Tiểu Tổ Tông Hư Hỏng Của Anh

Chương 12

Kỷ Cửu có một số ký ức mơ hồ còn sót lại của thời học sinh trung học ở kiếp trước, một trong những ký ức sâu sắc nhất là cô chưa bao giờ phân biệt được sự khác biệt giữa "Một ngữ trúng đích" * và "Một lời thành sấm" *.

*Một ngữ trúng đích: Có nghĩa là nói những điểm chính trong một câu. Một câu nói rõ quan điểm của vấn đề.

*Một ngữ thành sấm: Đề cập đến những lời tiên tri và điềm báo sắp được ứng nghiệm, và nói chung là ám chỉ một số điều "xấu" và những lời tiên tri không may mắn.

Giáo viên ngữ văn cũng biết cái này là nhược điểm trí mạng của cô, vì vậy ở trong lớp ngữ văn thường xuyên sẽ bắt cô trả lời câu hỏi.

Nhưng là Kỷ Cửu tưởng đời này, cô đối với hai câu từ này là sẽ không bao giờ nhầm lẫn nữa, bởi vì cô quả thực là "Một ngữ thành sấm."

"Tiểu Cửu, buổi sáng tốt lành. Tớ tới đưa đồ chơi ghép hình a."

Không sai, đó chính là chai keo vạn năng 502, dính người như thuốc cao bôi trên da chó – Bạn học nhỏ Ôn Mặc lại đến nữa.. đến nữa..

Từ hôm ấy, lúc mà Kỷ Cửu mềm lòng tiếp nhận đồ chơi ghép hình của Ôn Mặc. Thế là mỗi ngày sau đó, bạn học nhỏ Ôn Mặc đều phát huy tinh thần kiên cường bất khuất đánh không chết mang đến cho Kỷ Cửu một bức tranh đồ chơi ghép hình, mỗi bức cũng không có nhiều mảnh ghép lắm, chính xác là bảy bảy bốn mươi chín mảnh ghép.

Cứ như thế kiên cường không ngừng, gió mặc gió, mưa mặc mưa, thành ý này có trời đất chứng giám, nhật nguyệt khả chiêu*, chỉ là.. Này con mẹ nó có chỗ nào là thành ý chứ? Rõ ràng là ý đồ của nam chính, cậu ta lại phạm nhị a*!

*Nhật nguyệt khả chiêu: Có mặt trời, mặt trăng làm chứng.

*Phạm nhị: Ý nghĩa ban đầu là chế giễu ai đó hơi ngu ngốc và liều lĩnh, Và ở đây, ý nghĩa xúc phạm cũng bị loại bỏ, thay vào đó là một số lời khen ngợi bất lực dành cho sự thông minh. (Baidu).

Kỷ Cửu liếc mắt nhìn bức tranh ghép hình hôm nay là hình của công chúa Bạch Tuyết, nhìn qua đôi mắt vui vẻ của tiểu đóa hoa Tổ quốc, lòng cô tràn đầy cảm xúc tuyệt vọng.

Sau khi suy nghĩ về toàn bộ ngăn kéo chứa toàn là đồ chơi xếp hình cạnh giường ngủ của mình, Kỷ Cửu cảm thấy chuyện này không thể tiếp tục nữa.

Cô muốn vùng lên phản kháng sự ép bức vô hình của nam chính.

Ôn Mặc đưa đồ chơi ghép hình cho cô xong, trước sau như một mà đứng trước cái bàn của búp bê Tây Dương, chờ đợi cô nhận lấy đồ chơi ghép hình và nói một tiếng cảm ơn, bởi vì một tháng qua, cả hai người đều ở cái dạng này, ngươi cho ta nhận.

Khi cậu đến trường vào buổi sáng, cậu rất có trách nhiệm gửi những bức tranh ghép hình mà cậu chọn được vào tối qua, còn búp bê Tây Dương thì có trách nhiệm nhận chúng kèm theo đó nói lời cảm ơn ngọt ngào, sau đó cậu mới trở lại chỗ ngồi chuẩn bị vào tiết học.

Nhưng mà hôm nay, Tiểu Ôn Măc đã đợi rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi mà ánh nắng mặt trời chiếu vào người làm cho choáng váng, búp bê Tây Dương dường như vẫn không nói lời cảm ơn, ánh mắt hoang mang mà nhìn Tiểu Kỷ Cửu ít lời không tiếng động.

Kỷ Cửu liếc cậu ta một cái, không nhìn vào đôi mắt nhỏ đáng thương của cậu, rồi đẩy bức tranh ghép hình chưa bị phá hủy đến trước mặt của cậu ta: "Cậu về sau đừng đưa nữa, phòng của tớ hết chỗ chứa rồi."

Tiểu Ôn Mặc mím môi và càng thêm khó hiểu: "Chính là ba của tớ nói, Kỷ gia có phòng rất lớn rất lơn nha." Như thế nào lại không có chỗ chứa mấy bức tranh ghép hình?

Kỷ Cửu trợn tròn mắt nói dối: "Kỷ gia có phòng lớn nhưng người trong nhà cũng rất nhiều, cho nên, không có chỗ chứa các bức tranh ghép hình."

Tiểu Ôn Mặc im lặng, cậu gặm ngón tay, rũ con ngươi xuống tự hỏi một lát, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, vừa muốn mở miệng nói chuyện, cô giáo Viên ôm một cuốn giáo án đi đến.

Cô tiến vào phòng, điều đầu tiên cô thấy là Ôn Mặc đứng ở trước cái bàn của Kỷ Cửu, biểu cảm buồn rầu, vì thế cô tiến tới vài bước quan tâm hỏi: "Ôn Mặc, đã đến giờ học rồi, con còn chưa trở về chỗ ngồi sao?"

Khi giọng nói rơi xuống, cô ấy thản nhiên lướt qua Tiểu Kỷ Cửu bên cạnh mỉm cười.

Trên thực tế, về mặt tư nhân, các cô giáo cũng là những "thiếu nữ mười tám", họ cũng sẽ chăm sóc các bé ở nhà trẻ và thỉnh thoảng bàn luận về những câu chuyện thú vị đã xảy ra giữa các bé.

Ví dụ, trước hết trong mắt của cô giáo ăn một đợt dưa ngon nhất – cùng tiểu dưa lê có quan hệ thanh mai trúc mã.

Nam nữ chính không ai khác đó là Tiểu Kỷ Cửu của Kỷ gia cùng với cháu trai nhỏ của hiệu trưởng.

Tất nhiên, cô giáo Viên tin rằng những đứa trẻ chỉ vài tuổi bây giờ khẳng định là rất ngây thơ đơn thuần, và không có khái niệm về tình cảm sâu sắc hơn.

Nhưng điều này cũng không gây trở ngại gì đến các bạn nhỏ bồi dưỡng tình bạn thuần khiết dành cho nhau ngay từ lúc còn nhỏ.

Trường Ban Mai có rất nhiều con cháu quyền quý, thế thì tại sao phụ huynh lại chọn Ban Mai, nguyên nhân chủ yếu chính là hy vọng người thừa kế gia tộc ngay từ lúc nhỏ có thể thành lập được nhiều mối quan hệ.

Rốt cuộc, sau khi gia nhập vào xã hội, xây dựng nguồn nhân lực khổng lồ, hoặc ít hoặc nhiều đều trộn lẫn bên trong lợi ích thương nghiệp, không bằng bây giờ hưởng thụ những khoảnh khắc mặc quần hở đáy cùng nhau, tình bạn nghịch ngợm cùng nhau thật bền chặt.

Không thể không nói, có thể lên làm lãnh đạo đều phải có chút "mưu tính sâu xa cáo già."

Bất quá điều duy nhất làm cho cô giáo không đoán trước được là Tiểu Kỷ Cửu cùng Ôn Mặc chơi với nhau.

Phải biết rằng, vào thời điểm khai giảng, hai đứa trẻ lần đầu tiên gặp nhau lại trở thành một việc hỗn loạn, Tiểu Kỷ Cửu nước mắt lưng tròng khóc oa oa, khóc không biết chỗ dừng.

Ôn Mặc bị cô giáo Viên vô tình lên tiếng cắt ngang chuyện của cậu, theo bản năng chuyển đổi đề tài, đôi mắt trong suốt của cậu lóe lên ánh sáng nghiêm túc nhàn nhạt vội vàng trả lời: "Ây da, xém chút nữa quên, cô ơi, con đây liền trở về chỗ ngồi."

Ngay sau đó, hai bàn tay trắng mà đi*, ngay cả một ánh mắt nhìn bức tranh ghép hình công chúa ở trên bàn cũng không có.

*Hai bàn tay trắng: Nó là một ẩn dụ của một quan chức và trongs ạch, và nó cũng là một ẩn dụ của sự nghèo nàn và không có gì. Bây giờ hầu hết họ được so sánh với những người trung thực và liêm khiết, những người không tham nhũng, vi phạm pháp luật và n ghiêm khắc trong tự giác.

Kỷ Cửu than thở một tiếng nhỏ, đành phải đem bức tranh ghép hình nhét trong học bàn của mình, chờ sau khi tan học đem trả lại.

Cô giáo Viên nhìn thấy tất cả bọn trẻ đều đã ngồi vào vị trí riêng của mình, an phận khoanh tay đặt yên ở trên bàn, khuôn mặt nhỏ bé mập mạp càng trở nên dễ thương, ngoan ngoãn đáng yêu.

"Các bạn nhỏ, kế tiếp cô muốn thông báo một sự kiện, mọi người dựng lỗ tai nhỏ lên nghe nhé, quan trọng phải nghiêm túc nhớ kỹ trở về nói cho ba mẹ biết nha."

Đám nhóc lớn tiếng: "Dạ."

Cô giáo Viên mỉm cười, đem USB trong túi cắm vào máy tính, mở ra ảnh bìa PPT đã làm xong trong ngày hôm qua, màu chủ đạo là xanh lam, phía dưới là một đường băng plastic dài trăm mét, ở phía trên là hình ảnh động vẽ nhân vật cười cười chạy vội về phía trước, có tám hình ảnh độc đáo mỹ quan được xếp thành hai bên và ở trung tâm hiện lên "Tiệc liên hoan của trường mẫu giáo Ban Mai", ẩn chứa một chút màu sắc ấm áp.

Tiểu Kỷ Cửu lập tức liền nhận ra, đây là muốn các phụ huynh đến..

"Các bạn nhỏ, về nhà phải nhớ chuyển lời đến ba mẹ, sẽ được tổ chức vào tháng tư ngay tại trường của chúng ta, đến lúc đó, ba mẹ các con có thể đi vào trường tham quan, còn có thể cùng các con chơi trò chơi, thắng sẽ có phần thưởng, hơn nữa buổi tối có tiệc pháo hoa a."

Cô Viên còn chưa nói xong, phía dưới có bạn học nhỏ cao cao giơ tay nhỏ lên, Kỷ Cửu mắt nhìn sang thấy đó là Diệp Nhược Vũ, đứa con gái sinh ra trong gia đình nghệ sĩ, thích tết mái tóc dài mềm mại thành một bím.

Cô Viên nhìn Diệp Nhược Vũ gật đầu, ý bảo cô có thể lên tiếng.

"Cô ơi, có phải giống như hoạt động của học kỳ một là có thể ăn sô cô la, đánh chuột đất, xem pháo hoa không ạ?"

Cô giáo Viên gật đầu.

Khi những bạn học nhỏ bên dưới nghe thấy điều này, sự thích thú của chúng ngay lập tức tăng lên, không an tĩnh mà xôn xao lên, những âm thanh nhỏ bô bô bên tai không dứt.

Cô giáo Viên đã đoán trước sẽ có cái cảnh tượng như vậy mà.

Bữa tiệc liên hoàn trong trường được tổ chức vào mỗi học kỳ, học kỳ một vừa rồi bọn trẻ trong lớp nhỏ cơ bản đều đã tham gia, bọn gấu nhỏ trong lớp là đám chơi điên cuồng nhất vào lúc đó, vì lần đầu tiên trong đời chúng được trải nghiệm những hoạt động vui nhộn như vậy, chúng tràn đầy sự thích thú.

Để những đứa trẻ bên dưới bình tĩnh lại, nghe cô nói đến một chuyện khác, cô giáo Viên lấy sách đập lên bảng hai lần: "Đừng quên nói lại với ba mẹ, còn chuyện thứ hai là lớp chúng ta sẽ biểu diễn một tiết mục. Các con về nhà suy nghĩ ý tưởng trước đi, hai ngày sau chúng ta cùng nhau thảo luận, rồi quyết định, được không?"

Những bạn học nhỏ háo hức cười thành một tổ hoa hướng dương: "Dạ được."

Cô giáo Viên mỉm cười hài lòng và yêu cầu họ lấy giấy bút ra để bắt đầu những bài học số học cơ bản đơn giản.

* * *

Buổi tối về đến nhà, Tiểu Kỷ Cửu vội vàng ăn xong mấy muỗng cơm liền nhảy xuống ghế, hào hứng nói với mọi người trong nhà "Con no rồi." Liền xoay thân mình lại, hướng về phía cầu thang hừng hực chạy.

Bím tóc nhỏ phía sau cô đung đưa khi cô chạy lên cầu thang, trong giây lát liền biến mất ở chỗ rẽ của cầu thang.

Kỷ Trường Đức không rõ nguyên do mà thu hồi tầm mắt, quân phục mặc ở trên người khi về nhà đã đổi thành đường trang màu đen, không giận mà uy: "Hôm nay Tiểu Cửu làm sao vậy? Mới vừa ăn một bát liền chạy?"

Cái bát mà lão gia tử nói là cái bát chỉ bằng một nửa cái bát của người lớn. Ngày thường Kỷ Cửu ăn xong bát cơm đầu tiên, thông thường còn sẽ đi vào phòng bếp lấy thêm một cái bát ăn, nhưng hôm nay con bé cũng không lấy thêm, thậm chí đồ ăn cũng ăn có mấy miếng.

Kỷ Lang Thiên cười giải thích: "Đại khái là quá hưng phấn, hôm nay trên di dộng nhận được tin nhắn của trường mẫu giáo nói là muốn tổ chức một buổi tiệc liên hoan, còn muốn tụi nhỏ nghĩ ra một ý tưởng để biểu diễn tiết mục."

Nói xong, trong đầu hiện lên cảnh con gái mình sau khi trở về nhà thất thần mang nhầm dép lê không khỏi buồn cười.

Thật khó cho tiểu gia hỏa kiềm chế sự kích thích của mình, cho đến khi ăn cơm xong mới không kiềm chế được mà lộ ra bên ngoài.

Lão gia tử nghe vậy, trong lòng ông cũng biết rõ điều đó, vì vậy ông dặn dò Kỷ Lang Thiên:

"Vì là một bữa tiệc trong trường, con đi cùng Tĩnh Hảo, với tư cách là cha mẹ thì không thể thiếu. Hai đứa con, một đứa thì ngày nào cũng bận chuyện công ty, một đứa thì bận vẽ tranh, ta đều không lên tiếng, vào ngày đặc biệt, nhất định phải rảnh cho ta."

Kỷ Lang Thiên tôn kính mà đáp lời: "Cha, người yên tâm đi, con đã cùng Tĩnh Hảo bàn bạc qua, đến ngày đó, chuyện quan trọng đều sẽ gác sang một bên."

Nguyễn Tĩnh Hảo phụ họa: "Đúng vậy, con sẽ mau chóng vẽ tranh cho xong, tiến trình cũng không cần phải khẩn trương, sau đó có thể dùng nhiều thời gian cho Tiểu Cửu."

"Biết vậy thì tốt." Kỷ Trường Đức dừng một chút, lại uy hiếp nói: "Còn nữa, vợ chồng các con đừng có mà làm Tiểu Cửu mất mặt ở trong bữa tiệc, bằng không trở về, lão tử không tha cho các con."

Ước chừng là thói quen khi ở trong quân đội, Kỷ Trường Đức tính tình có khi nóng nảy liền sẽ theo lời nói mà toát ra.

Nói tóm lại, lão gia tử biểu hiện rõ ràng, con trai cả chơi trò chơi dành cho trẻ em mà thua sấp mặt, ông sẽ đem hai vợ chồng đuổi ra khỏi nhà.

Lão thái thái nghe ông chồng già vô cớ gây rối cả kinh nghẹn một ngụm, uống mấy muỗng canh để thuận hô hấp, tức giận nghiêng đầu liếc ông một cái: "Nói chuyện phải văn minh một chút, mấy đứa nhỏ đồng lứa đều ở chỗ này, những thứ trong quân đội tự giác mà khống chế lại."

Thấy Kỷ Trường Đức ngượng ngùng biết điều khống chế lại, lão thái thái gọi người hầu trong nhà tới: "Buổi tối chuẩn bị một phần ăn cho tiểu thư ăn, đừng để cho con bé đói bụng."

Người hầu cung kính cúi đầu, xoay người đi tìm đầu bếp, nói cho ông ta chuẩn bị một phần ăn khuya.

Trên lầu hai, Tiểu Kỷ Cửu ngồi trước bàn học từ lâu, trong tay nhỏ bé cầm cây bút chì, lại chọc vào quyển vở, khuôn mặt hồng hào nhăn nhó lại biến thành một bà lão tám mươi tuổi, bất giác cắn cắn cây bút chì, ở cuối cây bút chì, thấp thoáng lộ ra hai hàm răng nhỏ trắng tinh.

Bây giờ cô đang rầu rĩ không biết nên chọn tiết mục nào. Nghe lời nói của giáo viên Viên, có nghĩa là cả lớp đều nên tham gia, nhưng Tiểu Kỷ Cửu cảm thấy rằng tiết mục của mấy đứa trẻ trong trường mẫu giáo nghĩ ra khẳng định là không phù hợp với cô.

Xét cho cùng, khoảng cách giữa hai thế hệ cũng không chênh lệch nhiều.

Cô tay già chân yếu, cũng không muốn ăn mặc kì quái ở trước mặt tám trăm người nhảy "Tiểu quả táo" gì đó, cái hình ảnh chói mắt kia, bà dì già đây cũng rất xấu hổ khi nghĩ đến.

Cho nên trước mắt, cô rất cần một tiết mục không chỉ thể hiện được bản chất ngây thơ của trẻ em mà còn không quá lố bịch.

Tiểu Kỷ Cửu nhíu mày từ đầu đến cuối xem qua các nhạc cụ mà cô biết, lại phát hiện không có thứ nào có thể sử dụng được.

Sau khi xuyên qua đây, khi vào ngày cô nghỉ ngơi, Kỷ gia đã sắp xếp cho cô hai tiếng nghe đàn Violon, gọi là bồi đắp tình cảm sâu đậm, nhưng mà, biểu diễn đàn Violon, một người biểu diễn thì rất tuyệt mắt, hai người biểu diễn tạo thành cảnh lãng mạn, một đám người biểu diễn thì.. sợ rằng chỉ có thể gọi là quần ma hoạn vũ*.

*Quần ma loạn vũ: Lũ quỷ múa loạn.

Ngoài cửa, ánh trăng dần dần sáng rực lên, đêm chậm rãi trôi qua, cây đại thụ lá xanh xum xuê, một trận gió thổi qua, bóng cây thuận gió mà lắc lư theo.

Kỷ Cửu suy nghĩ hơn một tiếng, moi hết cõi lòng cuối cùng cũng nghĩ ra được một cái tương đối thỏa đáng, đôi mắt ướt át của cô nhìn cành cây vươn dài bên ngoài nhà, từng nét bút viết tên tiết mục ở trên giấy.

"Lời nói – Kịch – Trịnh – Nhân – Mua – Lí."

Cô một bên viết, cái miệng nhỏ một bên nỉ non đọc, cuối cùng, bút trong tay cô không ngừng viết thêm những từ ngữ khác vào trang giấy trắng.

Một phút chậm rãi nhích qua trên mặt đồng hồ báo thức, Tiểu Kỷ Cửu rốt cuộc cố tình xiêu xiêu vẹo vẹo mà viết xong, cuối cùng đặt một dấu chấm than, cô giơ lên thành quả của chính mình đánh giá qua mấy lần, cảm thấy phi thường hoàn mỹ, ăn xong viên chè đậu đỏ ở bàn bên cạnh, tay chân cùng sử dụng bò vào ổ chăn, hài lòng mà rơi vào giấc mơ.

Gần rạng sáng, sau khi thân hình nhỏ bé trên giường đã hoàn toàn ngủ say.

Kỷ Lang Thiên xử lý xong công việc chuẩn bị đi nghỉ ngơi, ông rón rén mở cửa phòng của con gái mình, căn phòng hoàn toàn tối om, ông mới chú ý sàn nhà dưới chân, đi đến mép giường giúp Tiểu Kỷ Cửu chân đá lôn xộn đắp chăn đàng hoàng, nhấc chăn bông lên, đang muốn rời đi, không chú ý thoáng nhìn tờ giấy phẳng phiu đang mở ra trên bàn của công chúa.

Dưới ánh trăng sáng, ông tập trung nhìn vào, quét mắt đến hàng chữ thứ hai, buồn cười mà ở bên môi không khỏi cong lên.

P/s: Cô ơi, bạn học nhỏ Kỷ Cửu hy vọng đóng vai làm một cây nhỏ bên đường.
Bình Luận (0)
Comment