Chu Dao chớp mắt lờ mờ, nhìn hai con người cao hơn mình nửa cái đầu, đứng gần trong gang tấc.
Khí thế hùng hổ như vậy, dồn cô vào tường, chỉ để hỏi cô học trường mẫu giáo nào thôi ư?
Gì vậy chứ?
Cô rụt cổ lại, giọng run run: “Trường, trường mẫu giáo quốc tế Phấn Mạch Điền.
”
Nói vừa dứt, Hạ Diêp nới tay đang đỡ đầu Chu Dao, đứng thẳng dây, nhìn Đường Thiên Kiêu.
Vẻ mặt Đường Thiên Kiêu có chút mơ hồ.
Thật là trường mẫu giáo quốc tế Phấn Mạch Điền ư?
Chẳng lẽ…Chu Dao thật sự là “bảo bối” của bọn họ ư?
Mấy phút trước, Hạ Diệp trong phòng vệ sinh có nói với cô, mấy lời của Chu Dao làm cô cảm thấy Chu Dao có chút giống với bạn cùng chơi của bọn họ ở trường mẫu giáo.
Nhưng lúc đó cô vẫn thấy không thể nào, không thể nào trùng hợp như vậy.
Nhưng hôm nay nghe câu trả lời của Chu Dao, cô không tin cũng không được.
Đeo sợi dây này vào, rồi nhìn kĩ lại Chu Dao.
Khuôn mặt này có chút quen thuộc.
Hơn nữa tính cách của Chu Dao chẳng phải là tiểu xu nịnh hay sao?
Chu Dao vẫn chưa có phản ứng gì.
Trong lòng không ngừng nghĩ về việc Hạ Tư Anh đổ oan cho mình, đầu óc có chút chập chờn.
Cô nhìn hai con người cao lớn kia không nói lời nào, cô vội thể hiện sự chắc chắn: “Tớ thật sự sáng mắt rồi, tuyệt đối không tin lời của Hạ Tư Anh, lúc nãy Hạ Tư Anh ở trước cửa gọi tớ, muốn nói chuyện với tớ, tớ đã không đi!”
Hạ Diệp dùng bàn tay trắng nõn sờ cằm, cân nhắc một chút, rồi hờ hững nói: “Đừng vậy, cô ấy gọi cậu, cậu nên đi.
”
Chu Dao cho rằng cô cố ý nói dối: “Tớ thật sự sẽ không đi!”
Đường Thiên Kiêu cũng không hiểu, ngón tay chọc vào chiếc eo nhỏ của Hạ Diệp: “Hạ Diệp, cậu tại sao…”
Hạ Diệp bảo cô đừng hỏi, chỉ cần tin cô.
Đường Thiên Kiêu lập tức ngoan ngoan im lặng.
Hạ Diệp suy nghĩ một chút: “Nếu cậu muốn giải oan cho bản thân thì nghe tớ, hẹn Hạ Tư Anh gặp mặt.
”
Nếu cứ kéo dài thế này, sự việc e là không lạc quan như Chu Dao nghĩ, nếu cảnh sát đến, Hạ Tư Anh tất nhiên biết việc này không thể giải quyết, nhất định sẽ về nhà tìm người giúp đỡ, trước mặt Kiều Ngọc Phân, Hạ Vũ Chính, một khóc hai ầm ĩ ba treo cổ, lúc đó Kiều Ngọc Phân và Hạ Vũ Chính tuyệt đối sẽ vì bảo vệ danh dự cô ta sẽ bí mật đến tìm hiệu trưởng Điền, lúc đấy sự việc sẽ yên ắng mà chìm xuống, như vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì.
Lão tổ tông lịch sự và hiểu chuyện nhất, thích có qua có lại.
Người khác tặng cô món quà lớn như vậy, cô không tặng lại là không được.
Vừa nãy Chu Dao nói Hạ Tư Anh tìm cô ấy nói chuyện, khiến Hạ Diệp có một linh cảm…
Nhưng Chu Dao lại không biết Hạ Diệp nghĩ nhiều như vậy, cô vừa mới bị hại, không thể không lưu tâm, mắt đảo qua đảo lại, Hạ Diệp và Hạ Tư Anh là chị em, ai biết được hai người họ có thông đồng hại cô hay không.
Chu Dao giọng luống cuống nói: “Tớ cớ gì phải nghe cậu?”
Hạ Diệp cười nhẹ, nụ cười ẩn trong đôi mắt lạnh lùng: “Sao vậy, lời bố nói cũng không nghe sao?”
Chu Dao há hốc miệng, chẳng lẽ tụi đầu sỏ của lớp mười chín đều tự xưng mình là bố sao?
Đường Thiên Kiêu thấy cô còn lờ mờ, cũng cười nói: “Không nghe lời bố, cũng không nghe lời mẹ luôn sao?”
Đây là những lời thường xuyên nói nhất khi họ chơi trò chơi gia đình lúc nhỏ.
Những câu nói quen thuộc lọt vào tai cô, Chu Dao đôi mắt mơ màng dần dần trở nên trong veo, vài giây sau, mắt cô bỗng chốc mở to: “Là các cậu!”
Hạ Diệp và Đường Thiên Kiêu nhìn nhau cười.
Chu Dao xúc động nhảy dựng lên.
Cô thật sự bị Hạ Tư Anh làm cho hỗn loạn.
Ban đầu cô cho rằng Hạ Tư Anh chính là bạn thân của cô lúc nhỏ, đó là bởi vì cô nghe nói Hạ Tư Anh là tiểu thư nhà họ Hạ, cô cho rằng Hạ gia chỉ có một tiểu thư.
Nhưng gần đây cô mới biết, Hạ gia không chỉ có Hạ Tư Anh, Hạ Diệp cũng là tiểu thiên kim.
Hạ Tư Anh từng nói chưa từng gặp qua cô, điều đó chẳng phải chứng minh người bạn thân của cô lúc nhỏ, người thích uống nước ngọt và ăn vặt, chính là Hạ Diệp!
Cô nên sớm phát hiện ra, Hạ Tư Anh và bạn thân của cô chẳng giống chút nào!
Nhớ lúc nhỏ, bạn thân của cô thường cùng bạn học nói về những chuyện kì lạ, ví dụ như giờ nghỉ giải lao này nếu bạn không đi vệ sinh, giờ học tiếp theo bạn sẽ tè ra quần.
Các bạn học nghe xong đều tức đến hộc máu, nhưng sau đó mọi việc đã chứng minh, mỗi lời Hạ Diệp nói cuối cùng đều thành thật.
Bạn thân cô quả là thần tiên, cái gì cũng biết!
Chu Dao nếu không phải nhầm Hạ Tư Anh là bạn thân của cô, cô sẽ không có lí do gì mà tin những lời bịa đặt của Hạ Tư Anh.
Chu Dao đột nhiên nghĩ đến lời của Hạ Diệp trước đó: “Đúng rồi Diệp bảo, cậu vừa mới nói tớ ngày mai làm gì?
Hạ Diệp thầm nghĩ cô thay đổi cách xưng hô sao mà nhanh như vậy, không hổ là cô gái có thể nịnh nọt lão tổ tông.
Cô nhìn quanh, thật may lúc này nhà vệ sinh không có ai, nên dẫn hai người họ vào trong phòng gần nhất.
Chu Dao lần này không dám do dự chút xíu nào, lúc Hạ Diệp nói, cô và Đường Thiên Kiêu vểnh tai nghe thật cẩn thận.
Hai người họ vừa nghe ánh mắt vừa sáng lên.
Lúc ba người họ từ nhà vệ sinh bước ra, vẻ mặt đều tươi cười bình thản, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc tạm biệt nhau ở cửa nhà vệ sinh, Hạ Diệp một tay đút túi quần, nhìn Chu Dao, hơi nhướng mày: “Diễn được chứ?”
Chu Dao nhếch môi: “Chờ xem~”
Cả ngày hôm đó, mỗi giờ giải lao, Chu Dao đều đợi trong phòng học, đến giờ cơm trưa, cũng nhờ Trâu Vũ mua về.
Trâu Vũ lúc đầu tất nhiên không đồng ý, sau đó Đường Thiên Kiêu lên tiếng, anh mới nhấc mông đi.
Mua về hai món mặn hai món rau, rất phong phú.
Chu Dao nhiều lần thấy Hạ Tư Anh đi ngang qua lớp cô ở cửa sau.
Nhưng cô không ra ngoài, Hạ Tư Anh cũng không dám vào tìm cô, vẻ mặt càng lúc càng sốt ruột.
Phải đến giờ tự học buổi tối, Chu Dao cố ý thu dọn túi xách một cách chậm rãi.
Đợi đến khi mọi người gần như đã về hết, cô mới mang túi xách rời đi.
Quả nhiên, cô một chân vừa bước ra khỏi phòng, liền có người nắm tay cô, kéo cô vào phòng tiện ích bên cạnh.
Chu Dao cau mày, ngẩng đầu đụng phải gương mặt tươi cười cứng đơ của Hạ Tư Anh.
Nhìn vẻ mặt cô thì biết, cô cả ngày hôm nay chắc hẳn đầu óc suy nghĩ tìm cách nào để Chu Dao gánh tội thay cô.
Hạ Tư Anh cắn môi nhìn Chu Dao, đắn đo không biết mở miệng như thế nào.
Trưa mai là thời hạn cuối cùng hiệu trưởng Điền quy định, Chu Dao nếu không thay cô gánh tội, hiệu trưởng Điền nhất định sẽ tìm đến cảnh sát.
Hình tượng hoàn mỹ cô bao năm vất vả xây dựng, tuyệt đối không thể sụp đổ.
Tuyệt đối không thể để người khác biết việc đó là cô làm!
“Chu Dao, thật ra hôm nay tớ tìm cậu là muốn…”
Chu Dao cầm dây cặp xách lên, không đợi cô mở miệng, liền ngắt lời, nói theo sự sắp xếp của Hạ Diệp: “Tối nay tớ có việc, sáng mai vào giờ học cậu có thể tìm tớ.
”
Hạ Tư Anh nghe vậy, giọng điệu có chút lúng túng: “Cậu biết đấy, giờ học ngày mai tớ phải thi, không thể…”
Chu Dao làm ra vẻ muốn rời đi: “Vậy thôi, dù sao tớ cũng không muốn nói chuyện với cậu.
”
“Được được”, Hạ Tư Anh vào thế bị động, vội vàng nói: “Vậy hẹn rồi nhé, sáng mai vào giờ học, tớ đến tìm cậu…”
Một bản cập nhật hai bản cập nhật~
Cho tớ năm sao nhé các bạn.
(Hết chương).