tệ nào đó vồ lấy cô, không lẽ cả đời này Chu Hạ mãi mãi sẽ không có được một niềm hạnh phúc nào trọn vẹn sao?
- Anh...anh tiêm cái gì vào tay tôi, cút đi...đau quá, làm ơn tránh ra đi mà.
Kha Luân không thể để cô ở trạng thái kích động, la hét om sòm như một người điên như vậy nữa.

Trong túi áo blouse của các bác sĩ ở Maxim thì luôn có sẵn vài ống thuốc an thân, Kha Luân mở tủ lấy ra một ống kim tiêm còn mới lấy thuốc truyền vào người thông qua cánh tay của cô.
- Ngoan, anh thương.

Em còn quậy nữa sẽ gãy đầu kim đấy.
Kha Luân ghì chặt cô vào người, bây giờ ở đây chỉ có mỗi mình anh.

Chu Hạ lại không chịu hợp tác như thế này nên quá trình tiêm hơi khó khăn một chút, những lời yêu thương mà anh thì thầm bên tai dường như đã có tác dụng, Chu Hạ sững sốt ngẩn mặt lên nhìn anh, nhân cơ hội đó Kha Luân nhanh chóng đẩy hết lượng thuốc còn lại vào người cô.
- Anh...anh đáng ghét, em sẽ không thích anh nữa...!không thích anh...nữa...đâu.
Thuốc an thần thấm dần vào cơ thể Chu Hạ, mi mắt cô dần quỵt xuống, mở lên không nỗi nữa.

Những lời nói trước khi rơi vào ảo mộng khó khăn lắm cô mới có thể nói trọn vẹn hết câu, dứt lời hai mắt liền nhắm nghiền.
- Anh sẽ không cho phép điều này xảy ra đâu Chu Hạ!!.

Bình Luận (0)
Comment