Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma!

Chương 91


[...]
- Ui chao, sao mình đã tắm nước nóng rồi mà nó vẫn lạnh như vậy dị nè.
Tại ngôi biệt thự mà Tưởng Chu Trình vừa mới tậu trước đây vài ngày khi về nước nằm ở trung tâm thành phố.

Chu Hạ vừa mới tắm rửa sạch sẽ sau cả một ngày dài bận bịu đủ thứ điều.
Thời gian tắm của cô kéo dài tận bốn mươi phút đồng hồ vì bây giờ Chu Hạ muốn làm việc gì cũng phải giảm tốc độ của mình xuống tận ba lần so với người bình thường, huống hồ gì đây lại là nhà vệ sinh đầy nước trơn trượt.
- Mình nhớ là ban nãy đã đóng cửa sổ rồi mà nhỉ? Sao bây giờ nó lại mở tạc quạc ra như vậy rồi?
Cô đi đến bên cửa sổ, nhảm nhí càm ràm lên vài tiếng nhưng cũng có kiên nhẫn để khép nó, rồi lại đến bên tủ đựng thuốc men riêng của mình, lấy ra một ống thuốc màu xanh tươi mát, sau đó mang nó lại bên mép giường, cẩn thận đặt mông ngồi xuống nệm êm.
- Cũng may là nhờ có cái này mà mình không bị rạn da khi mang thai bảo bối...!hihi.
Hiện tại đang là tám giờ tối mất rồi, nên Chu Hạ cũng mặc đồ khá là mát mẻ để chuẩn bị đi ngủ.

Cô diện trên người một chiếc áo bra hai lớp ngắn cũn cỡn chỉ đủ che đi phần ngực căng sữa, và một chiếc váy với kiểu dáng xoè rộng thoải mái.

Làm cho chiếc bụng ông địa, căng bóng kia hoàn toàn lộ hết ra bên ngoài.
Eee...
Trong lúc Chu Hạ đang chú tâm thoa thuốc xung quanh các vùng da dễ có nguy cơ bị rạn thì bỗng dưng từ phía sau lưng cô vang lên một vài tiếng ngáy o e, giọng mũi.

Chu Hạ sợ sệt, chầm chậm quay người nhìn về phía sau.

Trong tâm trí luôn nghĩ đến những bộ phim kinh dị mà mình đã từng xem.
- Kha Luân, ai cho anh vào phòng em hả?

Nhưng khi phát giác được chủ nhân của tiếng ngáy đó chính là cái tên đàn ông đáng ghét kia thì Chu Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.
Choang.
Kế tiếp sau đó cô liền nổi giận đùng đùng, bước nhanh với chiếc bàn gần đấy, với lấy ly nước thủy tinh còn đang uống dở phang thẳng vào đầu anh.
Cũng may là Kha Luân đã kịp dùng gối che chắn, nên chẳng bị làm sao cả.

Ly thủy tinh đập mạnh vào gối, nó bồng ra rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành.
Chưa dừng lại ở đó, Chu Hạ còn  vươn tay nắm lấy chiếc gối ôm được đặt trên ghế sô pha gần đó đập thùm thụp vào người anh nhiều lần, xem anh như là kẻ thù không đội trời chung
- Đừng...đừng, em đừng đánh nữa.

Dưới chân em có mảnh vỡ thủy tinh đó, kẻo lại dẫm phải nó đấy.
Giọng nói chứa đậm đặc giọng mũi của Kha Luân vang lên văng vẳng, anh không hề tức giận vì cô đã đánh mình đau như vậy.

Thứ anh lo lắng là chỉ sợ cô sẽ ngã người rời bật ngửa ra sau, rồi lại bất cẩn dẫm lên những thứ vũ khí sắc bén kia mà thôi.

Vì thế nên anh mới vội vàng thoát ra khỏi tấm chăn rồi ôm lấy eo to của Chu Hạ.
- Chu Hạ, em còn yêu anh không?
Đợi chờ đến lúc cô đã đánh đến chán chê rồi thì anh mới tựa mặt lên bụng cô mà thủ thỉ.
- Anh say rồi, hãy về nhà của mình đi.
Chu Hạ đẩy cái con người nồng nặc mùi rượu kia ra rồi định bụng sẽ đi tới ghế sô pha để ngồi nhưng lại bị anh bất ngờ kéo về, ngã nhào vào vòng tay của Kha Luân.
- Không cho phép trốn tránh, trả lời câu hỏi của anh nhanh lên!
Chu Hạ đang mang thai thế này vậy mà Kha Luân lại phả nguyên cái hơi thở " thơm tho " ấy của mình vào mặt cô.

Chu Hạ khó chịu phải quay mặt ra nơi khác rồi đáp.
- Không.
Kha Luân lại cà ẻo, cà ẻo nhanh chóng hỏi cô thêm một câu nữa.
- Vậy sau này...bao giờ em mới yêu anh thêm một lần nữa?
- Sau này cũng sẽ không, em phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây Kha Luân, rằng chúng ta đã kết thúc rồi.

Làm ơn hãy để cho mẹ con em yên đi.
Chu Hạ thoát khỏi vòng tay của Kha Luân, cô đứng thẳng người.

Nâng lấy chiếc cằm cương nghị của anh mà hơi gằn giọng cất lời, cô rất cứng rắn, mạnh mẽ nhưng không hiểu sao hai bên khoé mắt đã đỏ ửng lên rồi.
- Hức, em không thể để cho con của mình không có ba chứ?
- Anh không cần phải lo, cha của nó xếp hàng đầy ngoài kia kìa.
Anh thở dài, bất lực đỡ lấy trán, vò lấy mái tóc bết rệt vì mồ hôi của mình mà mệt mỏi nói.

Thế mà đến cuối cùng anh chỉ nhận lại một cái vả mặt đầy đau lòng.

Cô gái nhỏ năm ấy của anh thay đổi rồi, thật sự đã thay đổi rồi, đến mức anh không thể nhận ra đây có còn là cô không nữa.

Mái tóc ngắn của cô như một màn dằn mặt đầy tinh tế dành cho Kha Luân vậy.

Nhưng không sao, chỉ là vấn đề tóc tai thôi mà.

Cho dù cô có cạo trọc đầu đi chăng nữa thì anh vẫn yêu thương cô hết mực.

Nhưng mà thật buồn vì tính cách của Chu Hạ đã thực sự thay đổi rất nhiều, cô đã mạnh mẽ hơn, không còn vâng vâng, dạ dạ, nghe lời anh răm rắp như trước kia nữa rồi.
- Anh không nghe, anh không nghe thấy gì hết.

Thôi hôm nay đến đây được rồi nha, ngày mai anh sẽ lại đến.

Tạm biệt con yêu nhé!
Kha Luân đau lắm nhưng cô nào có hay biết, hết lần này đến lần khác sự cố gắng của anh đều bị cô phũ phàng ra tay phủi bỏ, dập tắt.

Kha Luân vì không muốn bản thân mình bị nhụt chí nên đã giả vờ làm ngơ, không nghe thấy và kiếm cớ ra về để cho Chu Hạ có không gian nghỉ ngơi.
- Cho anh thơm một cái.
Kha Luân đột nhiên ép cô vào sát trong vách tường, sau đó lại kề sát cái khuôn mặt đầy những cọng râu ria lúng phúng của mình vào mặt cô.
- Cút đi.
Khi hai đôi môi chỉ còn khoảng một phân nữa thôi là chạm nhau rồi thì Chu Hạ đã quay mặt sang hướng khác.

Khiến nụ hôn ấy rơi lên một bên gò má của mình.
- Anh làm gì đó?
Chu Hạ đứng một bên nhìn Kha Luân moi ra từ trong túi áo một lọ xịt nhỏ, rồi anh lắc mạnh khiến cho nó kêu lên lóc cóc nên cô vì tò mò mới hỏi.
- Đang xịt khử mùi em không thấy à? Anh sợ mùi rượu của anh sẽ ảnh hưởng đến em và bé con.
Kha Luân xịt xong thì cũng chu đáo gấp gọn chiếc chăn mà mình vừa bung ra ban nãy, sau đó anh đứng ngơ người nhìn mãi vào bé con trong bụng một lúc lâu, rồi lại tự nhiên như ở nhà mình.

Kha Luân lui cui lục lọi khắp phòng của Chu Hạ thì mới tìm ra được một cái sọt rác.


Kha Luân không bao không bọc mà để tay trần lụm nhặt những mảnh thủy tinh dưới sàn.
- Anh về nhé!
Rắc...rắc.
- Chu Hạ cẩn thận!!
Vào thời điểm Kha Luân chuẩn bị leo ra cửa sổ, men theo con đường cũ để chạy ra khỏi biệt thự thì bất ngờ mang tai của anh đã nhúc nhích vì nghe thấy tiếng động lạ.

Kha Luân cảm thấy không an tâm nên đã ngoảnh đầu nhìn lại.

Kết quả là đập vào mắt anh là hình ảnh chiếc tủ đồ to phía sau lưng Chu Hạ đang ngã đè về hướng của cô.
Ầm!
- May quá...bắt được em rồi.
Trong thời khắc thập tử nhất sinh, cực kì nguy hiểm thì Kha Luân đã kịp thời lao đến ôm lấy Chu Hạ rồi dùng một lực vừa đủ, không thừa không thiếu vứt cô lên trên giường, còn bản thân mình lại né không kịp, một bên chân trái của anh bị nguyên cả cái tủ to đè hết cả lên, cứng ngắc, không thể rút ra được.
- Ngồi yên đó đi, để em ra ngoài gọi người đến giúp.
Mặc dù cảm xúc trong lòng đang rất cồn cào, xốn xao nhưng ngoài mặt thì Chu Hạ lại thể hiện ngược lại với những gì mình nghĩ.

Gương mặt cô lạnh tanh, ánh mắt hững hờ nhìn Kha Luân mà nói như thể là anh đang lo chuyện bao đồng, không đâu vậy đó.
Đôi mắt của Kha Luân vì thất vọng, tổn thương nên đã nhanh chóng rơi ra vài giọt nước mắt nhỏ lẻ, anh cuối gầm mặt thật lâu, muốn giấu đi cảm xúc của mình.

Khi đã ổn định thử Kha Luân xua tay với Chu Hạ, nghẹn ngào nói không cần.
- Không...không sao, anh tự nâng lên được..

Bình Luận (0)
Comment